Bạch Nghiêu đi cùng một đám tinh nhuệ của Hạo Vũ thiên cung, còn có những tinh nhuệ của thế lực Thiên Tôn khác cùng nhau rời đi, chờ đợi bọn họ chính là hoang dã không biết, con đường này sẽ là một tràng khai thác cùng chém giết vượt mọi khó khăn gian khổ.
Lâm Minh biết, Bạch Nghiêu bọn họ chỉ là nhóm người đầu tiên phải đi, kế tiếp còn có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba, nhóm thứ tư...
Mãi cho đến tất cả Nhân tộc tinh nhuệ đều đi sạch sẽ, cho đến tát cả Thiên Tôn thiên cung đều người đi nhà trống.
Ly biệt, không chỗ nào là không đang tiến hành.
Sư phụ đưa đồ đệ đi, chưởng môn tiễn đệ tử đi...
Có người đang uống rượu đưa tiễn, có người dùng sức ôm nhau.
Đối với người lưu lại mà nói, những người rời đi này đều là bằng hữu thân nhân của bọn hắn, đồng bào của bọn hắn.
Còn đối với người rời đi mà nói, bọn họ sắp rời đi vũ trụ là cố hương nhiệt thổ của bọn hắn, chịu trách nhiệm về gia tộc của bọn hắn, huyết mạch của bọn hắn, ọn họ trưởng thành, bọn họ hoan thanh tiếu ngữ, bọn họ đau khổ cùng bi tình...
Lâm Minh thở dài một hơi thật sâu, xoay người rời đi, không lại đi tham dự những thứu ly biệt thương cảm này nữa.
Hắn có quá nhiều chuyện muốn làm, mỗi một tức, mỗi một khắc đều đối với hắn mà nói là vô cùng trân quý.
Thời gian dần dần trôi qua, mỗi qua một thời gian ngắn đều có một nhóm người rời đi, Lâm Minh cũng không biết đã rời đi bao nhiêu người, mà liền ở một ngày kia, cục diện lại đột nhiên thay dổi!
Một Giới Vương mang thần sắc hoảng sợ vội vã xông vào Phổ Đà sơn, hắn mang đến một cái tin tức đáng sợ để cho mọi người không kịp chuẩn bị --- Thánh tộc toàn diện xâm lấn, bắt đầu!
Rất nhiều người đều ngây ngẩn cả người, rõ ràng Tạo Hóa thánh hoàng bị Lâm Minh cùng Thái cổ chư tộc khiến cho trọng thương, làm sao có thể khôi phục lại như cũ nhanh như vậy/
Mà nếu như không có Tạo Hóa thánh hoàng lĩnh quân, như vậy Thánh tộc đại quân nếu như xâm lấn Thần vực mà nói, thế tất thương vong thảm trọng!
- Làm sao có thể?
Hạo Vũ Thiên Tôn hoàn toàn sợ ngây người, ở trong lòng hắn không muốn tin tưởng cái tin tức đáng sợ này, hi vọng là bị sai lầm rồi.
Nhưng mà kế tiếp, trên tiền tuyến có Giới Vương tàn phế toàn thân máu tươi lui xuống, bọn họ lại mang đến một cái tin tức thứ hai, đó chính là Nhân tộc Thiên Tôn trấn thủ ở đại thế giới gần với Thánh tộc tất cả chết trận!
Thánh tộc quả thật bắt đầu toàn lực xâm lấn rồi!
Hơn nữa quy mô xâm lấn so với bọn hắn xâm lấn Thái cổ vũ trụ còn phải lớn hơn, dù sao chiến trường Thần vực rộng lớn, nhiều quân đội hơn nữa cũng thi triển ra được!
Hơn nữa Nhân tộc cũng biết được rồi, Thánh tộc lần này xâm lấn có một Chân Thần chỉ huy, tên của hắn là --- Thiên Cương thần vương.
Không có ai nghe nói qua cái tên này, nhưng mà chỉ bằng vào phong hào của Chân Thần liền để cho Nhân tộc Thiên Tôn tại tràng đều cảm nhận được áp lực trầm trọng!
Thánh tộc đại quân có Chân Thần, căn bản là khó có thể chống lại!
- Nguyên lai là những Chân Thần khác của Thánh tộc lĩnh đội... Tạo Hóa thánh hoàng quả nhiên đang dưỡng thương...
Sau khi Thần Mộng Thiên Tôn nhận được tin tức, thở dài một tiếng, cho dù Thiên Cương thần vương không bằng Tạo Hóa thánh hoàng thì cũng không phải là bọn họ có thể đối phó.
Thiên Cương thần vương triệu tập đại quân Thánh tộc, lại từ trong tay Tạo Hóa thánh hoàng tiếp nhận binh quyền, làm xong hết thảy những cái này cũng chỉ dùng mấy tháng, mà chút thời gian này tinh nhuệ của Nhân tộc chỉ mới rút lui được một nửa!
- Mở ra hội nghị khẩn cấp!
Lần hội nghị này mở ra cực kỳ vội vàng, nhưng mà tất cả Nhân tộc Thiên Tôn, bao gồm một ít Nhân tộc tinh nhuệ còn chưa rút lui đều có mặt rồi.
Nhân tộc nghênh đón nguy cơ lớn nhất trong lịch sử!
Lần hội nghị này, từ vừa mới bắt đầu, trong không khí đã tràn ngập một cổ hào khí ngưng trọng .
Ở Thần Vực, còn có rất nhiều Nhân tộc tinh nhuệ đều chưa triệu tập, nếu như hiện giờ, Nhân tộc Thiên Tôn ở đây tập thể rút lui khỏi Thần Vực, vậy thì đám hậu bội Nhân tộc lưu lại đều sẽ bị đồ sát.
-
Tốc độ rút lui cần nhanh hơn nữa. . .
Có Thiên Tôn nói, kỳ thật nói như vậy chính là muốn đề cao yêu cầu về tinh nhuệ rút đi, bọn hắn phải mang theo truyền thừa, cùng với các thiên tài xuất chúng nhất, thiên tài bình thường bọn hắn cũng không cách nào quản hết được.
- Cái này không có quá nhiều ý nghĩa. . . Có ít đỉnh tiêm thiên tài ở nơi sâu nhất trong Thần Vực, thậm chí có người còn trong các thế giới, tiểu thế giới, cách chúng ta quá xa, cho dù đề cao yêu cầu, bọn hắn cũng không đuổi đến kịp.
Có Thiên Tôn đang tranh luận chủ đề vây quanh lấy Thánh tộc, mỗi người ai giữ ý nấy.
Mà lúc này, Thần Mộng lại vãn yên lặng.
Không ít người hi vọng vào Thần Mộng, đợi nghe ý tứ của hắn, Thần Mộng đã là người đứng đầu Nhân tộc danh xứng với thực rồi.
Có thể nói, mỗi một quyết định của nàng đều liên quan đến tương lai của cả Nhân tộc.
Lúc này, Thần Mộng biểu lộ ngưng trọng, nhưng hô hấp lại không loạn chút nào, tĩnh như chỉ thủy.
Nàng mở miệng, thanh âm chậm chạp, lại cực kỳ hữu lực, nói từng chữ một.
Nàng nói:
- Chúng ta nghênh chiến!
- Cái gì! ?
Thần Mộng Thiên Tôn vừa nói ra lời ấy, rất nhiều Thiên Tôn và tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây đều ngây người.
Nghênh chiến?
Đối chiến với Thánh tộc có Chân Thần tọa trấn, không phải là lấy trứng chọi đá sao?
- Điều này sao có thể?
Một Thiên Tôn áo bào hồng đứng lên phản đối.
- Ta cũng không là phải thắng. . . Thần Vực là cố thổ của Nhân tộc, chúng là ta thủ hộ giả của Nhân tộc, cũng là thần trong lòng ức ức triệu thương sinh. Thánh tộc đột kích, chúng ta không thể không nói một tiếng đã bỏ rơi tất cả con dân được, cho dù là vì tương lai Nhân tộc, bọn hắn cũng sẽ không tiếp nhận cái cớ đó, cũng nên có người lưu lại, cho nhân loại một cái công đạo. . .
- Hơn nữa, chúng ta phải chiến, cũng là bởi vì cần tranh thủ thời gian rút lui, còn có hơn một nửa tinh nhuệ chưa rút lui, không thể bỏ qua bọn hắn được.
Thần Mộng nói đến đây đã đứng lên, nàng nói:
- Ta sẽ lưu lại. . . Nghênh chiến Thánh tộc, một bộ phận trong các ngươi có thể tự nguyện lưu lại cùng ta. Những người khác thì phải rời khỏi Thần Vực tiến đến Man Hoang vũ trụ!
Thần Mộng nói như vậy, rất nhiều người đều kinh trụ, Thần Mộng lại muốn ở lại Thần Vực?
Chuyện này tuyệt đối không được!
Bởi vì đối với Nhân tộc hiện giờ mà nói, tác dụng của Thần Mộng còn trọng yếu hơn cả Lâm Minh!
Vô luận ngươi là chinh chiến Tam Thập Tam Thiên Man Hoang, hay là ngày sau giết về Hồn Vực, đều không thể không có Thần Mộng!
Lúc này, Tam Sinh Lão Nhân đứng lên, chậm rãi lắc đầu nói:
- Thần Mộng. . . Ta lưu lại là đủ rồi, ta không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa, đi Man Hoang cũng chỉ có thể chết già, để ta lưu lại Thần Vực, cho Thánh tộc một ít trí nhớ sâu sắc đi.
Tam Sinh Lão Nhân tuy rằng bộ dạng đã gần đất xa trời, nhưng hắn dù sao cũng là nhân vật đã sống ba trăm triệu năm, không người nào dám khinh thường hắn cả, cũng không người nào biết, hắn đến cùng lưu lại át chủ bài gì.