Ngưng Mạch sơ kỳ Lâm Minh, tuổi chỉ mười sáu!
Hắn như thế nào đánh thắng Mộc Cổ Bặc Vực? Hơn nữa nghe ý tứ Mộc Cổ Bặc Vực, hắn chẳng những không phải đối thủ Lâm Minh, hơn nữa còn kém xa.
Mọi người sẽ không cho rằng Mộc Cổ Bặc Vực nói dối, thiên tài như Mộc Cổ Bặc Vực, sẽ không làm giảm nhuệ khí chính mình, dâng cao uy phong người khác, hơn nữa hắn cũng không cần phải... Làm như vậy, Thần Hoàng đảo không có khả năng bởi vì lời nói của Mộc Cổ Bặc Vực liền qua loa định Lâm Minh thành thiên giai thiên tài.
Chỉ có thể nói, trình độ Lâm Minh thật sự cường đại đến khủng bố.
Ngay cả Khổng Tước sơn Lâm Bình cũng thở nhẹ, đối mặt với Mộc Cổ Bặc Vực, hắn bằng vào thực lực tuyệt đối áp chế tự nhiên có thể thắng, nhưng Lâm Minh mới Ngưng Mạch sơ kỳ, hắn thắng như thế nào?
Ngưng Mạch sơ kỳ đã lợi hại như vậy, nếu Lâm Minh bước vào Ngưng Mạch trung kỳ, Ngưng Mạch hậu kỳ, thậm chí đi vào Hậu Thiên?
Khi đó, hắn chỉ sợ cũng theo không kịp rồi!
Chẳng trách Thần Hoàng đảo định Lâm Minh là thiên giai thiên tài, trẻ tuổi như thế, lại có thực lực như vậy! Trở thành thiên giai thiên tài duy nhất, hắn không lời nào để nói.
Lúc này Lâm Minh luôn luôn ngồi ở trong thính phòng, bởi vì nguyên nhân tuổi, căn bản không có ai có tư cách khiêu chiến hắn, mà Mộc Cổ Bặc Vực với tư thái chiến thắng nghiền áp Trương Thiệu Sơn sau càng không có, thật sự muốn đánh ở đây nhiều thiên tài như vậy cũng chỉ có Lâm Bình có thể thắng hắn, người còn lại nhiều nhất chỉ là như Khương Bạc Vân, có thể bức ra toàn bộ thực lực Lâm Minh mà thôi.
Lúc này, Khương Bạc Vân đột nhiên nói với nam nhân mày xếch:
- Vị sư huynh này, chúng ta nên xuất chiến rồi.
Nam nhân mày xếch sửng sốt, trong lòng lập tức đắng ngắt, vừa rồi hắn điên cuồng khiêu chiến Khương Bạc Vân, hai người so đấu ngay sau Mộc Cổ Bặc Vực cùng Trương Thiệu Sơn!
Nam nhân mày xếch nuốt một ngụm nước miếng, há mồm chưa nói ra câu nào, hắn tự nhận tuyệt đối không phải đối thủ cương thi vừa rồi, mà căn cứ theo tình báo, Khương Bạc Vân có thể còn mạnh hơn thây khô kia!
Nam nhân mày xếch mặc dù có tự tin, nhưng cũng sẽ không tự tin cho rằng chính mình có thể đả bại loại nhân vật biến thái này. Lên sân khấu không phải tìm ngược đãi sao?
Nhưng hắn là đệ tử thứ ba Lạc Vân môn, Lạc Vân môn là một trong sáu đại tông môn tam phẩm đỉnh cao, hắn sao có thể không chiến mà chạy trước mặt đệ tử Thất Huyền cốc?
Lên đi, tìm ngược đãi, bị ngược đãi rối tinh rối mù cũng chỉ dọa người một chút mà thôi.
Không đi, khiếp đảm, người ta sẽ nói hắn sợ tới mức không dám lên sân khấu, kết quả vẫn dọa người!
Nam nhân mày xếch rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là đâm lao phải theo lao. Đây đều là miệng hắn làm hại.
Đang ở lúc tiến thoái lưỡng nan. Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên truyền đến:
- Tống sư đệ, để ta tới đi.
Nam nhân mày xếch quay đầu nhìn thấy Bạch Thục Hiên một thân tố y đứng ở phía sau hắn, Bạch Thục Hiên cũng không tính xinh đẹp, tuy nhiên toàn thân nàng có một cỗ khí chất nhu tình như nước. Khiến người ta nhìn rất dễ dàng sinh cảm tinh.
- Sư tỷ!
Nam nhân mày xếch vui mừng quá đỗi trong lòng, cảm kích nhìn về phía Bạch Thục Hiên, Bạch Thục Hiên chính là thủ tịch đệ tử Lạc Vân môn. Địa vị tương đương với Khương Bạc Vân ở Thất Huyền cốc, tuyệt đối là một thế hệ thiên tài đại danh lừng lẫy, uy danh không kém Lâm Bình.
Lạc Vân môn Bạch Thục Hiên. Khổng Tước sơn Lâm Bình, luôn luôn là long phượng song kiều trong mười chín tông môn, Lâm Bình lớn tuổi nhất, bước một bước trước vào Hậu Thiên, tuy rằng Bạch Thục Hiên vẫn như trước ngưng lại ở cảnh giới Ngưng Mạch. Nhưng nàng lại bất cứ lúc nào đều có thể đột phá Hậu Thiên, nàng chỉ là đang chờ đợi chân nguyên tràn đầy rồi tự nhiên đột phá mà thôi.
Từ bắt đầu Luyện Thể tầng một, mãi cho đến Hậu Thiên kỳ, toàn bộ dựa vào chân nguyên tự nhiên tràn đầy đột phá, chỉ có tuyệt thế thiên tài mới tự tin chờ này! Nếu không thiên phú không đủ, chết già vẫn không đợi được chân nguyên tràn đầy tự nhiên.
Trước đó Khương Bạc Vân còn chưa bao giờ giao thủ với Bạch Thục Hiên, hắn đã sớm tính toán khiêu chiến thiên tài này, lần này vừa đúng sở nguyện.
- Bạch sư tỷ, cửu ngưỡng đại danh, xin vui lòng chỉ giáo!
Khương Bạc Vân ôm kiếm làm kiếm lễ, đối với Bạch Thục Hiên, hắn thực sự kính nể.
- Mời!
Cao thủ đối chiến, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, trưởng lão Lạc Vân môn cũng ngồi thẳng thân mình, Bạch Thục Hiên là thủ tịch đệ tử bọn hắn, nếu bại bởi Khương Bạc Vân, Lạc Vân môn sẽ có chút xấu hổ, dù sao Lạc Vân môn tốt xấu cũng là tông môn tam phẩm đỉnh cao có lịch sử tông môn đạt tới một ngàn năm trăm năm, bất kể là kế thừa hay là nội tình đều vượt qua Thất Huyền cốc lịch sử chỉ có sáu trăm năm.
Bắt đầu chiến đấu, trước tiên Khương Bạc Vân lấy ra Thanh Hắc song kiếm, đồng thời triệu hoán phân thân Kiếm Linh, đối mặt với Bạch Thục Hiên, hắn không dám sơ suất.
Kiếm quang lóe ra, hai người vừa mới bắt đầu chỉ là thử mấy chiêu lẫn nhau, trong nháy mắt, tốc độ liền tiêu thăng đến mức tận cùng! Tốc độ Bạch Thục Hiên lại có chút không kém với Khương Bạc Vân, nên biết rằng, Khương Bạc Vân lĩnh ngộ Kiếm bộ, mà tuy rằng Bạch Thục Hiên không có Kiếm bộ, nhưng thân thể của nàng dường như dung nhập trong bóng kiếm, với một loại thân pháp kỳ lạ xuyên qua ở trong chiến trường, không chút hạ phong.
- Lợi hại!
Trong mắt Lâm Minh nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, nếu cứng rắn nói Lâm Minh có nhược điểm gì, đó chính là chống lại những đối thủ tốc độ cực hạn, phản ứng lực chậm sẽ trở thành uy hiếp, trong nháy mắt công kích gần người, kiếm tốc nhanh như thanh âm, đối mặt với loại công kích này căn bản không phản ứng kịp, hắn cũng chỉ có thể dung nhập Bàn Long cương châm đến trong thân thể, ở tình thế chỉ mành treo chuông cố hết sức đánh lui địch.
Nhưng mà loại thực hiện này, Lâm Minh thấy vẫn là mưu lợi, không phải bản lãnh thật sự của chính mình.
- Tốc độ uy hiếp... Không nghĩ tới ta lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh xong, tốc độ vẫn không được, tuy rằng thân pháp Kim Bằng Phá Hư vô cùng cường đại, nhưng nhóm đại năng sáng lập thân pháp, ý cảnh Kim Sí đại bằng mênh mông tinh thâm cỡ nào, với cảnh giới ta hiện tại, chỉ sợ lĩnh ngộ cũng chỉ là một giọt nước trong biển rộng thôi, huống chi, Kim Bằng Phá Hư ẩn chứa hai loại ý cảnh, Phong chi ý cảnh cũng Không Gian ý cảnh, ta chỉ bắt được chút da lông Phong chi ý cảnh, căn bản không phát huy ra uy lực của Kim Bằng Phá Hư, phải mau chóng
bù lại uy hiếp trên tốc độ này.
Ý cảnh trải rộng trên lôi đài, kiếm quang như võng, tại trong dạng chiến đấu này, mặc dù ở đây đều là thiên tài, nhưng cũng có một chút người thực lực yếu kém ánh mắt theo không kịp động tác hai người.
Kiếm Phá Thanh Thiên!
Khí thế cả người Khương Bạc Vân bùng nổ, kiếm thế tùy ý mà ra!
Hắn rốt cuộc thi triển ra một kích mạnh nhất, với căn nguyên bản thân Kiếm Linh khởi động tuyệt học Kiếm tông!
Lúc trước Khương Bạc Vân cùng Lâm Minh chiến một trận, một kích cuối cùng, Khương Bạc Vân chính là với một chiêu này, lần đầu tiên va chạm chính diện ngang nhau với Lâm Minh, có thể thấy được một chiêu này cường đại.
Hơn nữa Lâm Minh còn biết, trong kiếm Khương Bạc Vân ẩn chứa linh hồn công kích, vốn với Kiếm Linh là vũ khí công kích linh hồn, mặc dù vào tinh thần chi hải Lâm Minh đều có lực sát thương rất lớn, thật không biết Bạch Thục Hiên chắn như thế nào?
Dường như Bạch Thục Hiên cũng ý thức được một kiếm này của Khương Bạc Vân cường đại, ánh sáng trắng cả người nàng chớp động, chung quanh thân thể cô đọng ra một luồng nước như sóng gợn.
Thủy Mạc Liên Hoa!
Trong phút chốc, Bạch Thục Hiên bị Thủy chi nguyên khí tinh thuần vây quanh.
- Ân? Thủy chi ý cảnh?
Trình độ Bạch Thục Hiên lĩnh ngộ Thủy chi ý cảnh rõ ràng so với Phong chi ý cảnh của Khương Lan Kiếm càng thêm tinh thâm!
Quả nhiên đều có chút bản sự.
Ba!
Thủy Mạc Liên Hoa vỡ nát, hơi nước bay lả tả đầy trời, mà một kích mạnh nhất của Khương Bạc Vân cũng bị đỡ, Thủy chi thủ hộ đều có thể đỡ cả linh hồn công kích, điều này làm cho Lâm Minh cảm thấy giật mình.
Hai người lùi lại mấy bước, trên mặt đều tái nhợt, hiển nhiên đều bị thương nhỏ, hơn nữa chỉ sợ là thương thế tác động đến linh hồn.
Linh hồn bị thương không phải trò đùa, mặc dù thương nhỏ cũng phải điều trị tỉ mỉ, một khi linh hồn rời khỏi tinh thần chi hải bảo hộ, giống như trẻ con trần trụi yếu ớt trong băng thiên tuyết địa.
- Dừng ở đây, một trận chiến này, tính bằng nhau!
Mục Thiên Vũ ngồi ở thủ tọa đột nhiên mở miệng nói, thanh âm của nàng, mang theo một cỗ chân nguyên kỳ dị mà dao động hài hòa, khiến người ta nghe xong như cây đón gió xuân.
Khương Bạc Vân cùng Bạch Thục Hiên trên lôi đài bị chân nguyên dao động ẩn chứa trong thanh âm vây quanh xong, chỉ cảm thấy thân thể ấm áp thoải mái, dường như tựa vào bên cạnh hỏa lò trong mùa đông, linh hồn lạnh run lúc trước cũng khôi phục sinh cơ bừng bừng.
- Bằng cũng tốt.
Trên trán trưởng lão Lạc Vân môn đều chảy ra mồ hôi, từ trong luận bàn vừa rồi có thể thấy được, Khương Bạc Vân không thể yếu hơn Bạch Thục Hiên, vì vậy hắn còn không đến mức lo lắng sợ hãi, nhưng mà theo chiến đấu tiến hành về sau, hắn hoảng sợ phát hiện, ở trong kiếm chiêu của Khương Bạc Vân không ngờ ẩn chứa linh hồn công kích, hơn nữa nhìn cái dạng của hắn, chính hắn khống chế cũng không phải rất tốt, một khi làm linh hồn Bạch Thục Hiên bị thương, vậy xong rồi.
Thương thế trên linh hồn rất khó chữa trị, hơn nữa tu kiếm coi trọng nhất chính là ngộ tính, một khi linh hồn bị hao tổn, tinh thần chi hải bị tấn công, một kiếm khách cơ bản bị phế đi, Bạch Thục Hiên là bảo bối Lạc Vân môn bọn hắn, nếu bởi vì một trận luận võ mà gặp phải vết thương không thể trị liệu, vậy thật muốn khóc không ra nước mắt.
Sử Tông Thiên cũng thở dài một hơi, thực lực hai người sàn sàn như nhau, tuy nhiên Khương Bạc Vân so với Bạch Thục Hiên nhỏ hơn mấy tháng, tính như thế, vẫn là thiên phú Khương Bạc Vân tốt hơn!
Mọi người không còn chút dị nghị đối với danh sách Thần Hoàng đảo cấp ra, Thất Huyền cốc rất biến thái, một Mộc Cổ Bặc Vực vô danh vừa ra tay liền nghiền đè ép Trương Thiệu Sơn, mà Khương Bạc Vân, lại chiến ngang tay với Lạc Vân môn đỉnh cấp Thiên Tài Chiến!
Lâm Minh còn mạnh hơn hai người kia, tuổi lại chỉ có mười sáu tuổi, với thiên phú như vậy trở thành thiên giai thiên tài duy nhất, không ai có tư cách dị nghị.
Những thiên tài địa giai dự khuyết kia đều tiếp nhận phương thức sấm Thất Bảo Lung Linh tháp quyết định đến tột cùng là tiến vào địa giai, hay là lui về nhân giai.
Đương nhiên, Lâm Minh không phải làm gì.
- Nếu không có dị nghị, lần tụ hội này dừng ở đây, mời các vị trở về đi!
Mục Thiên Vũ đứng dậy nói, ngay sau đó nàng vẫy vẫy tay đối với Lâm Minh, nói:
- Lâm Minh, ngươi lưu lại.
- Vâng, thánh nữ điện hạ.
Trước công chúng, Lâm Minh vẫn duy trì lễ nghi cung kính, không biết Mục Thiên Vũ lưu lại chính mình để làm chuyện gì?
Mục Thiên Vũ đột nhiên một mình lưu lại Lâm Minh, lập tức dẫn tới tất cả thiên tài ở đây chú ý, không cần nghĩ cũng biết là chuyện tốt, nhưng đối với bọn họ, ngoại trừ ghen tị ra thì không có năng lực làm gì cả.
Kỹ nghệ không bằng người, không có biện pháp!
Lúc này Trương Thiệu Sơn vừa mới nếm qua thuốc tỉnh lại, nhìn thấy một màn Mục Thiên Vũ một mình lưu lại Lâm Minh, thiếu chút nữa tức giận lại ngất xỉu tiếp.