Vũ Cực Thiên Hạ

Yêu Và Hận. (1)


trước sau

Lâm Minh rất ít khi nói lời châm chọc ác độc như vậy, hôm nay, thân thể và linh hồn hắn thật sự đều thống khổ đến cực hạn, bởi vì hắn biết rõ mình đã thua hết toàn bộ. Nói là không hận thì sao có thể được?

Hắn chẳng những hận sự bất lực của mình. Cũng hận Thánh Mỹ, hắn cũng không phải hận Thánh Mỹ hãm hại mình, mà là triệt để thất vọng về nàng...

Lời Lâm Minh nói phảng phất như một mũi nhọn, trực tiếp đâm vào trái tim Thánh Mỹ!

Thân thể mềm mại Thánh Mỹ run lên, biểu lộ trên mặt cứng lại, tựa hồ như chưa bao giờ bị người nhục mạ như thế cả, nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Chợt, trong ánh mắt của nàng nhiều ra cảm tình cực kỳ phức tạp, đó là phẫn nộ cực độ, còn có... Ủy khuất!

Nàng khẽ cắn hàm răng, cơ hồ cắn đến chảy máu, ánh mắt nàng nhìn về phía Lâm Minh cũng trở nên lạnh lẽo hơn, bộ ngực sữa của nàng kịch liệt phập phồng, nhưng chợt, thần thái phức tạp trong mắt nàng triệt để ẩn nấp xuống, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng

- Đúng vậy, không có gì khác... Vĩnh Hằng Chi Hồn vốn cần ngươi tự nguyện dâng ra mới hữu hiệu, mạnh mẽ đoạt lấy căn bản không thể được, ngươi không có khả năng tự nguyện hiến ra bổn nguyên hồn lực của bản thân, ta chỉ có thể dùng Ác Ma chi quả khiến thần trí ngươi hoàn toàn mất thanh minh, sau đó trong khi linh hồn ngươi hoàn toàn thất thủ liền tinh thần và nhục thể song trọng kết hợp với ngươi, hấp thu Vĩnh Hằng Chi Hồn của ngươi.

- Thậm chí Kim Sắc Thư Hệt ngươi tu luyện cũng là ta cố ý đưa cho ngươi, 《 Thánh Điển 》 phân sinh chi thiên và tử chi thiên, Kim Sắc Thư Hệt là sinh chi thiên, Hắc Sắc Thư Hệt là tử chi thiên.

- Ta chủ tu sinh chi thiên, trên người hội tụ sinh khí, ta cho ngươi cũng tu sinh chi thiên mới có thể khiến khí tức của ngươi càng thêm phù hợp với ta.

- Ngươi, từ đầu đến cuối đều là con cờ của ta, cũng là ta một viên đá trải trên Vĩnh Sinh chi lộ của ta.

Lời Thánh Mỹ nói vô tình lạnh như băng, nhưng Lâm Minh lại tựa hồ từ đó nghe ra được một cổ hương vị khác thường, nhưng hắn lại không để ý đến, lúc này truy cứu những việc này còn ý nghĩa gì nữa chứ.

Lâm Minh cười thảm lấy lắc đầu:

- Đã rõ rồi, ta nhớ ngươi từng nói với ta, một con sâu nhỏ sinh hoạt trên cánh lá khô úa, vĩnh viễn sẽ không biết sự hùng vĩ và xinh đẹp của thế giới này, ngươi nói võ đạo chi lộ là cùng thiên tranh mệnh, là dẫm nát thiên dưới chân, người đấu với Thiên có bao nhiêu khó ah, Thiên đã tồn tại hàng trăm tỷ năm... Người có bao nhiêu tuổi thọ? Mặc dù số mệnh gia thân, thiên tư tuyệt đỉnh cũng không đủ... Cho nên, ngươi không từ thủ đoạn...

- Thật có lỗi, ta thủy chung không thể giống như ngươi, ta tuy rằng lập chí truy cầu võ đạo đỉnh phong, nhưng ta cũng có điểm mấu chốt của mình, ta không có biện pháp bỏ qua chủng tộc, thân nhân, bằng hữu, thê nhi của ta, cho nên... Ta nhất định phải thất bại...

- Đều đã xong, làm khó ngươi nói nhiều như vậy với một người thất bại, một người sắp chết rồi.

Lâm Minh nói xong lời này, phảng phất già nua đi rất nhiều.

Thánh Mỹ trầm mặc, sắc mặt của nàng trở nên tĩnh như chỉ thủy, nhưng ánh mắt lại rét lạnh đến đáng sợ.

Nàng nhìn về phía Lâm Minh, thần sắc không hề có đau thương và không đành lòng, mà là tỉnh táo khiến người hít thở không thông.

Thân thể của nàng chậm rãi bay lên, quần áo bay tán loạn, nàng đã quay người, tựa hồ muốn rời đi, cuối cùng, nàng xoay đầu lại, lại nhìn Lâm Minh

Chỉ là trong ánh mắt của nàng vẫn là lạnh lùng vô biên.

Nàng nói:

- Nơi này là Thiên Diễn Tinh, ngươi ở lại chỗ này bình tĩnh vượt qua quãng đời còn lại đi...

Thánh Mỹ nói xong liền đạp không mà đi, hắc sắc thân ảnh yểu điệu như mộng ảo của nàng biến mất trên bầu trời.

Cánh hoa màu đen nhàn nhạt rơi vãi, phiêu linh đến trên mặt Lâm Minh.

Lâm Minh thần sắc ngốc trệ, nhìn lên bầu trời, hai mắt vô thần.

Thiên Diễn Tinh?

Thì ra,
nơi này dĩ nhiên lại là Thiên Diễn Tinh...

Hẳn là sau khi mình dùng Tu La Lệnh đả thông không gian thông đạo Hồn Đế đã thi triển thủ đoạn Thông Thiên, cưỡng ép nghịch sửa thông đạo, khiến mình đi đến nơi này...

Là Thánh Mỹ muốn cho mình chết ở quê hương sao, thật đúng là bố thí thiện lương ah...

Đối với nơi này là Thiên Diễn Tinh, Lâm Minh không có cảm giác gì, ngược lại Thánh Mỹ rời đi lại để lại trong lòng Lâm Minh nổi đau đớn thật sâu.

Loại cảm giác này, giống như tim bị cắt đứt một khối, ngoại trừ đau nhức kịch liệt ra, còn phảng phất như đã mất thứ gì đó trọng yếu vậy...

Không cách nào hô hấp.

Bất quá, mặc kệ Thánh Mỹ vào thời khắc cuối cùng suy nghĩ gì, Lâm Minh đều không muốn quan tâm nữa.

Một con sâu cái kiến gần chết, cần đi quan tâm đến tư tưởng của thiên thần sao...

Thánh Mỹ trước khi đã từng nói qua, đây là giang hồ

Sinh chi thiên và tử chi thiên của 《 Thánh Điển 》, xem ra, Hồn Đế chính là chủ tu tử chi thiên rồi, trách không được hai mắt hắn ô trọc, dáng vẻ già nua nặng nề, tựa hồ trên người tùy thời tản ra tử khí...

Buồn cười, mình nghĩ những chuyện này làm gì chứ...

Lâm Minh nằm ở trên đồng cỏ kia, đã mất hết can đảm.

Về phần tinh thần ấn ký của Phiêu Vũ Thần Vương, Lâm Minh cũng đã sớm không thèm để ý đến nữa.

Tuyệt vọng, thê lương, cô độc, hơn nữa đánh mắt lực lượng, tuổi thọ không còn nhiều khiến hắn đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, cũng đã mất đi dũng khí sống sót.

Hắn không hề quan tâm đến tánh mạng của mình nữa, không hề hướng tới võ đạo đỉnh phong nữa.

Hắn chỉ là một tên thất bại

Hắn từ Thiên Diễn Tinh đi ra ngoài, từ một thiếu niên với hai bàn tay trắng từng bước một trở thành Thần Vực đệ nhất thiên tài. Huy hoàng vô hạn của hắn thậm chí khiến Tạo Hóa Thánh Hoàng đứng ngồi không yên, chuyên môn hao phí một cái nhân tình để Phiêu Vũ Thần Vương tới giết hắn.

Tất cả những điều này đã đủ lưu lại truyền kỳ, lưu lại truyền thuyết.

Thế nhưng mà sau đó, hắn lại quay về Thiên Diễn Tinh, vẫn là hai bàn tay trắng.

Khác nhau duy nhất là bổn nguyên hồn lực của hắn bị đánh cắp, tánh mạng chi hỏa cũng bắt đầu trở nên suy yếu...

Tất cả, giống như một giấc mộng vậy.

Một người truy mộng, từ khởi điểm, lại chạy về tới khởi điểm, bất đồng chính là, Truy Mộng giả lúc này tâm đã già đi, cũng đã vô lực chạy trốn.

Thật sự châm chọc ah...

Mặt trời dần hạ xuống, ánh trăng treo lên.

Tinh quang đầy trời vẩy lên người, Lâm Minh lại chỉ cảm thấy cô lãnh vô hạn...

Hắn phảng phất đã chết đi, vẫn không nhúc nhích.

Thời gian trôi qua đối với hắn mà nói đã không hề có ý nghĩa gì nữa.

Buồn bã, tâm đã chết...

...

Trong vũ trụ xa xôi, trong bóng tối bao la bát ngát, hai bóng người lăng không đứng thẳng.

Hai người một người là nữ tử xinh đẹp toàn thân bao trong áo choàng đen, người khác, là một thiếu niên già nua.

Bọn hắn đúng là Thánh Mỹ và Hồn Đế.

- Đã hài lòng chưa...

Trên mặt thiếu niên già nua treo lên một tia cười mỉm trào phúng.

Thánh Mỹ thần sắc lãnh đạm, không nói một lời.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện