Thánh Mỹ vận chuyển lực lượng trong người muốn rtú dược tính trái cây ra khỏi người, nhưng nàng bất lực phát hiện mặc cho nàng dùng ý chí cỡ nào cũng không thể điều động chút xíu sức mạnh.
Cảm giác như cơ thể không thuộc về mình.
Thánh Mỹ hít sâu một hơi, nàng đột nhiên ra. Đây là giấc mơ, tóm lại bản thể ý thức của Thánh Mỹ chỉ là khách qua đường trong mơ, dù nàng làm cái gì cũng không thay đổi được hướng đi của giấc mơ. Thánh Mỹ bị động trải qua, chịu đựng.
- Nếu nói ngươi đã định trước sẽ hủy diệt, không bằng . . . Hủy trong tay ta . . .
Đây là lời ngày xưa Thánh Mỹ nói với Lâm Minh, lần nữa vang lên trong mơ. Thánh Mỹ nghe vào tai, không biết trong lòng có cảm giác gì.
Thánh Mỹ nhắm mắt lại, không muốn xem cảnh tiếp theo. Rất nhanh Thánh Mỹ cảm giác quần áo rách thành từng mảnh biến mất, sau đó làđa thịt đụng chạm.
Cơ thể nam giới trần trụi dung hợp với Thánh Mỹ.
Cảm giác kỳ dị dần giao hòa với cảm giác nóng rực trong người Thánh Mỹ, khiến linh hồn của nàng nhẹ run.
Thánh Mỹ không bao giờ ngờ rằng giờ này ngày này, nàng sẽ trải qua cảnh tượng khắc sâu trong ký ức đời nàng thêm lần nữa trong mơ.
Ngày xưa Thánh Mỹ nuốt trái dục của Hắc Ám Thâm Uyên, ý thức hơi mơ hồ nhưng còn nhớ kỹ những xúc giác khắc cốt minh tâm. Nhưng nói chung Thánh Mỹ mơ hồ làm những chuyện đó, tựa như mộng xuân mê say, tuy đến đỉnh cực lạc lại mê nửa tỉnh.
Lần này thì khác, Thánh Mỹ hoàn toàn tỉnh táo trải qua tất cả.
Thánh Mỹ luôn khép chặt mắt nhưng các đợt trùng kích chạy thẳng tâm linh, liên tục truyền khoái cảm đến.
Trong mơ trừ tình dục không bị khống chế ra mọi cảm giác y như Thánh Mỹ tự mình trải nghiệm.
Thánh Mỹ cảm nhận dược tính thúc giục, vui thích cuồng dã khiến nàng mê say.
Đó là kinh nghiệm chưa bao giờ có trong cuộc đời nhạt nhẽo áp lực của Thánh Mỹ.
Nhưng Thánh Mỹ cũng cảm nhận được nam nhân mê ly dưới thân nàng ẩn giấu đau khổ sâu trong linh hồn.
Căn nguyên sinh mệnh, căn nguyên linh hồn của hắn chậm rãi yếu đi, từ từ bị tách ra.
Cảm giác này như tận mắt nhìn một ngôi sao rực rỡ chậm rãi rơi.
Đặc biệt nam nhân rơi xuống này có mối dưa dưa rất nhiều với Thánh Mỹ, hắn rơi xuống cũng do nàng mà ra.
Thánh Mỹ bất giác cảm giác khóe mắt ướt át, một giọt nước trong suốt lạnh lẽo từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống như viên trân châu tan vỡ.
Bộp!
Nước mắt trong suốt nhỏ trên mặt Lâm Minh, nhẹ nhàng vỡ vụn
Trong thế giới mông lung này tiếng nước mắt tan vỡ vang rõ to như truyền đến từ thời không akchs.
Đây là một giọt hồn lệ.
Có một ít linh hồn khi cảm hoài, đau xót thì chảy nước mắt.
Thánh Mỹ nhìn hồn lệ vỡ, nàng cười thảm. Thánh Mỹ biết giọt hồn lệ rơi vào hoàn cảnh này là tái nhợt cỡ nào.
Bởi vì . . . Hết thảy đều không trở về được nữa.
Dù thời gian có quay ngược vẫn là kết quả giống nhau, vì trong hoàn cảnh đó vốn là tử cục cho Lâm Minh.
Trong tiếng than thở, cơ thể vui thích vì kết hợp với Lâm Minh chậm rãi nhòa dần.
Lúc này linh hồn Thánh Mỹ đã hoàn toàn chết lặng.
Thánh Mỹ nhìn nam nhân duy nhất dính líu yêu hận tình thù trong đời mình bị nàng thải bổ chậm rãi mất đi tất cả hồn căn nguyên, lực lượng sinh mệnh.
Hắn đã vô cùng yếu ớt, như một ngôi sao đốt hết chính mình rồi hoàn toàn vụt tắt.
Giây phút đó Thánh Mỹ cảm giác linh hồn của mình lạnh như khối băng.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh đang ngủ say, đã hoàn toàn là phế nhân, cảm giác lòng có một con dao đang từ từ cắt trái tim nàng.
Phút cuối Thánh Mỹ để lại trong người Lâm Minh một lũ tinh hồn căn nguyên của mình, nhưng nàng biết khả năng lũ tinh hồn phát huy tác dụng xa vời biết bao.
Tương đương với Lâm Minh tiêu đời.
Thánh Mỹ tự tay hủy nam nhân mà nàng từng muốn cùng hắn đi xa dị thế, hoàn toàn nhảy ra vòng xoáy tận thế.
Hết thảy chưa bắt đầu liền đã kết thúc
Thánh Mỹ lặng yên chờ đợi, lòng như ngôi mộ hoang vu. Thánh Mỹ chỉ chờ mấy canh giờ, nhưng nó dài lâu như trăm ngàn vạn năm với nàng.
Lâm Minh đang ngủ say từ từ tỉnh lại.
Lâm Minh nhìn Thánh Mỹ, mặt lộ nụ cười thảm.
Cỏ mọc um tùm, gió mát thấm người. Hai người
đối diện nhau, thời gian như ngừng lại vĩnh hằng trong chớp mắt này.
Không biết qua bao lâu, Thánh Mỹ mở miệng nói:
Vẫn là câu Thánh Mỹ từng hỏi ngày xưa, hiện tại nàng nghe với thân phận người xem.
- Có hận ta không?
Không giống như hỏi Lâm Minh mà là Thánh Mỹ tự hỏi lòng.
- Ta có lý do gì hận nàng? Nếu như không có nàng e rằng ta đã bị Phiêu Vũ giết chết, nay là cái xác lạnh lẽo. Có thể nói nếu không có nàng, khi đó ta không thể rời khỏi Thần vực, đã chết trong tay Đại Phạn Thần Vương . . .
Kiếp trước kiếp này, Thánh Mỹ nhớ rõ từng câu Lâm Minh đáp.
Thánh Mỹ yên lặng lắng nghe, mỗi câu đối thoại ngày xưa của hai người vang vọng bên tai. Thánh Mỹ có thể thuật lại từng chữ.
Mãi khi Lâm Minh nói:
- Nàng thật là không từ thủ đoạn, vì hoàn thành mục đích tu cách vĩnh sinh mà xem thân xác mình là công cụ. Trong thế giới người phàm có nữ nhân vì tiền bạc mà bán đứng thân thể mình, nàng và bọn họ có khác gì nhau?
Tiếng mắng Thánh Mỹ là kỹ nữ ngày xưa khiến nỗi lòng nàng dao động rất nhiều, hôm nay nghe lại chưa từng gây xúc động, chỉ có tiếng thở dài.
Có lẽ chẳng khác nhau chút nào, cũng không thể nắm giữ vận mệnh của mình, kết cuộc thê lương.
Kết thúc.
Thánh Mỹ biết tất cả đã định, dù lặp lại bao lần thì kết quả vẫn y nhau.
Sau đó.
Thánh Mỹ nhìn mình xé gió bay đi, bỏ lại Lâm Minh nằm dưới đất như người chết, không còn chút sự sống.
Linh hồn của Thánh Mỹ không đi theo bản thể rời đi mà ở lại đại lục Thiên Diễn nhìn Lâm Minh.
Thánh Mỹ sửng sốt.
Sao lại vậy?
Thánh Mỹ không biết, nhưng chậm rãi tim nàng run rẩy. Thánh Mỹ đã nhìn Lâm Minh suốt mấy ngày trong đại lục Thiên Diễn.
Thánh Mỹ không cách nào cùng bản thể rời đi.
Thánh Mỹ có một ý nghĩ, chẳng lẽ . . .
Nàng có thể tận mắt nhìn thấy những gì Lâm Minh trải qua suốt mấy năm nay? Ngày xưa vì có Hồn Đế nên Thánh Mỹ không thể truy tung Lâm Minh, từ lúc rời khỏi Thiên Diễn tinh thì nàng có đi Hắc Ám Thâm Uyên.
Hiện tại trong cảnh mơ, Thánh Mỹ được đến cơ hội như vậy.
Trong mơ Thánh Mỹ nhìn thấy chuyện xảy ra với Lâm Minh có khi nào từng xảy ra trong sự thật?
Thánh Mỹ nghĩ tới điều này sau đó lắc đầu.
Có lẽ dù thấy thì cũng chỉ là mình tự tưởng tượng.
Bí cảnh Mộ Ma Thần này dù có thần thông quảng đại cách mấy cũng không thể biết ký ức của Lâm Minh, làm mình rơi vào đó.
Dù vậy Thánh Mỹ vẫn yên lặng nhìn.
Thánh Mỹ muốn xem Lâm Minh trải qua những gì về sau, dù đó là nàng tự tưởng tượng ra.
Năm tháng thay đổi, xuân đi thu đến.
Thánh Mỹ lặng yên canh giữ bên cạnh Lâm Minh như môt u linh giữ mộ.
Trong hoang dã này Lâm Minh như chìm trong ngủ say vĩnh viễn, người hắn rụng đầy lá và bụi đất, có lớp đất mọc cỏ xanh.
Tâm tình Thánh Mỹ nặng nề lại rất có kiên nhẫn.
Thánh Mỹ cứ chờ, đợi mãi.
Cho đến một ngày Lâm Minh chậm thật chậm mở mắt ra.
Lòng Thánh Mỹ thít chặt, ánh mắt trên mặt thay đổi cho thấy linh hồn nàng bất ổn.