Thánh Mỹ truyền âm, Ngọc Thạch Sinh đã giật mình, không ngờ Thánh Mỹ lại truyền âm cho hắn.
Tuy hắn là đệ tử Hồn Thiên Thánh Địa, nhưng mà chưa bao giờ trao đổi với Thánh Mỹ. Trước kia chỉ đứng xa xa nhìn Thánh Mỹ mà thôi.
Hiện tại Thánh Mỹ truyền âm cho hắn, tuy nguyên nhân là vì Lâm Mục, nhưng cũng đủ làm cho Ngọc Thạch Sinh kích động.
Nhưng mà Thánh Mỹ hỏi câu này khiến Ngọc Thạch Sinh sau khi kích động thì uể oải.
Thánh Mỹ thua, Thánh Mỹ là thiên tài khoáng cổ tuyệt kim của toàn vũ trụ Tam Thập Tam Thiên, không gì không làm được, vậy mà thua, thua trong tay một nhân loại.
- Hồi bẩm... Hồi bẩm nương nương. Lâm Mục dùng mười năm... Còn sớm hơn nương nương... Hai năm.
Bởi vì kích động, Ngọc Thạch Sinh giọng nói run rẩy.
- Hai năm...
Đôi mắt Thánh Mỹ phức hạp, nàng biết rõ ngộ đạo trên Ham Thai rất khó, nàng cảm giác mình đã làm tới tận cùng, nhưng vẫn muộn hơn Lâm Minh hai năm.
Hắn làm thế nào được?
Nhớ lại ý cảnh hồn hải thứ sáu, còn hồn hải thứ bảy là dung hợp sinh tử ý cảnh, Thánh Mỹ thực không cách nào tưởng tượng Lâm Minh làm sao trong mười năm ngắn ngủi hoàn thành quá trình này.
- Đáng sợ...
Thánh Mỹ lần đầu tiên cảm giác được Lâm Minh đáng sợ. Trừ Hồn Đế ra, không có người nào cho nàng cảm giác này! Mà Hồn Đế là vì thực lực đáng sợ, hắn lúc còn trẻ kỳ thật thành tựu chỉ sàn sàn với Đại Phạm Thần Vương mà thôi, sau đó khi hắn thành tựu Thiên Tôn mới một bước lên trời, ở trong đó tự nhiên có nguyên nhân là do Hồn Tộc Thánh Điển.
Về phần Lâm Minh, thuần túy là thiên phú đáng sợ, làm cho người ta theo không kịp!
Khôi phục tâm tình. Thánh Mỹ than nhẹ một tiếng, ngồi trên Ham Thai lần nữa.
Ẩn ẩn, nàng dường như lòng có nhận biết, nhìn qua phía Lâm Minh, mà nàng nhìn chính là sau lưng Lâm Minh.
- Ân?
Thánh Mỹ nhíu mày.
Trong nháy mắt đó, nàng cảm giác sau lưng Lâm Minh như có sinh mạng, hồn lực vô cùng tinh thuần, thậm chí còn tinh thuần hơn cả nàng.
- Ah...
Hồng nhi đã giật mình, vội vàng lui vào trong tinh thần chi hải của Lâm Minh.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người cảm giác được nàng, nàng vốn nhìn thấy Thánh Mỹ ngộ đạo thành công cho nên hiếu kỳ quan sát một chút, không nghĩ tới lại bị Thánh Mỹ cảm giác được.
Cảm giác nhạy cảm như thế, vượt qua xa các Thiên Tôn có thể so sánh.
- Ảo giác sao...
Thánh Mỹ hơi nhíu mày, nàng kỳ thật không cho rằng là cảm giác sai, chỉ có thể mang hồn lực thần bí đó quy kế lên người Lâm Minh.
Nàng cũng không biết, nàng thua bởi Lâm Minh không phải vì ngộ tính không bằng Lâm Minh, là vì hồn lực mà nàng vừa cảm giác này.
Lâm Minh có tiểu nữ hài thần bí hỗ trợ, Thánh Mỹ hoàn toàn dựa vào bản thân.
Nếu hai người cạnh tranh công bằng, chẳng biết hươu chết về tay ai.
Đương nhiên, cho dù nguyên nhân là gì, có gặp được tiểu nữ hài hay không, đây cũng là cơ duyên của Lâm Minh, Thánh Mỹ cuối cùng vẫn bại.
Thời điểm này rất nhiều người đang tiếc hận thay Thánh Mỹ.
Bọn họ cảm khái Thánh Mỹ thua oan, vốn nàng có thể cầm trang sách màu vàng, trở thành truyền thuyết, tuy nhiên lại bị Lâm Minh áp chế.
Ít nhất trang sách màu vàng trên Đọa Thần sơn mạch đã mấy tỷ năm chưa ai có được, hiện tại Thánh Mỹ thua, có gì đáng tiếc sao?
- Nếu như Thánh Mỹ nương nương hoàn thành thứ tám chuyển, nhất định có thể thắng Lâm Mục.
Có người ủng hộ Thánh Mỹ không phục, đứng ra nói lý.
Những nghị luận này Thánh Mỹ đều nghe được rất rõ ràng, trong nội tâm nàng lắc đầu, bản thân mình hoàn thành tám chuyển, thành tựu của Lâm Minh chỉ sợ đã cao hơn rồi.
Đã ý thức được mình thua, Thánh Mỹ ngược lại không có gì không chịu nhận, nàng đang chờ Lâm Minh ngộ xong trang sách màu vàng.
Nàng bây giờ rất hứng thú với nhân sinh của Lâm Minh, nàng dường như muốn xem lần này trong Nhân tộc đại kiếp, Lâm Minh rốt cuộc đi con đường nào?
Lâm Minh lĩnh ngộ trang sách màu vàng thêm một năm.
Một năm sau, Lâm Minh mở mắt ra.
Trong mắt của hắn dường như có pháp tắc khôn cùng đang lưu chuyển, mắt trái sinh khí, mắt phải tử khí, hai chủng khí tức
giao hội, ẩn hàm đại đạo hấp dẫn.
Tìm hiểu trang s sách màu vàng thứ ba, làm cho Lâm Minh hiểu về vũ trụ đạt tới độ cao rất lớn.
Hơn nữa những tai họa ngầm vì tăng tiến tu vị quá nhanh, trong mười ba năm ngộ đạo này chúng bị tiêu trừ sạch sẽ.
Trong mười ba năm này, Lâm Minh chỉ lĩnh ngộ pháp tắc, mà không có tu luyện, nếu không đột phá Thánh Chủ hậu kỳ không phải chuyện khó.
- Nếu như có đầy đủ thời gian, nếu có thể cho ta quan sát Thánh Điển nguyên vẹn, lấy được khối đế ngọc thứ ba, đạt được Tu La Thiên Thư nguyên vẹn, ta có lẽ dung hợp vũ trụ trong và ngoài, đạt tới độ cao võ đạo chưa từng có...
Trong nội tâm Lâm Minh sinh ra suy nghĩ này, đúng lúc này, trong lòng của hắn trì trệ, hắn cảm giác trước mặt hắn có một ánh mắt tập trung chính mình.
Lâm Minh tiến về trước, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt va chạm trong không trung, Lâm Minh nhìn thấy Thánh Mỹ không ăn khói lửa nhân gian.
Trong một năm này, nàng đều không có rời khỏi Ham Thai nửa bước, trừ chờ đợi Lâm Minh ra, nàng đang tìm hiểu phù văn ngộ đạo dung nhập vào huyết nhục của mình.
- Ngươi làm như thế nào?
Thánh Mỹ há môi son hỏi thẳng.
- Vận khí.
Lâm Minh không có nói dối, cũng không có nói rõ, tiểu nữ hài áo đỏ đúng là vận khí của hắn. - Tính toán.
Thánh Mỹ lắc đầu, ngón tay thon dài vẽ ra, hồn lực như nước, hai trang sách màu vàng bay ra, nó như tơ lựa bay vào trong tay Lâm Minh.
- Dựa theo ước định, đây là cho ngươi, sau khi tìm hiểu thì mang bốn trang sách màu vàng đưa cho ta, về sau ngươi có thể lấy đi hai tấm, nhưng mà ta khuyên ngươi không nên hy vọng xa vời cứu Nhân tộc, thời gian Thánh tộc nhấc lên đại chiến có khả năng còn sớm hơn dự kiến đấy.
Thánh Mỹ nói xong câu đó thì bay đi, bốn trang sách màu vàng nằm trong tay Lâm Minh, cầm nó có cảm xúc như tơ lựa bình thường, vô cùng chân thật...
Lâm Minh rời khỏi, trong Đọa Thần sơn mạch này hắn có được quá nhiều lĩnh ngộ, hắn cần phải thời gian đi tiêu hóa, dung hợp.
Mười ba năm qua, ấn ký Chân Thần trên người của hắn đã tiêu tán, hơn nữa Thánh Mỹ ra mặt, đã có rất ít người nhắm vào hắn.
Nhưng mà Lâm Minh vẫn cẩn thận, sau khi rời khỏi Đọa Thần sơn mạch thì lợi dụng Thoát Thai Hoán Cốt Quyết dịch dung lần nữa, dùng thân phận hoàn toàn mới tiến vào nguyên mộng chiến trường.
Hắn tại Đọa Thần sơn mạch ngộ đạo lâu như vậy, nguyên mộng chiến trường đã sớm mở ra lần nữa.
Nhưng lần này Lâm Minh không phải vì đến nguyên mộng chiến trường giết người tích lũy công huân, hắn đi tới chiến trường thái cổ kia tu luyện.
Lâm Minh không làm kinh động bất luận kẻ nào, hắn quen việc đi vào trong khu rừng cổ lúc trước, mở cấm chế cổ chiến trường, tiến vào trong đó.
Hơn mười tỷ năm trước, đây là nơi chủ nhân Tu La Lộ cùng người sáng tạo Thánh Điển giao thủ.
Lựa chọn ngộ đạo ở đây, là bởi vì nơi này do Lâm Minh phát hiện ra, cũng là nơi duy nhất có khí tức của chủ nhân Tu La Lộ cùng người sáng tạo Thánh Điển giao nhau.