Ở bên phía Thái Cổ Thần Tộc, lão Thần Hoàng ngược lại rút một luồng lương khí, trên khuôn mặt già nua của hắn lúc này đã hoàn toàn tái nhợt, hắn nhìn cửa sổ mạn tàu thật lâu không nói gì, lòng của hắn đang chậm rãi trầm xuống.
Hắn đại khái đoán được lai lịch của con quái vật này.
Vào vài tỷ năm trước, Thái Cổ di tộc cũng từng giao thủ qua với Thánh tộc, trong điển tịch của Thái Cổ di tộc cũng có ghi lại về con quái vật đáng sợ này.
Chỉ là dựa vào những gì ghi trên điển tịch thì quái vật kia có lẽ vào vài tỷ năm trước đã bị tàn phá linh hồn, lâm vào ngủ say vĩnh cứu mới đúng chứ
Vì sao. . . Nó sẽ trọng xuất hiện ở chỗ này?
Liên tưởng đến sự đáng sợ của quái vật này được ghi lại trong điển tịch Thần Tộc, lão Thần Hoàng cảm thấy một cổ tuyệt vọng thật sâu!
- Chẳng lẽ. . . Thật là vận mệnh sao. . . Thiên vong Thần Tộc ta sao?
Lão Thần Hoàng thì thào tự nói lấy, lời của hắn, bị rất nhiều Thiên Tôn Thái Cổ di tộc nghe được, bọn hắn đều kinh ngạc nhìn về phía lão Thần Hoàng:
- Bệ hạ, nó rốt cuộc là cái gì?
Đúng lúc này, ở cách lão Thần Hoàng Thần Tộc không xa, Thiên Tộc tộc trưởng mở miệng, thanh âm của hắn có chút phát run, cả người cũng tựa hồ như trong tích tắc này già nua đi rất nhiều.
- Nó đại khái là. . . ‘ Hoang ’, đồ đằng thánh thú của Thánh tộc. . . Vài tỷ năm trước, ‘ Hoang ’ hoành hành hậu thế, không biết cắn nuốt bao nhiêu tánh mạng, trong đó thậm chí kể cả Chân Thần.
- Cái gì? Thôn phệ Chân Thần?
Võ giả Thái Cổ di tộc ở đây đều bị chấn trụ rồi.
Hiện giờ toàn bộ Tam Thập Tam Thiên, chủng tộc có được Chân Thần chỉ có hai cái. Đó chính là Hồn Tộc và Thánh tộc, mà tổng số Chân Thần bọn hắn có được cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay! Ở trong đó, còn kể cả một ít Chân Thần bí ẩn quy ẩn, không muốn tham dự tranh chấp thế gian, thậm chí sinh tử cũng không thể khảo chứng.
- Không nghĩ tới, ‘ Hoang ’ vẫn tồn tại hậu thế. . .
Một lão giả Hống Cốt Tộc nói, hắn cảm khái lấy lắc đầu, Thiên Tôn ở đây không có có bao nhiêu người xem qua những điển tịch cổ xưa kia, dù sao ghi chép về ‘ Hoang ’ Thái Cổ di tộc cũng không nhiều.
- Dùng lực lượng hiện giờ của chúng ta, muốn chiến thắng trận đại kiếp nạn này thì phải giết chết Tạo Hóa Thánh Hoàng. . . Đây đã gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng bây giờ, còn có ‘ Hoang ’. . .
Hống Cốt Tộc lão giả ánh mắt thu hồi khỏi cửa sổ mạn tàu, chống tay lung la lung lay ngồi xuống, tâm tình cực kỳ sa sút.
Hắn với tư cách là tộc trưởng Hống Cốt Tộc, cũng là một trong những người đứng đầu Thái Cổ di tộc, theo đạo lý mà nói, vào thời khắc phá vòng vây mấu chốt này, vô luận như thế nào cũng không thể nói ra lời ũ rủ đả kích sĩ khí như vậy mới đúng, nhưng trong lòng hắn thật sự đã quá mức tuyệt vọng rồi.
Sự xuất hiện của "Hoang" khiến hắn có một loại cảm giác như cả thế giới này đều sụp đổ xuống vậy.
- ‘ Hoang ’. . . Nó so với Tạo Hóa Thánh Hoàng còn cường đại hơn sao?
Đúng lúc này, có người mở miệng, người hỏi chính là Lâm Minh, hắn đã sớm ăn vào dưỡng hồn đan, hôm nay trong khi ngồi xuống điều tức, hắn cũng nhìn thấy quái vật đáng sợ bên ngoài cửa sổ mạn tàu.
- Đúng vậy. . . Dựa theo sách cổ ghi lại, nó còn cường đại hơn cả Thánh tộc Thánh Hoàng, hơn nữa. . . Nó tuyệt đối còn khủng bố hơn cả Thánh tộc Thánh Hoàng, nó có thể thôn phệ, một hơi thôn phệ ngôi sao, thôn phệ hàng tỉ tánh mạng, thậm chí thôn phệ một cái thế giới, thôn phệ tất cả, thôn phệ càng nhiều, nó sẽ càng cường đại, tốc độ nó hủy diệt cái thế giới này so với Tạo Hóa Thánh Hoàng còn nhanh hơn gấp trăm lần!
- Ta đã biết. . .
Ánh mắt Lâm Minh cũng chìm xuống, đối mặt lần hạo kiếp này, lòng của hắn, thậm chí có chút ít mê mang.
Đối mặt Thánh
tộc thực lực hoàn toàn vượt xa Nhân tộc, còn có Hồn Tộc không biết mục đích, một mực bảo trì cảm giác thần bí. . .
Hoàn cảnh của Nhân tộc thật sự vô cùng phức tạp!
Ngẫm lại Hồn Hậu Thánh Mỹ và cuộc nói chuyện kỳ quái với mình, ngẫm lại thiếu niên già nua không biết là địch hay bạn từng gặp mặt mình kia.
Đại kiếp nạn hàng lâm, tất cả gió nổi mây phun, khó bề phân biệt.
Minh chỉ là một võ giả Thánh chủ đỉnh phong nho nhỏ, dù cơ duyên có nhiều hơn nữa, pháp tắc sở tu có cường thịnh trở lại, nhưng không có tu vị cường đại làm căn cơ, ở trong tràng hạo kiếp có một không hai này, hắn cũng chỉ là một đoá hoa nhỏ không chút thu hút, không biết phải đi nơi nào?
Tâm Lâm Minh có một loại cảm giác cực kỳ uể oải, bên tai của hắn, không tự giác được vang vọng lời của Thánh Mỹ:
- Buông tha đi, rời khỏi vòng xoáy này, bởi vì tất cả cố gắng của ngươi cũng chỉ là phí công. . . Mặc dù là Chân Thần đứng đầu Nhân tộc ba mươi sáu ức năm trước -- Phong Thần Thiên Tôn, hắn vốn là tuyệt thế nhân kiệt, thế gian Chân Long, không biết vì sao lại gánh vác vận mệnh Nhân tộc, cũng cuối hắn lại vì Nhân tộc mà chết trận, thật sự đáng tiếc!
Lâm Minh có chút nhắm hai mắt lại, nắm chặc hai đấm, bởi vì dùng sức quá độ nên đốt ngón tay của hắn vang lên tiếng BA~ BA~ !
- Nhìn trên lưng quái vật kia kìa!
Có Thái Cổ di tộc Thiên Tôn nói ra.
Mọi người nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy ở trên lưng huyết sắc quái vật kia, thậm chí có hai người.
Một trung niên nam tử thân hình cao lớn, mặc áo choàng màu vàng, còn có một người trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, ánh mắt có chút âm lệ.
Chứng kiến hai người kia, sắc mặt lão Thần Hoàng lại đột nhiên biến đổi,:
- Trung niên nhân kia là. . Tạo Hóa Thánh Hoàng! Thân thể của hắn, sao lại. . . dính liền với ‘ Hoang ’ thế?
Lão Thần Hoàng không thể tin nói, hai chân của Tạo Hóa Thánh Hoàng đã lâm vào trong cơ thể Hoang trong cơ thể, hơn nữa có thể chứng kiến rõ ràng huyết nhục của Hoang lan tràn đến trên người Tạo Hóa Thánh Hoàng, mạch máu cũng liền lại với nhau.
Loại cảm giác này, giống như là Hoang cắn nuốt Tạo Hóa Thánh Hoàng vậy.
Nhưng mà lý trí lại nói cho hắn biết, chuyện không thể nào vậy được, có lẽ là trái lại. . . Tạo Hóa Thánh Hoàng đã cắn nuốt Hoang, hoặc là Hoang đã trở thành phân thân của Tạo Hóa Thánh Hoàng rồi!
- Thì ra. . . Hắn chính là Tạo Hóa Thánh Hoàng. . .
Lâm Minh nhìn trung niên nam tử mặc áo choàng vàng kia, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tạo Hóa Thánh Hoàng, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương tựa hồ xuyên qua tầng tầng hạo vũ, đối mặt với mình vậy.
Đây là một loại cảm giác phi thường kỳ quái. Rõ ràng cách tinh không xa xôi và ô dù của "Tàu Hi Vọng", đối phương không thể nào thấy được mình, nhưng không biết vì sao, Lâm Minh cảm giác Tạo Hóa Thánh Hoàng thật sự đang nhìn hắn. Phảng phất như giữa hai người không có cách trở vậy.
Mà ở bên người Tạo Hóa Thánh Hoàng chính là một người quen của Lâm Minh -- Tạo Hóa Thánh Tử.
Lúc này Tạo Hóa Thánh Tử trên mặt nhe răng cười. Đây là dáng cười thuộc về người thắng, mang theo một tia thương cảm, một tia đùa cợt!