Vũ Cực Thiên Hạ

Giọng Nói. (1)


trước sau

Nhìn thấy một màn này, Lâm Minh hiểu ý cười cười, chậm rãi bay lên không trung, Tư Minh Tinh bị mấy chục vạn nanh vuốt Thánh tộc thống trị đã bị hắn quét sạch, trả lại cho Tư Minh Tinh sinh hoạt bình an.

Thời điểm Lâm Minh bay đi, rất nhiều người quỳ lạy, đầu rạp xuống đất, trong miệng lẩm bẩm những lời thành tín nhất.

Bọn họ cúi đầu thật lâu, một mười một mười hai tuổi tiểu hài tử kéo kéo phụ thân góc áo, do do dự dự nói ra:

- Phụ thân, đại ca ca uy phong vừa rồi vì sao có điểm giống... Giống như điêu khắc này thế?

Giọng nói non nớt đặc biệt rõ ràng trong quảng trường yên tĩnh, trong lúc nhất thời rất nhiều người nghe ra.

Giống sao?

Cảm giác không giống, nhưng mà chẳng biết tại sao lại rất giống.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết trong lòng có cảm giác gì, nhưng mà cho dù người áo đen rốt cuộc là ai, bọn họ mơ hồ xác định một điểm -- bóng tối đã qua rồi, ánh bình minh đã chiếu sáng chân trời, bắt đầu một ngày mới!

Trong quảng trường yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên có người bắt đầu thút thít nỉ non, một thiếu nữ quần áo tả tơi không chịu nổi kích động, nàng át không nổi cảm tình của mình, nước mắt chảy dài, cuối cùng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay che mặt, nghẹn ngào khóc rống!

Có phu thê cùng ôm lấy nhau, nước mắt tràn mi, lau nước mắt cho nhau nhưng vẫn không ngừng chảy xuống.

Có nam nhân nắm chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời rống to...

Ngày hôm nay trên Tư Minh là một đám người thất thố, mọi người chạy trên đường phố hoan hô, chiêu cáo tin tức cường giả Nhân tộc đã trở về.

Những trắc trở mà bọn họ gặp phải đã trôi qua rồi!

Nước mắt chảy dài, tiếng hò hét không dứt.

Sau khi tao ngộ trắc trở và tử vong, đối với tự do và chiến thắng xuất hiện, không còn có ai có thể giữ được tỉnh táo.

Thực tế mọi người nhìn qua tinh không, nhìn thấy thiên cung biểu hiện quyền uy Thánh tộc bị phá hủy, cơ hồ tất cả Nhân tộc trên Tư Minh Tinh bị đè nén cảm xúc, lập tức bùng nổ như núi lửa phun trào!

- Nhân tộc, trăm tỷ năm bất hủ!

Có người hô khẩu hiệu, khẩu hiệu này người hô càng ngày càng nhiều, cuối cùng hình thành thủy triều bành trướng trong mười vạn thành thị trên Tư Minh Tinh, từng đợt rồi lại từng đợt, vang vọng phía chân trời!

Giờ khắc này tâm thần mọi người hòa chung với nhau.

Trong đám người đang điên cuồng, không có người nào chú ý tới một nữ tử bộ dáng như ăn mày, sau khi nhìn thấy cảnh này thì bước chân vội vàng lẻn vào con hẻm nhỏ.

Nàng đi vào một gian phòng bị tàn phá, mở trận pháp ẩn tàng trong gian phòng, một gian mật thất xuất hiện...

Trong mật thất có một ngọc giản truyền âm đặt vào trung tâm trận pháp, thời điểm làm tất cả gương mặt nàng mừng rỡ, sắc mặt đỏ ửng đầy hưng phấn.

Nàng muốn mang tất cả những gì xảy ra trên Tư Minh Tinh, hình ảnh người thần bí kia truyền lại cho Tiểu Ma Tiên.

Nàng là nhân viên tình báo Tiểu Ma Tiên lưu lại trên Tư Minh Tinh...

Nàng tin tưởng cường giả thần bí đột nhiên xuất hiện kia, nhất định sẽ làm cho Ma Tiên Thiên Tôn vô cùng kích động...

Tại Tiềm Long tinh hệ, trong tinh vân u ám, Tiểu Ma Tiên đứng trước gương đồng, sửa sang lại nhung trang của mình, thời điểm này cửa bị đẩy ra, một nữ tử áo đỏ nhẹ nhàng đi tới.

- Tiên nhi muội muội.

Tiểu Ma Tiên quay đầu, nữ tử đi tới chính là Mục Thiên Vũ.

Tiểu Ma Tiên nhếch môi, muốn nói cái gì, cuối cùng không biết nói từ đâu bây giờ. Nàng yên lặng quay đầu lại suy tư.

- Ngươi quyết định phải đi Tư Minh Tinh sao?

Tâm tình Mục Thiên Vũ phức tạp hỏi, nàng hơi khổ sở, những năm này vẫn là Tiểu Ma Tiên chèo chống một mình, Lâm Minh mất đi nên nàng phải mang trên lưng quá nhiều thứ.

Tiểu Ma Tiên đắng chát lắc đầu.

- Nói là đi Tư Minh Tinh, nhưng thật ra quyết chiến với Tạo Hóa thánh tử, chúng ta trước khi tới Tư Minh Tinh thì phải xuyên qua kết giới phong tỏa, Tạo Hóa thánh tử sẽ cảm giác được, hắn khẳng định mai phục ở gần đó, có phân thân Hoang thì tốc độ của hắn nhanh hơn chúng ta nhiều lắm, kế tiếp sẽ là một hồi chém giết sinh tử, chúng ta... Không
nên đi Tư Minh Tinh.

Tiểu Ma Tiên thập phần rõ ràng âm mưu của Tạo Hóa thánh, trên thực tế đó căn bản không tính là âm mưu gì, mà là thập phần vụng về, chỉ là thủ đoạn bức nàng.

Nhưng mà thủ đoạn vụng về như thế, Tiểu Ma Tiên không cách nào bỏ mặc được cả, trên thực tế Tiểu Ma Tiên cho dù không nhìn thấy con dân của mình, nàng cùng Tạo Hóa thánh tử chiến một trận là không thể né tránh.

Đã như vậy còn không bằng chủ động xuất kích.

Chết trận oanh oanh liệt liệt còn tốt hơn là bị Tạo Hóa thánh tử tìm ra từng người, bị bọn chúng săn giết như đang săn bắn thì tốt hơn nhiều. Sau đó quyết chiến không lâu, không thể nghi ngờ sẽ có máu nhuộm tinh không, đối với nàng mà nói, hi sinh là kết quả tốt nhất cho nàng, đánh Tạo Hóa thánh tử trọng thương, tranh thủ cơ hội cho tùy tùng của mình chạy trốn.

Hào khí trong gian phòng trở nên ngột ngạt, Mục Thiên Vũ đi cầm lấy tóc dài của Tiểu Ma Tiên, động tác của nàng rất chậm, rất tỉ mỉ.

Những năm này Mục Thiên Vũ không chỉ một lần chải đầu cho Tiểu Ma Tiên, nàng thiệt tình thương yêu Tiểu Ma Tiên, Mộ Thiên Tuyết rời đi thì nàng phải làm tất cả.

Nàng thực lực có hạn cho nên có thể chia sẻ với Tiểu Ma Tiên quá ít.

- Tỷ tỷ, ngươi đừng đi, ngươi và Hạnh Hiên tỷ tỷ ở lại nơi này a, khi chúng ta và Tạo Hóa thánh tử đánh xong một trận, cho dù kết quả như thế nào, Tạo Hóa thánh tử cũng không thể tiếp tục ở lại phiến tinh vân này.

Tiểu Ma Tiên nói như vậy, Mục Thiên Vũ cầm lược trong tay trở nên cứng đờ.

Nàng cắn cắn bờ môi, không biết nên nói cái gì, nàng không muốn lưu lại, nhưng mà nàng ở lại thì có thể cải biến cái gì chứ? Chỉ chết vô ích mà thôi, vạn nhất rơi vào trong tay Tạo Hóa thánh tử, hậu quả thiết tưởng không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như phát sinh chuyện như thế, cho dù nàng chết cũng không dám đi gặp Lâm Minh.

Tiểu Ma Tiên đoán được tâm tư của Mục Thiên Vũ, nàng chỉ cầm chặc tay Mục Thiên Vũ, gương mặt tươi cười sáng lạn, mà nụ cười này lại bao hàm rất nhiều ý tứ, làm cho Mục Thiên Vũ không nhịn được rơi lệ.

Có lẽ đây là lần cuối cùng nàng chải đầu cho Tiểu Ma Tiên, mà sau khi tất cả chấm dứt, Tiểu Ma Tiên và Lâm Minh sẽ do nàng đi bái tế và lau linh vị.

Mục Thiên Vũ bụm lấy miệng mình, nước mắt im ắng chảy xuống, vào thời điểm này Lâm Hoang chạy vào.

- Mẫu thân, Mục di...

Mục Thiên Vũ vội vàng lau nước mắt.

- Hoang nhi tới rồi!

- Ân.

Nhìn thấy nước mắt trên mặt Mục Thiên Vũ, Lâm Hoang biết rõ xảy ra chuyện gì, không có nhiều lời.

Những năm gần đây, Lâm Hoang đã đột phá nửa bước Thiên Tôn, vốn Thông Thiên Thần Chủ đề nghị Lâm Hoang không nên vội vàng đột phá tầng thứ này, nhưng mà Thánh tộc đã xâm lấn vũ trụ man hoang, Lâm Hoang thật sự không chờ được, hắn đột phá nửa bước Thiên Tôn sớm tới năm trăm năm, nhưng mà cho dù Lâm Hoang đột phá nửa bước Thiên Tôn cũng không thể cải biến cái gì, hắn có được chiến lực Thiên Tôn, thậm chí cũng không phải kẻ yếu trong Thiên Tôn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện