Vũ Cực Thiên Hạ

Sáu Kiện Chí Bảo.


trước sau

Lời Vô Yên nói khiến Đế Vô Ngân có chút do dự, hắn ở trước con đường đá xanh hồi lâu, chần chờ nói:

- Tổ tiên nhân từ, cho dù chúng ta ném đi vinh quang của Thần Tộc, nhưng dù sao chúng ta là cốt nhục Thần Tộc, đến lúc chủng tộc diệt vong, chúng ta dù là không nên thân, tổ tiên có lẽ cũng sẽ không lạnh lùng mặc kệ chúng ta hủy diệt đâu.

Trong khi nói chuyện, Đế Vô Ngân vén lên trường bào, quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật sâu với Thần Điện.

Ở sau lưng Đế Vô Ngân, bọn người Thân Khổ, Lam Lạc cũng theo đó quỳ xuống, hành đại lễ về hướng Thần Điện

Bọn hắn quỳ sát trọn vẹn mười tức mới đứng người lên. Lúc nà Đế Vô Ngân thập phần chậm chạp phóng ra một bước, đạp lên trên con đường đá xa, kết quả, hắn cũng không bị trận pháp ở đây bài xích.

Đế Vô Ngân trong lòng vui vẻ, lại bước ra một bước, như thế, cả người hắn đều đứng ở trên đường đá xanh rồi.

- Có thể đi lên.

Đứng trên con đường này, Đế Vô Ngân có một loại cảm giác kỳ dị, phảng phất cả người đều Không Linh, trực tiếp thừa nhận vô tận pháp tắc của vũ trụ tẩy lễ vậy.

Thân Khổ, Lam Lạc theo sát phía sau, cũng đi theo bước lên đường đá xanh.

Tiếp theo là Lâm Minh. Lâm Minh cảm giác đường đá xanh cũng giống với con đường đá xanh ở Tinh Thần Thiên Cung cuối Tu La Lộ, đá trải trên con đường này đều ẩn chứa khí tức pháp tắc.

Mọi người cẩn thận từng li từng tí, đi về hướng Tu La Thần Điện.

Con đường này thoạt nhìn không hề dài, nhưng bọn hắn đã đi hơn một ngày rồi.

Bọn hắn đi rất chậm, cũng là vì tận khả năng cảm ngộ pháp tắc ở đây.

Rốt cục, sáu người đã đến trước mặt Thần Điện.

Giương mắt nhìn lên, cả tòa Thần Điện ánh sáng màu xanh mịt mù, trong đó ẩn chứa năng lượng cường đại, sinh sinh bất tức, bộ dạng hoàn toàn không giống đã trải qua 10 tỷ năm.

Đại môn Thần Điện đóng chặt, mà khi mọi người đến nó lại bỗng nhiên rộng mở.

Đế Vô Ngân và Thác Bạt Khuê đi tuốt ở đàng trước, hai người bọn họ cẩn thận từng li từng tí, mang theo những người khác đi vào Tu La Thần Điện.

Trong thần điện cũng không có nguy hiểm, Lâm Minh có thể cảm giác được pháp tắc ở đây thiên hướng về tường hòa, đại đa số đều là trận pháp mang tính phòng ngự, chỉ cần không chủ động phá hư tòa Thần Điện này thì cũng sẽ không có sát cơ gì cả.

Thông đạo trong thần điện bộ không hề dài, sáu người bước chân đạp lên trên con đường đá đã không biết bao nhiêu ức năm không có người đi qua, phát ra tiếng "Đát đát đát" trống trải.

Ở cuối thông đạo là một cái đại điện rộng rãi, đại điện này dài rộng đến mấy trăm trượng, rộng lớn giống như quảng trường vậy.

Ánh sáng pháp tắc chói lọi, chiếu sáng nơi đây, khiến cho đại điện giống như ban ngày.

Sáu người bước vào đại điện, chỉ thấy chính giữa đại điện này là một tòa tế đàn.

Tế đàn chỉ cao mấy trượng, có chín tầng bậc thang, trên mỗi một bậc thang đều điêu khắc lấy phù điêu xinh đẹp, ẩn ẩn có hào quang lập loè, điềm lành trận trận.

Bất quá đúng lúc này đã không còn ai chú đến bậc thang nữa rồi, ánh mắt mọi người, đều ngưng tụ ở trên tế đàn.

Tại nơi đó, nổi lơ lửng sáu kiện vật phẩm, mỗi một kiện tình huống đều hoàn toàn bất đồng.

Ở bên ngoài tế đàn, chỉ cần từ hào quang pháp tắc và ngoại hình để xem, mọi người rất khó có thể nhận ra đó đến cùng là vật gì.

- Khí tức thật mạnh mẽ, là do chủ nhân Tu La Lộ lưu lại!

Lâm Minh trong nội tâm khẳng định, sáu kiện vật phẩm này đều không phải phàm phẩm.

Ở bên người Lâm Minh, bọn người Thân Khổ, Thác Bạt Khuê hô hấp đều dồn dập, bởi vì những bảo vật trân quý này khiến tâm tình bọn hắn khó có thể ức chế được..

Đây chính là chí bảo vào 10 tỷ năm trướ, tùy tiện xuất ra một kiện, cũng không biết trân quý hơn Chân Thần Linh Bảo gấp bao nhiêu lần nữa.

- Ân? Nơi này có chữ...

Vô Yên đột nhiên mở miệng, mọi người men theo ánh mắt của nàng trông qua, chỉ thấy
một chỗ của tế đàn có khắc Cổ Thần Tộc Ngữ.

Cổ Thần Tộc Ngữ của mọi người tự nhiên không có vấn đề, rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ trong đó.

Nó nói về việc phân phối bảo vật.

Mọi người chỉ có thể ở trong sáu kiện bảo vật chọn ra ba kiện.

Một kiện trong đó thuộc về mọi người cùng sở hữu.

Mà hai kiện khác thì thuộc về người thông qua Hàn Băng Kính sở hữu tất cả, cũng chính là Lâm Minh một mình đạt được!

Chứng kiến quy tắc phân phối này, đám Đế Vô Ngân, Thác Bạt Khuê đều hâm mộ nhìn về phía Lâm Minh, chọn ra ba kiện bảo vật, Lâm Minh độc đắc hai kiện, thật sự khiến người phải đỏ mắt.

Đương nhiên, có Tu La cấm địa pháp tắc bảo hộ, hơn nữa lão Thần Hoàng rất ủng hộ Lâm Minh, mặt khác Lâm Minh đối với Thái Cổ chư tộc vượt qua đại kiếp nạn lần này cũng có tác dụng rất trọng yếu, cho nên dù bọn người Đế Vô Ngân, Thác Bạt Khuê có hâm mộ cũng sẽ không có ý kiến gì với Lâm Minh cả.

- Chọn bảo vật đi!

Đế Vô Ngân hít sâu một hơi, thanh âm có chút run rẩy, bọn hắn đến Tu La cấm địa chính là vì thời khắc này.

Có thể chứng kiến hi vọng hay không thì phải xem những bảo vật này rốt cục là gì.

Mọi người chậm rãi bay về phía tế đàn, nọn hắn có thể cảm nhận được pháp tắc chi lực mênh mông giống như triều tịch vọt tới.

Kiện bảo vật đầu tiên đối diện lấy mọi người, là một cái đại đỉnh.

Đại đỉnh này cao ba trượng, tạo hình cổ sơ tục tằng, trên thân đỉnh có khắc phù điêu Thao Thiết đồ, còn có hoa điểu trùng ngư.

Những phù điêu này không có bất cảm giác xinh đẹp nào cả, ngược lại có chút thô ráp, bản thân đại đỉnh nhìn qua cũng không có gì đặc biệt cả, quả thực giống như cổ đổng thanh đồng khí của nhân gian vậy.

Bất quá có thể đặt ở chỗ này, mọi người tự nhiên biết rõ đại đỉnh này tất nhiên là vật bất phàm, tám chín phần mười là chí cao pháp bảo năm đó chủ nhân Tu La Lộ tùy thân mang theo rồi.

- Trong đỉnh có đỉnh văn!

Vô Yên đột nhiên mở miệng, mọi người lúc này mới nhìn đến, ở bên trong đại đỉnh có văn tự thật nhỏ rậm rạp chằng chịt, những văn tự này đều là Cổ Thần Tộc Ngữ, trong đó còn tràn ngập các loại pháp tắc phù văn thần bí, nhưng lại thập phần mơ hồ, tựa hồ bên trong đại đỉnh bao phủ một tầng sương mù, khiến người khó có thể thấy rõ vậy.

- Đại đỉnh này chí bảo siêu việt Chân Thần cấp.

Trong mắt Lâm Minh chớp động tinh mang, khẩu đỉnh này, hắn rất muốn!

Không nói đến uy lực đáng sợ của bản thân đại đỉnh, chỉ riêng văn tự và phù văn trong đỉnh đã khiến hắn trông mà thèm không thôi rồi, nếu như có thể hảo hảo tìm hiểu một phen, chỗ tốt đối với hắn sẽ khó mà tưởng được.

- Đỉnh tốt.

Đế Vô Ngân cũng chậc chậc khen ngợi, nhưng hắn cũng cũng chỉ nhìn xem thôi, đại đỉnh này tuy rằng trân quý, nhưng không đủ để cứu vớt Thần Tộc, khỏi cần phải nói, chỉ riêng phẩm cấp đáng sợ siêu việt Chân Thần của nó thôi cũng không phải người bình thường có thể sử dụng được rồi.

Chỉ sợ coi như là tuyệt đỉnh Thiên Tôn động thủ, cũng chỉ có thể phát huy ra mấy phần trăm uy lực đại đỉnh thôi, làm sao có thể chém giết Tạo Hóa Thánh Hoàng được?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện