- Ngươi... Ngươi...
Xích Nguyệt miệng phun máu, tay trái cầm cán thương, tay phải vung vô ích trước người, như muốn bắt được cái gì đó, vẻ mặt hắn không cam lòng cũng không tin nổi, hắn chẳng thể ngờ bản thân mình lại có một ngày
chết dưới tay một thằng nhãi mới mười mấy tuổi, còn tu vi của đối phương lại chỉ vẻn vẹn là Ngưng Mạch sơ kỳ!
Bịch!
Xích Nguyệt quỳ gối xuống đất, ánh mắt đã mất đi sắc thái. Nói tới
cùng, Xích Nguyệt chỉ là võ giả tầng chót không xuất thân tông môn, hắn
chỉ có thể xưng vương xưng bá ở nơi xa xôi như Nam Cương. So sánh với
đám người Khương Bạc Vân, Cầm Vô Tâm, hắn căn bản không đáng kể gì.
Hắn biết đến thiên tài mạnh nhất cũng chỉ là Vũ Hoàng Nam Cương,
nhưng dù là Vũ Hoàng Nam Cương, cũng hoàn toàn không thể so sánh với Lâm Minh.
Rút ra Tử Huyễn thương, bám theo một chùm mưa máu, thi thể của thi thể của Xích Nguyệt lăn ra đất, chết không nhắm mắt.
Lúc này, tù trưởng đầu mập mặt xám như tro tàn, thân thể khẽ run rẩy. Tất cả những gì xảy ra khi nãy quả thật là ác mộng với hắn, giáo chủ
Hỏa Xi giáo mà bình thường hắn thấy sâu không lường được, vậy là đã
chết? Thẳng đến khi trường thương xuyên qua cổ họng giáo chủ Hỏa Xi
giáo, tù trưởng đầu mập vẫn không thể tin nổi, thiếu niên trước mặt này
quả thật là một ác ma!
Còn mấy nữ nô trong phòng cũng cảm thấy như mình đang mơ, ở trong mắt các nàng, giáo chủ Hỏa Xi hùng mạnh như Ma Thần, căn bản không thể
chống lại. Vậy mà lại bị thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi này giết
chết?
Như vậy thiến niên này khủng bố cỡ nào? Chẳng lẽ hắn là Vu Thần chuyển thế, đến cứu vớt các nàng?
Lúc này Lâm Minh đang nhìn tay phải của mình, trong lòng hết sức vừa
ý, Thanh Thương chân nguyên phối hợp cảnh giới Tôi Tủy, lực phòng ngự có bay vọt về chất, có thể tay không đỡ được một đòn của Xích Nguyệt không dùng tới Hỏa Tinh.
Về phần lực lượng ngọn lửa chảy vào người Lâm Minh, đã bị hạt giống
Tà Thần đè xuống, không thể tạo thành tổn thương tới kinh mạch của Lâm
Minh.
Lần trước hắn và Xích Nguyệt, căn bản không khống chế được lực ngọn
lửa của đối phương, rõ ràng là hạt giống Tà Thần nắm giữ lực ngọn lửa
cùng một nhịp thở với thực lực của bản thân Lâm Minh.
Tiện tay bóp tắt chút tàn lửa còn sót lại, Lâm Minh ngẩng đầu nhìn
nhân vật cao tầng Hỏa Xi còn sót lại ở trong phòng, tù trưởng đầu mập.
- Ngươi... Ngươi muốn gì? Ta sẽ cho ngươi hết...
Tù trưởng đầu mập vừa lui lại, vừa run giọng nói. Hắn hoàn toàn rối
loạn, những vệ sĩ bên cạnh hắn chỉ mới Luyện Cốt kỳ mà thôi, bọn họ như
mũi dao nhọn chém giết trên chiến trường, nhưng lại yếu ớt như châu chấu ở trước mặt chưởng giáo Hỏa Xi, căn bản không đáng kể gì với ác ma này, không thể làm hắn có chút cảm giác an toàn.
Lâm Minh chán ghét liếc tù trưởng đầu mập, thứ người như kẻ này là
cặn bã thế gian, căn bản không nên tồn tại trên đời. Hắn run trường
thương, lạnh lùng nói:
- Ngươi không có gì làm ta có hứng thú, ta chỉ là muốn ngươi chết mà thôi.
- Đừng... Đừng giết ta, đừng giết ta! Ta có thể cho ngươi của cải, cho ngươi mỹ nữ, cho ngươi vương tọa...
Tù trưởng đầu mập nhăn nhúm thịt béo, không ngừng phát run, lúc này
hắn đã sợ hãi đến cực điểm, rốt cuộc là thế nào? Hắn đã sớm phát ra
Truyền Âm phù, sao tới giờ này còn chưa có người tới? Cao thủ Hỏa Xi
giáo đâu? Tiếng ồn lớn như vậy, cho dù bọn họ không thấy Truyền Âm phù,
cũng nên nghe tiếng động mà xông lên rồi chứ.
Chẳng lẽ bọn họ đều đã bị giết?
Ý thức được điều này, trong lòng tù trưởng đầu mập hoàn toàn chìm sâu.
Lâm Minh từng bước đi tới, mỗi tiếng bước chân như tiếng trỗng gõ
vang trong tim bọn họ. Uy áp vô hình phát ra, làm người ta khó thở, mấy
nữ nô quỳ rạp sát đất, bái lễ Vu Thần.
Tù trưởng đầu mập cả người mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn bị dọa vỡ mất,
dù là một đám tử sĩ Luyện Cốt kỳ bên cạnh hắn cũng không chống cự nổi áp lực.
- Giết!
Đội trưởng đội thị vệ bỗng rống lớn, hai mươi tử sĩ rút vũ khí, đồng loạt đánh về phía Lâm Minh.
Lâm Minh mặt không đổi sắc, quét nhìn bọn họ, lạnh lùng nói:
- Các ngươi... Đều là theo đạo giết chóc!
Xẹt!
Tử Huyễn thương đâm ra một thương, vô số sấm sét bùng lên hào quang trắng lóa, cả phòng như có ánh mặt trời trồi lên.
Bịch! Bịch! Bịch!
Hơn hai mươi chiến sĩ này bị tia sét đâm vào người, lôi đình lực chạy dọc theo tàn phá kinh mạch, ngũ tạng hủy hoại, nháy mắt đã chết không
thể chết hơn.
Chỉ một thương, hơn hai mươi thị vệ bỏ mình, chỉ còn lại một mình tù trưởng đầu mập!
Mấy nữ nô hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, một thương giết chết hai mươi cao thủ đỉnh cao, còn làm bọn họ rung động hơn cả cảnh Lâm Minh đánh
chết chưởng giáo Hỏa Xi lúc nãy. Khi quê nhà của các nàng bị thiết kị
Hỏa Xi giẫm lên, các nàng chính mắt thấy những cao thủ này dễ dàng giết
chết các dũng sĩ quê nhà, nhưng bây giờ lại bị thiếu niên này một thương diệt sạch.
Đây là lực lượng khủng bố thế nào?
Thần!
Nhất định là Vu Thần đến cứu các nàng.
Những nữ nô thành kính quỳ bái, còn tù trưởng đầu mập đã bị dọa đến
tê liệt ngồi đó, là kẻ cầm quyền tùy ý tước bỏ sinh mệnh người khác, hắn biết quá rõ sự đáng sợ của cái chết.
Lâm Minh chán ghét hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Giết ngươi làm bẩn thương của ta.
Vừa dứt lời, hai mắt hắn bỗng biến thành lốc xoáy màu đen.
Bịch!
Mắt của tù trưởng đầu mập nổ tung, tai mũi miệng chảy máu, hắn chỉ
dựa vào đan dược miễn cưỡng kéo lên tới Luyện Tạng đỉnh phong, dưới Luân Hồi võ ý của Lâm Minh, tinh thần chi hải trực tiếp nổ tung, đầu óc cũng thành một đống nát nhừ.
Nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại ba nữ nô, các nàng còn phát run quỳ bái Lâm Minh.
- Các ngươi đi đi.
Lâm Minh không phải người lạm sát, trước đó giết những thị vệ kia là
vì bọn họ toàn thân sát khí quá nặng. Đi theo Hỏa Xi bộ lạc chinh chiến
nhiều năm, bọn họ giết không biết bao nhiêu người vô tội, toàn bộ theo
đường giết chóc, giết thì cứ giết.
Nói rồi, một thương kéo lấy Hỏa Diễm đồng tử hấp hối dưới đất, hắn
còn chưa có động tác, một quả cầu lửa đỏ rực bay ra từ ngực Hỏa Diễm
đồng tử, lao thẳng tới cửa sổ!
Bùm!
Quả cầu lửa đụng mạnh lên gì đó ở cửa sổ, bắn ngược trở lại, dường như có một lớp màng mỏng không nhìn thấy được ở đó.
Lâm Minh bình thản thu hồi Tử Huyễn thương, khi hắn vào trong tháp, cũng đã bày ra Mộng Cảnh kết giới.
Mục Thiên Vũ cho hắn Mộng Cảnh chi châu, chỉ có võ giả Tiên Thiên trở lên mới có thể phá vỡ, một cái Hỏa Tinh nhân giai trung phẩm nho nhỏ tự nhiên bất lực.
- Thì ra cái gọi là Hỏa Tinh Bất Diệt thánh hỏa, kỳ thật là Địa Tâm Xích Viêm...
Lâm Minh bắn ra cả trăm cỗ Thanh Thương chân nguyên, trói buộc Hỏa
Tinh, lẩm bẩm. Mấy ngày nay, hắn xem không ít điển tịch giới thiệu Hỏa
Tinh và Lôi Linh, đã rất hiểu biết về Hỏa Tinh, Bất Diệt thánh hỏa chỉ
là cách gọi của riêng Hỏa Xi bộ lạc, Hỏa Tinh này có tên thông dụng trên Thiên Diễn đại lục là Địa Tâm Xích Viêm.
“Địa Tâm Xích Viêm, nhân giai trung phẩm, tuy rằng đẳng cấp không
cao, nhưng trải qua Hỏa Xi chú trọng bồi dưỡng nhiều năm, uy lực của nó
đã trưởng thành tới đỉnh điểm”.
Một khi Hỏa Tinh sinh ra trong thiên địa, đẳng cấp của nó đã xác
định, tuy nhiên lại có thể từ từ bồi dưỡng uy lực. Địa Tâm Xích Viêm
trong tay Lâm Minh đã được bồi dưỡng lâu năm, năng lượng bên trong đã
gần đến bão hòa, điều này làm Lâm Minh bớt được không ít thời gian.
- Nuốt Hỏa Tinh này, không biết Hỏa Tinh trong hạt giống Tà Thần có thể trưởng thành bao nhiêu.
Lâm Minh thì thầm, ngón tay nhúc nhích, bắt đầu đặt phong ấn lên Hỏa Tinh.
Bất kể Hỏa Tinh hay Lôi Linh, đều không thể trực tiếp cất vào Tu Di
giới, cần võ giả Hỏa hệ hay Lôi hệ vận dụng chân nguyên phong ấn mới
được. Trước đó Lâm Minh chuyên học phương pháp phong ấn này, hắn chỉ có
thể phong ấn Hỏa Tinh nhân giai, Hỏa Tinh địa giai thì không đối phó
được.
Phong ấn xong Hỏa Tinh, Lâm Minh phát hiện ba nữ nô kia vẫn còn quỳ sát dưới đất chưa đi.
- Các ngươi còn chưa đi?
Ba nữ nhân dập đầu liên tiếp, người ở giữa run rẩy nói:
- Thần... Thần sứ, bọn họ đều đã chết, chúng ta ra ngoài sẽ bị giết,
khẩn cầu thần sứ cứu vớt chúng ta, cái gì... Cái gì chúng ta cũng làm
được...
Giọng của nữ nhân không có chút chắc chắn, nàng rất muốn theo cạnh
Lâm Minh làm nô làm tỳ, nhưng nàng lại biết mình không có tư cách này...
Nghe giọng nói sợ hãi của ba nữ nhân này, Lâm Minh thở dài. Đây là
thế giới võ lực tối thượng, kẻ yếu chỉ có thể bị người ta khống chế mà
thôi, loại quy tắc này đã kéo dài không biết bao nhiêu vạn năm.
Hắn không phải người tốt tùy tiện, dân gian nhiều thảm kịch như thế
hắn không cứu hết, nhưng mà nếu gặp, hắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
- Nói cho ta biết, nơi này có kẻ nào đáng chết?
Nữ nhân ở giữa sững sờ, tiếp theo nghiến răng nói:
- Có thể ở trong trung tâm Hỏa Xi giáo, toàn là cao tầng Hỏa Xi bộ
lạc, nếu không theo quân gian dâm cướp bóc, giết người vô số, bọn họ làm sao tích lũy quân công, ngồi vào vị trí cao tầng?
Lâm Minh kinh ngạc liếc nữ nhân này, tuy rằng đối phương là nữ nô,
lại bị mình hù dọa, nhưng dưới tình huống này vẫn nói năng lý lẽ rõ
ràng. Như vậy có lẽ trước khi bị bắt nàng cũng là con gái nhà thế gia,
điều này không có gì lạ, nữ nô được tù trưởng Hỏa Xi lựa chọn giữ hầu hạ bên cạnh mình, quá nửa sẽ có xuất thân bất phàm.
- Ta hiểu rồi.
Lâm Minh rút ra Tử Huyễn thương, thu hồi Mộng Cảnh kết giới, thả người biến mất trong bóng đêm.
Đợi Lâm Minh đi rồi, ba người nhìn nhau, mờ mịt không biết làm gì.
Ngay sau đó, các nàng bỗng nghe những tiếng kêu thảm thiết từ dưới tháp truyền tới.
Mấy nữ nô vội chạy tới cửa sổ, chỉ thấy một tia sấm sét màu tím lóe
lên giữa đêm đen, bảy tám người bị đốt thành tro tàn. Cô gái ở giữa run
lên, nàng nhận ra những người vừa chết, đều là nhân vật thực quyền trong Hỏa Xi giáo, cũng là cao thủ trong giáo, bình thường tùy tiện một người đi ra đều là đại nhân vật khí thế bức người, nhưng bây giờ lại yếu ớt
như con kiến tùy ý bị thiếu niên áo đen kia giết hại.
Tuy rằng đã sớm biết thực lực của Lâm Minh, nhưng nhìn cảnh tượng này, ba nàng vẫn tâm thần rung động.
Trường thương múa lên, Lôi Hỏa đan xen, mỗi một thương sẽ có mấy
người thậm chí mười mấy người chết. Mà trong những người này, kém cỏi
nhất cũng là Luyện Cốt kỳ, thậm chí rất nhiều người đạt tới Ngưng Mạch
kỳ.
Đêm nay nhất định là một đêm đẫm máu.
Dưới tháp, tiếng thảm thiết vang lên liên tiếp, mỗi tiếng hét đều rất ngắn, hiển nhiên là người chết bị mất mạng lập tức,
đây là trận giết chóc nghiêng về một phía.
Dần dần, ba nàng trên tháp đã có phần chết lặng.
Các kẻ cầm quyền Hỏa Xi bộ lạc ngày xưa, bây giờ chỉ biến thành một
đống thi thể lộn xộn, sau đó cửa nhà giam mở ra, hàng loạt tù binh xông
ra, các nô lệ đập vỡ gông xiềng trên chân, bọn họ giành được tự do đã
lâu, các nam nô lao dịch quỳ xuống hôn mặt đất, các nữ nô chịu đủ chà
đạp trong quân doanh thì ôm nhau khóc rống.
Hỗn loạn bắt đầu lan tràn, trong một đêm, ba đại thủ lĩnh Hỏa Xi bộ
lạc đều chết, nhân vật thực quyền Hỏa Xi giáo chết hết, các nô lệ cùng
tù binh ở kinh thành nhao nhao nổi dậy, đánh thẳng tới hoàng cung!
Ở giữa hỗn loạn này, Lâm Minh như âm hồn bay ra Hỏa Xi thành, đi tới
chỗ ở của tỷ muội họ Na Vụ Cốc bộ lạc, cả người hắn đẫm máu, sát khí
đằng dằng như bước ra từ tu la địa ngục.
Vụ Cốc bộ lạc chưa nhận được tin vẫn yên lặng, Na Thủy còn đang ngủ, Na Y chỉ mặc áo ngủ màu trắng vội vàng ra đón.
Bịch! Lâm Minh ném một cái bao dính máu xuống đất.
Na Y nhìn thấy cái bao đỏ sậm lăn dưới đất, ánh mắt co rút, bỗng nhiên ý thức được gì, môi run lên.
- Thủ cấp của Xích Nguyệt, cô cầm đi tế điện sư phụ của cô, Hỏa Xi bộ lạc đã đại loạn, nô lệ đánh tới hoàng cung, có lẽ từ nay về sau sẽ
không còn Hỏa Xi nữa. Ngày sau, chiến tranh có thể sẽ lan tới Vụ cốc, cô cùng muội muội nên rời đi thôi...
Lâm Minh bình thản nói, trong lòng có cảm giác suy sút. Lúc trước khi Ma Phương mở ra lần thứ hai, chính là hấp thu tinh huyết của một cao
thủ Hậu Thiên đỉnh phong.
Lần này giết chết Xích Nguyệt, Lâm Minh rốt cuộc lại tìm được tinh
huyết của cao thủ Hậu Thiên. Khi xử lý thi thể của Xích Nguyệt, Lâm Minh tràn đầy hy vọng Ma Phương có thể hấp thu tinh huyết của Xích Nguyệt,
mở ra lần nữa, nhưng hắn lại thất vọng.
Ma Phương quả thật hút một chút tinh huyết của
Xích Nguyệt, nhưng lại không có phản ứng.
Là vì tinh huyết trên Tử Kim nhuyễn giáp mà thái tử đưa tặng có chỗ đặc thù?
Hay là hiện giờ tinh huyết của cao thủ Hậu Thiên không có ý nghĩa gì với Ma Phương?
Lâm Minh mơ hồ cảm thấy điều sau có khả năng lớn hơn, thái tử đưa bộ
nhuyễn giáp kia, với ánh mắt của hắn lúc này, căn bản không đáng kể gì,
không có khả năng đặc thù gì.
- Thủ cấp của Xích... Xích Nguyệt?
Na Y hít sâu một hơi, nàng không ngờ tới Lâm Minh chẳng những đánh
chết chưởng giáo Hỏa Xi theo lời hứa, hơn nữa còn trở về nhanh như vậy.
Tay run run tháo cái bọc kia, nhìn thấy thủ cấp chưởng giáo Hỏa Xi
chết không nhắm mắt, thần sắc nàng vừa kích động lại đau đớn. Nàng nhớ
tới ngày sư phụ chết thảm, đại thù đã báo, cuối cùng nàng hoàn thành lời thề độc, có thể dùng thủ cấp của chưởng giáo Hỏa Xi tế sư.
- Cám... Cảm ơn ân chủ!
Na Y cắn môi nói, hốc mắt ẩm ướt.
- Không cần cảm ơn ta, hắn là người ta muốn giết. Chuyện tới đây, Na Y cô nương bảo trọng, sau này gặp lại.
Lâm Minh nói xong người lóe lên, biến mất như âm hồn...
Đúng như Lâm Minh đã suy đoán, cao tầng và trung tâm tập đoàn bị hắn
quét sạch, đám ô hợp trong hoàng cung căn bản không chống nổi lửa giận
của nô lệ. Đêm đó hoàng cung Hỏa Xi bị công phá, toàn bộ Hỏa Xi bộ lạc
một đêm bị hủy diệt!
Dưới chính sách tàn bạo, chắc chắn có chống cự. Sau lưng đế quốc nô
lệ khổng lồ thường sẽ che giấu mâu thuẫn sắc nhọn đỉnh điểm, một khi có
mồi lửa dẫn cháy, nó sẽ bùng nổ như núi lửa.
Từ xưa đến nay, Nam Cương hoang dã hỗn loạn có rất nhiều đế quốc nô
lệ vùng lên với tốc độ kinh người trong vòng vài năm, thôn tính lãnh thổ rộng lớn, nhưng mà đứng dậy không lâu liền sụp đổ, chuyện như vậy đã
quá quen thuộc.
Hỏa Xi bộ lạc không phải đầu tiên, cũng không phải cuối cùng.
Tiếp theo đó, chiến tranh lan khắp quốc gia, từng thế lực mới nổi
trội lên như nấm sau mưa, có những bộ lạc mới nổi chỉ có mấy trăm người.
Làm Lâm Minh không ngờ tới, Na Y giữa thế cục hỗn loạn này, dựa vào
vàng bạc mà Lâm Minh cho nàng, cùng với thủ cấp chưởng giáo Hỏa Xi, lấy
danh nghĩa thần sứ thành lập một cái thế lực cực lớn. Mười mấy năm sau,
từng bước một phát triển thành bộ lạc lớn có mười mấy vạn nhân khẩu.
Cuối cùng Lâm Minh thực hiện được nguyện vọng của sư phụ và cha mẹ,
chẳng những báo được đại thù, hơn nữa xây dựng lại bộ lạc họ Na. Đến
sau, nàng cùng muội muội Na Thủy dựa vào tài nguyên bộ lạc tụ tập, song
song bước vào cảnh giới Hậu Thiên. Hai tỷ muội một người máu lạnh, một
người ôn nhu, trở thành nữ vương tân bộ lạc họ Na người người kính sợ.
Còn trong bộ lạc cũng xuất hiện một tín ngưỡng tinh thần mới, hình
dạng của hắn là thiếu niên áo đen cầm trường thương, được gọi là Mộc
Hoàng. Tục truyền là nhân vật hùng mạnh hơn cả Vũ Hoàng sáu ngàn năm
trước, chỉ là công thành danh toại liền quy ẩn, không biết tung tích.
Chẳng những là tân bộ lạc họ Na, trong điển tịch các bộ lạc lớn cũng
ghi chính xác chuyện lúc đó Mộc Hoàng một đêm đồ sát sạch cao thủ Hỏa Xi bộ lạc, mà thiếu niên này bề ngoài chỉ mười sáu đến mười tám tuổi.
Chuyện này làm người ta khó tin, nhưng đêm đó có vô số người chứng kiến
có thể chứng minh, còn có ba nữ nhân thề thốt gọi Lâm Minh là thần sứ
phủ xuống, nháy mắt miểu sát giáo chủ Hỏa Xi, như vậy tự nhiên không thể làm mọi người không tin.
Người Nam Cương tín ngưỡng cường giả, đối với bọn họ cường giả chính
là thần. Vì thế các bộ lạc xung quanh Hỏa Xi bộ lạc thoát khỏi ách nô
lệ, tăng thêm tín ngưỡng Mộc Hoàng trong tôn giáo của bọn họ.
Mộc Hoàng cuối cùng đi vào lịch sử Nam Cương như Vũ Hoàng, những chuyện này đều là về sau.
Lúc Hỏa Xi giáo bị hủy diệt, Lâm Minh đang nấp trong một hang động bí mật ở Nam Cương, bế quan cắn nuốt Địa Tâm Xích Viêm.
Hắn dùng Mộng Cảnh chi châu bày ra kết giới, như thế sẽ không cần lo có hung thú tới quấy rầy hắn bế quan.
Mở Tu Di giới lấy ra Hỏa Tinh bị phong ấn kín mít, Hỏa Tinh còn đang xông phá lung tung, muốn phá tan phong ấn lao ra.
Dù nói Hỏa Tinh bất tử bất diệt, nhưng lực lượng của nó sẽ chầm chậm
trôi đi, Hỏa Tinh bị phong ấn quá lâu sẽ trở nên cực kỳ suy yếu.
Đánh một trận với Xích Nguyệt, Lâm Minh chẳng những cướp được Hỏa Tinh, hơn nữa cũng hiểu khái quát thực lực cực hạn của mình.
Xích Nguyệt là tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, bởi vì có được Hỏa Tinh, thực
lực bản thân có thể sánh với võ giả Hậu Thiên đỉnh phong xuất thân bình
dân. Xích Nguyệt tự cho là khó có địch thủ trong Hậu Thiên, cũng chỉ là ở Nam Cương mà thôi.
Giữa võ giả bình dân và võ giả tông môn có chênh lệch rất lớn, đây là vì giữa hai bên có tài nguyên khác nhau, công pháp truyền thừa và võ kỹ cũng có chênh lệch rất lớn. Cộng thêm tư chất bản thân khác biệt, chồng chất lên liền không thể so ngang được.
Đám người Khương Lan Kiếm, Âu Dương Minh, tùy tiện một người đi ra
cũng có thể chống lại Hậu Thiên trung kỳ trong võ giả bình dân. Hạng
thiên tài như Khương Bạc Vân, Bạch Thục Hiên, Mộc Cổ Bặc Vực, càng có
năng lực chống lại Hậu Thiên hậu kỳ.
Còn Lâm Minh hiện giờ, mượn uy lực Tử Huyễn thương và Bàn Long cương châm, có thể thoải mái chiến thắng Hậu Thiên đỉnh phong.
Nhưng Hậu Thiên này, so với võ giả Hậu Thiên đỉnh phong tông môn như Cầm Tử Nha, phải kém cả mảng lớn.
Lâm Minh trầm ngâm, hiện giờ nếu hắn trực tiếp đối mặt với Cầm Tử Nha, khẳng định là không địch lại.
Nhưng nếu cộng thêm Hỏa Tinh này thì...
Ánh mắt Lâm Minh chuyển sang Địa Tâm Xích Viêm, không biết sau khi mình cắn nuốt nó, thực lực sẽ tăng lên tới mức nào.
“Dù là cộng thêm Hỏa Tinh, muốn thắng Cầm Tử Nha, sợ là cũng không
được. Thực lực của ta vẫn quá yếu, càng không cần nói so với Âu Dương
Bác Duyên cảnh giới Tiên Thiên!”.
Nghĩ đến Âu Dương Bác Duyên, Lâm Minh liền cảm giác như có gai sau
lưng, có kẻ địch che giấu như hổ rình mồi ở sau lưng, tự nhiên hắn sẽ
không thoải mái được.
Âu Dương Bác Duyên tự nhiên không dám công khai giết hắn, Lâm Minh
cũng không thể mượn thế lực của Mục Thiên Vũ đi giết Âu Dương Bác Duyên, môn quy Thất Huyền cốc chẳng những sẽ bảo hộ Lâm Minh, cũng sẽ bảo hộ
Âu Dương Bác Duyên. Thân phận Mục Thiên Vũ cao tới đâu, cũng không thể
mặc kệ Lâm Minh không có chứng cớ liền giết Âu Dương Bác Duyên, như vậy
thậm chí có thể dẫn tới liên minh tan vỡ.
“Thực lực...”.
Lâm Minh cắn răng.
Hắn bức thiết cần thực lực, chỉ cần hắn ra ngoài một mình, lại tiết
lộ hành tung, hắn rất có khả năng sẽ gặp Âu Dương Bác Duyên đuổi giết,
như vậy hắn chắc chắn phải chết!
Lâm Minh cũng không cho rằng hắn bây giờ có chút cơ hội chạy trốn khỏi tay Âu Dương Bác Duyên.
Cha mẹ hắn cũng vì Âu Dương Bác Duyên uy hiếp bị buộc trốn đi, không
thể sống dưới mặt trời, điều này làm Lâm Minh càng thêm khát vọng thực
lực.
“Tôi Tủy thật sự quá khó khăn, hiện giờ ta tạm gác lại Tôi Tủy, đầu tiên là toàn lực đột phá Hậu Thiên”.
Trong lòng Lâm Minh hạ quyết tâm, Tôi Tủy chỉ cần hoàn thành trước hai mươi tuổi, vậy sẽ không tính là trễ.
Sau hai mươi tuổi, đã vượt qua thời kỳ Tôi Tủy tốt nhất, cốt tủy biến chất, khó có thể Tôi Tủy hoàn toàn.
Xé tan phong ấn Địa Tâm Xích Viêm, trực tiếp ấn Hỏa Tinh vào ngực mình.
Ngọn lửa nóng rực lập tức chảy vào kinh mạch của Lâm Minh, bắt đầu phá hoại lung tung.
Lâm Minh hừ nặng một tiếng, thân thể run nhẹ, sắc mặt đỏ rực như máu.
Với thực lực của hiện giờ hắn, phối hợp hạt giống Tà Thần áp chế lực
ngọn lửa, hấp thu Hỏa Tinh nhân giai trung phẩm kỳ thật cũng không phải
khó, chỉ là Hỏa Tinh của Hỏa Xi bộ lạc được nuôi dưỡng quá tốt.
Cũng là hàng phục con cọp, hàng phục một con cọp trưởng thành và hàng phục một con cọp còn non, tự nhiên khác biệt quá lớn.
Rất nhiều võ giả Hỏa hệ vì hấp thu Hỏa Tinh, không thể không mài mòn
năng lượng của Hỏa Tinh, mới có thể miễn cưỡng hấp thu. Lúc trước Lâm
Minh vượt cấp hấp thu Tử Giao Thần Lôi, cũng không thể không dùng Nguyên Từ thạch thai dẫn dường lôi đình lực của Tử Giao Thần Lôi, mới có thể
mạo hiểm hấp thu được.
Nhưng lần này, Lâm Minh không có thiên tài địa bảo gì chứa đựng lực
ngọn lửa, làm hao mòn năng lượng Hỏa Tinh thì dễ, nhưng hấp thu xong bồi dưỡng lần nữa thì rắc rối.
Lâm Minh không muốn lãng phí thời gian này.
Có nhịn cảm giác bỏng rát trong cơ thể, Lâm Minh vận chuyển Thanh
Thương chân nguyên, không ngừng rót vào hạt giống Tà Thần, một cỗ uy áp
phát ra từ thân thể, ra sức thuần phục Địa Tâm Xích Viêm.
Hạt giống Tà Thần có tác dụng áp chế rất lớn tới ngọn lửa và lôi đình lực, Địa Tâm Xích Viêm bị chia làm nhiều đoàn, tán loạn trong kinh mạch thân thể Lâm Minh...
Đối mặt với nhiều đoàn lửa như thế, Lâm Minh hết sức kiên nhẫn, cắn nuốt hấp thu từng đoàn một.