Tổ trọng tài cố ý đặt trận đấu giữa Lâm Minh và Khương Bạc Vân ở cuối cùng, là muốn cho hai người điều chỉnh trạng thái tới đỉnh cao. Trước khi bắt đầu trận chiến cuối cùng, trận đấu tạm nghỉ ba canh giờ, thẳng đến khi kết thúc bữa trưa.
Thực ra đến lúc này, nhiều người đã không còn lòng dạ ăn trưa, bọn họ dứt khoát ngồi trong thính phòng thượng đẳng, hưng phấn thảo luận quyết đấu tiếp theo.
Quá nửa những đệ tử Thất Huyền cốc bình thường này ánh mắt có hạn, tuy nhiên năng lực tự não bộ cùng tranh cãi của bọn họ lại cực kỳ xuất chúng. Lâm Minh cùng Khương Bạc Vân còn chưa đánh, đã bị suy diễn ra vô số phiên bản chiến đấu, bao gồm cả Hắc Tinh kiếm của Khương Bạc Vân có tác dụng gì cũng bị bọn họ “nghiên cứu” cực kỳ thấu đáo, nhất là đệ tử Luyện Khí tông, bình thường đánh nhau không được, bây giờ là cơ hội tốt để bọn họ phát huy sở trường chuyên nghiệp. Bọn họ từ đủ góc độ chuyên nghiệp phân tích thuộc tính Hắc Tinh kiếm của Khương Bạc Vân, nếu như người hiểu tình hình, còn tưởng thanh kiếm này là do bọn họ đúc ra.
Mặt trời buổi trưa mùa đông hơi yếu ớt, qua buổi trưa, trận đấu cuối cùng hội võ tổng tông cũng kéo màn, đây là quyết đấu thiên tài đỉnh cao mấy trăm năm qua ở Thất Huyền địa khu mấy chục vạn dặm!
Khi thời điểm này tiến tới, toàn sân vang tiếng hoan hô như sấm, lúc này đã rất ít người rối rắm Lâm Minh không phải đệ tử Thất Huyền cốc, bọn họ chỉ muốn xem quyết đấu thiên tài đỉnh cao nhất này. Cơ hội mấy trăm năm mới có, may mắn mới được gặp, nên biết nếu võ giả không bước vào Tiên Thiên cũng chỉ có nhiều nhất hai trăm năm thọ nguyên mà thôi, cả đời cũng không đợi được một lần, chỉ điểm này đã làm người ta hết sức kích động!
Trên lôi đài, Lâm Minh và Khương Lan Kiếm đứng cách xa hai mươi trượng, Khương Bạc Vân mở hộp kiếm, rút ra trường kiếm màu xanh.
Kiếm trong tay, khí thế nội liễm của Khương Bạc Vân rồi đột nhiên xảy ra biến hóa, ánh mắt hắn như kiếm quang hóa thực chất, đâm thẳng lòng người.
Nếu nếu trước đó Khương Bạc Vân luôn giống một thanh niên ôn hòa, như vậy bây giờ hắn có phẩm chất của kiếm, dài nhọn, sắc bén, lạnh băng, sát cơ!
Khương Bạc Vân chỉ kiếm vào Lâm Minh, nói:
- Trước hội võ, tông chủ từng nói với ta. Lần hội võ trước ta thua Âu Dương Minh, xa cách ba năm, Âu Dương Minh đạt tới Ngưng Mạch đỉnh phong, là đối thủ lớn nhất của ta, cảnh báo ta cẩn thận. Nhưng ta lại trả lời, Âu Dương Minh không phải đối thủ lớn nhất của ta, đối thủ lớn nhất của ta chỉ là bản thân ta. Nếu ngay cả thiên tài tông môn tam phẩm mà ta cũng không đánh bại được, còn nói cái gì truy tìm cực hạn kiếm đạo?
- Tuy nhiên bây giờ thì...
Khương Bạc Vân hít sâu một hơi, trong ánh mắt chớp động thần thái chói mắt như ánh sao giữa trời đêm đen.
- Ta không thể không thừa nhận, thiên phú của ngươi đã vượt qua ta. Ta cùng tuổi với ngươi cũng không có thực lực thế này, tuy càng là thế, ta lại càng hưng phấn. Cường giả tuyệt thế trưởng thành cần sân khấu thật lớn, Thất Huyền địa khu nho nhỏ căn bản không đủ cho cấp bậc như ta, xếp hạng nhất ở Thất Huyền địa khu không có ý nghĩa gì với ta, thậm chí ta sẽ dần dần bị danh hiệu hạng nhất này che mờ mắt, biến thành ếch ngồi đáy giếng! Vì thế từ năm mười tám tuổi, ta bắt đầu khiêu chiến các thiên tài tông môn tam phẩm trong Khổng Tước sơn, ban đầu là thua nhiều thắng ít, đến sau thắng nhiều thua ít! Đến năm nay, ta xuất chiến bốn trận, không có thất bại!
- Ta lại lần nữa mê man, thẳng đến khi ngươi xuất hiện! Ngươi là đối thủ định sẵn trong số mệnh của ta, vượt qua ngươi, ta cũng sẽ trở thành nhân vật chính của thời đại. Thiên phú của ngươi càng cao, ta càng tràn ngập chiến ý. Lâm Minh, đừng để ta thất vọng!
Lâm Minh hơi kinh ngạc nhìn Khương Bạc Vân, không ngờ tới, Khương Bạc Vân lại có tầm nhìn như vậy.
Trong một năm xuất chiến bốn trận, không có thất bại, đây là thành tích rất tốt. Nên biết, Thất Huyền cốc cũng không tính là đỉnh cao trong tông môn tam phẩm.
Chẳng trách Khương Bạc Vân dù là thua Âu Dương Minh ở hội võ tổng tông lần trước, nhưng bây giờ uy thế của hắn lại vượt xa Âu Dương Minh, địa vị không thể lay động trong lòng các đệ tử Thất Huyền cốc, thì ra những điều này là do hắn dùng kiếm đánh ra.
Lâm Minh cũng hiểu được vì cái gì trước đó Khương Bạc Vân lại nhiệt tình mời mình gia nhập Kiếm tông, hắn căn bản không sợ đánh nhau, khao khát khiêu chiến, đây mới là võ đạo chi tâm của một cường giả nên có!
Lâm Minh chầm chậm nói:
- Từ khoảnh khắc ta bước vào con đường võ đạo, ta đã nghe nói tới cái tên Thất Huyền cốc. Đối với ta khiThất Huyền cốc như thần điện tận trên cao, làm người ta ngưỡng mộ. Sau khi bước vào Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc, ta càng hiểu sâu thêm sự khủng bố của Thất Huyền cốc. Bởi vì sự tồn tại của các ngươi, rất nhiều võ giả bình dân như ta mất đi cơ hội tập võ, đây là mục tiêu định sẵn từ khi bọn họ vừa sinh ra! Từ khi đó, ta liền lập chí, một ngày kia, mang theo thương của ta đạp lên nơi này, phá tan vận mệnh giam cầm, đi giành thứ thuộc về ta, nắm giữ vận mệnh trong tay mình!
- Bây giờ, ta muốn nói là, nếu ngươi muốn làm đối thủ số mệnh với ta, như vậy ta muốn nói cho ngươi, ta sẽ không để ngươi thất vọng. Nhưng có thể đuổi kịp bước chân của ta hay không, lại quyết định bởi chính ngươi!
Lâm Minh nói ra một câu này, toàn sân cả kinh.
Lời này thật ngông cuồng, một võ giả xuất thân ba mươi sáu nước nói ra lời bừa bãi như thế, đặt ở vài ngày trước thì sẽ làm những đệ tử Thất Huyền cốc mắt cao hơn đầu cười vỡ bụng. Nhưng bây giờ, không ai dám cười, Lâm Minh có tư cách nói những lời này!
- Tốt!
Khương Bạc Vân cười ha hả.
- Lâm Minh, ra thương đi!
Một tiếng này vang vọng như sấm khắp cả Thiên Huyền sơn!
- Ra thương đi!
- Ra thương đi!
- Ra thương đi!
Hồi âm thẳng lên tận trời, quanh quẩn trong núi non.
Khoảnh khắc đó, không khí bị châm ngòi, tiếng hoan hô như sấm lại vang lên, lần này không phải hoan hô cho Khương Bạc Vân hay Lâm Minh, chỉ là vì trận quyết đấu đỉnh phong này!
Lâm Minh lật
tay, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương đã nằm trong tay, một cỗ khí thế trầm ổn như núi bột phát ra.
Lúc này, Khương Bạc Vân chuyển động, hắn chậm rãi đi về phía Lâm Minh, nhưng bước chân của hắn làm người ta có cảm giác rất phá cách. Sau vài bước, cảnh tượng khó tin hiện ra, Khương Bạc Vân bước đi, đằng sau để lại một cái bóng giống y như hắn!
Cái bóng kia cũng mặc áo xanh, cầm Thanh Phong bảo kiếm, hoàn toàn không khác biệt gì Khương Bạc Vân.
Ảo giác?
Lâm Minh nhướng mày, linh hồn lực vươn ra, lại cảm nhận rõ sát khí thấu xương trên người cái bóng kia!
Không phải ảo giác, đây là cái bóng có lực công kích, thậm chí không yếu hơn lực công kích của bản thân Khương Bạc Vân!
Lâm Minh hít một hơi lạnh, trên đời này còn có công pháp như thế?
Đột nhiên xuất hiện hai Khương Bạc Vân, người xem đều ngây ra, Khương Bạc Vân nói:
- Nhìn vẻ mặt ngươi hẳn là đoán ra được, đúng vậy, cái bóng phía sau ta không phải ảo giác, nó là kiếm khách chân chính, cùng có tốc độ, lực công kích giống như ta. Nó là phân thân Kiếm Linh của ta, ngang với ngươi đồng thời chiến đấu với hai người như ta.
- Cái gì? Đồng thời chiến đấu với hai cái Khương Bạc Vân!
Rất nhiều người bị dọa ngây ngốc, một Khương Bạc Vân đã là biến thái, kiếm của hắn sắp tới cực hạn, công kích sắc bén cực điểm, bây giờ đồng thời đánh với hai Khương Bạc Vân, đó là khái niệm gì?
Mỗi người đều biết sự khủng bố của Khương Bạc Vân, trong một năm khiêu chiến bốn thiên tài tông môn tam phẩm, liên tục chiến thắng. Nhưng bởi vì mỗi lần Khương Bạc Vân đều chiến đấu trên sân khách, rốt cuộc hắn có bao nhiêu chiêu thức, thực lực cực hạn thế nào, mọi người đều không rõ ràng.
Trên thính phòng, Tần Hạnh Hiên căng thẳng nắm chặt tay, lòng bàn tay toát mồ hôi, Lâm Minh có thể ngăn cản được? Hơn nữa Khương Bạc Vân còn có một thanh Hắc Tinh kiếm chưa ra!
- Phân thân Kiếm Linh?
Lâm Minh coi như mở rộng tầm mắt, võ đạo ngàn vạn, có rất nhiều lĩnh vực kỳ dị mà hắn hoàn toàn không hiểu, chưa từng nghe qua, thậm chí không tưởng tượng tới.
Tuy rằng phần lớn những lĩnh vực này đều là truyền thừa kém cỏi, nhưng bởi vì số lượng quá lớn, sẽ luôn có mấy loại công pháp kỳ trân dù là đặt ở Thần Vực cũng có thể nổi bậc tỏa sáng, chờ đợi hắn đi khai quật.
- Kinh Hồng nhất kiếm!
Khương Bạc Vân quát một tiếng, chỉ thấy một tia sáng xanh lóe lên, ánh sáng quá nhanh như thuấn di đột ngột xuất hiện trước mặt Lâm Minh!
Tròng mắt Lâm Minh co rút.
Kim Bằng Phá Hư!
Xẹt!
Kiếm quang trực tiếp xuyên thủng Lâm Minh, Khương Bạc Vân cả người lẫn kiếm xuyên qua thân thể Lâm Minh, hiển nhiên, đó là tàn ảnh.
Khương Bạc Vân không thèm nhìn, cái bóng đằng sau đạp bước, cũng cực nhanh, cũng là duệ khí không thể cản nổi!
Lại một bóng kiếm xanh lóe lên, đâm thẳng cổ họng Lâm Minh, còn lúc này Lâm Minh lại đang ở trên không, không có chỗ để tránh!
- A...
Mọi người căn bản không kịp hô lên, trong mắt Lâm Minh bùng sáng, Phong chi ý cảnh!
Xẹt!
Ảo ảnh bị chém tan, Lâm Minh cầm thương đứng dưới đất, áo xanh mộc mạc của hắn bị rạch một đường dài.
“Tốt độ thật nhanh!”.
Trong lòng Lâm Minh cả kinh, kỳ thật tốc độ của Lâm Minh cũng không chậm, công kích cùng đặt bước đều dung nhập Phong chi ý cảnh, bất kể tốc độ thân pháp hay tốc độ công kích của hắn đều vượt xa võ giả cùng cấp!
Nhưng tốc độ của hắn lại hoàn toàn không theo kịp Khương Bạc Vân, chỉ có thể nói tốc độ của đối phương thật sự rất biến thái!
Sao lại thế được?
Lâm Minh cảm thấy khó tin, đây thật là tốc độ mà võ giả Ngưng Mạch kỳ có thể đạt tới hay sao?
- Thì ra... Khương Bạc Vân đã có được Kiếm bộ của mình.
Ở đại điện Thất Huyền cốc, Sử Tông Thiên nhìn Khương Bạc Vân, trong lòng khó có thể bình tĩnh được. Cái gọi là Kiếm bộ, chính là dung nhập thân pháp của mình vào trong kiếm ý, đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất trong di chuyển, người động kiếm cũng động, kiếm động là người động, cho nên Lâm Minh mới có được tốc độ khủng bố như vậy.
Tu kiếm, chẳng những phải có tu vi thâm hậu, hơn nữa phải có ngộ tính cực cao. Khương Bạc Vân có thể đạt đến cảnh giới hiện tại, thiên phú và ngộ tính không thể thiếu một cái!
Không riêng gì Sử Tông Thiên, các trưởng lão tông môn khác cũng kinh hãi. Tốc độ của Lâm Minh đã làm người ta xem mà than thở, nhưng tốc độ của Khương Bạc Vân càng nhanh hơn! Trời sinh thân thể Kiếm Linh, năm nay mười chín tuổi đã lĩnh ngộ Kiếm bộ, thiên tài kiếm đạo cỡ này đã ngàn năm chưa từng xuất hiện ở Thất Huyền địa khu!
Luyện Khí tông tông chủ Hỏa Huyễn không nhịn được nói:
- Khương trưởng lão, rốt cuộc Khương Bạc Vân đã đạt tới trình độ nào? Một năm trước ta còn thấy hắn ra tay, quả thật không thể so sánh với hôm nay.