Chu Bình đang nghĩ ngợi sắp tới nên bố trí kế hoạch thế nào để thừa dịp loạn hại chết Lâm Minh, ngay lúc đó một ánh lửa
sáng lên ở trước mặt hắn, đây là Truyền Âm phù đến từ trạm gác quân đội.
Sau khi nghe được truyền âm, Chu Bình biến sắc mặt.
- Chuyện gì vậy Chu quân chủ?
Triệu Nham Danh đứng lên hỏi.
- Thú triều đến rồi! Chỉ non nửa canh giờ nữa, sẽ tấn công Thanh Tang thành!
Chu Bình thở nhẹ một hơi, trầm giọng nói. Trước đó, quân đội phái ra
thám báo phân tán ở dãy núi Thanh Tang, tin tức vừa rồi chính là bọn họ
dùng liên hoàn Truyền Âm phù truyền về.
- Vẫn làđây rồi sao...
Triệu Nham Danh co giật khóe miệng một cái, ngồi trở lại trên ghế.
Hắn luôn ôm trong lòng ý tưởng may mắn, nhưng hiện tại, ý tưởng này lại
tiêu tan rồi.
- Tình huống có bao nhiêu nghiêm trọng?
Trang Phàm lên tiếng hỏi.
- Có rừng rậm che chắn, người của ta cũng không thấy rõ số lượng bao
nhiêu. Trong đó mạnh nhất chính là một ít hung thú cấp ba, đại khái
tương đương với võ giả Ngưng Mạch kỳ!
Chu Bình vừa nói, vừa mang vào mũ giáp. Một vạn quân sĩ của Thanh
Tang thành sớm đã bày trận chuẩn bị chiến tranh ở bên ngoài, thời gian
non nửa canh giờ cũng đủ để chuẩn bị.
Chu Bình quay đầu nhìn Lâm Minh, nói:
- Lâm thiếu hiệp, ngài xem...
- Ừm! Ta và các ngươi cùng xuất chiến!
Ở vào thời điểm này, đương nhiên Lâm Minh sẽ không chối từ.
Với thân phận địa vị của Lâm Minh, nếu là lúc bình thường đã nhận ra
địch ý của Chu Bình, ở dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ gì cũng
có thể tùy tiện tìm một cớ ra tay giết chết Chu Bình, mà không ai dám
lên tiếng. Thế nhưng hiện tại, quái thú công thành, Chu Bình là thống
lĩnh quân phòng thủ của Thanh Tang thành, dĩ nhiên Lâm Minh không thể
làm như vậy.
- Rất cảm tạ Lâm thiếu hiệp, chúng ta lập tức xuất phát!
Ở mặt nam Thanh Tang thành cách chừng mười dặm, chính là nơi đóng quân của quân phòng thủ.
Trên bầu trời phủ kín mây đen, lúc này tuy rằng là mùa xuân, nhưng
hơi lạnh chưa tan hết, gió như trước vẫn rét lạnh. Một vạn tướng sĩ bố
trận thật lớn, cùng chờ đợi trường chiến đấu thảm thiết sắp tới.
Tinh kỳ tung bay phần phật, chiến kích cương kiếm lấp lóe hàn quang,
lộ rõ ra sát ý dày đặc. Kỳ thật, quân đội tinh nhuệ của Thiên Vận quốc
đều đang trấn thủ biên quan, quân phòng thủ Thanh Tang thành chỉ có thể
xem là quân đội nhị lưu. Nhưng ở vào tình huống hiện giờ, bọn họ lại bày ra một loại khí thế thấy chết không sờn chỉ có quân đội thiết huyết
kinh nghiệm sa trường mới có.
Bởi vì lần này không phải là một trận chiến tranh đoạt lãnh địa, hoặc là chiến để bảo hộ ích lợi của chính quyền hoàng tộc, mà đây là một
trận chiến sống còn, thành thị phía sau bọn họ còn có cha mẹ, vợ con của họ.
Trong đám quân đội hỗn loạn này, còn có hơn một trăm võ giả cao cấp,
bọn họ là tự nguyện gia nhập trong quân đội. Những người này ăn mặc kỳ
lạ cổ quái, có người lưng đeo quẻ kỳ, thoạt nhìn như là tiên sinh tướng
số, có người đội nón tre giống như tiều phu, có người mặc áo dài thoạt
nhìn như thư sinh... Những người này tuổi ở khoảng hơn hai mươi tuổi đến năm mươi tuổi. Không ít người đều mang theo khí tức giang hồ nồng đậm.
Làm Lâm Minh kinh ngạc là, trong số những người này có sáu võ giả là
Ngưng Mạch kỳ! Nên biết rằng, bình thường võ giả Ngưng Mạch kỳ đều đầu
nhập vào triều đình, phong tước làm quan, rất ít có người lưu lạc ở dân
gian. Cho dù có, ở Thanh Tang thành này cũng không đến mức lập tức liền
tụ tập lại tới sáu người.
Triệu Nham Danh thành chủ Thanh Tang thành nói:
- Ta đến giới thiệu một chút, đây là Thạch Lâm Khai bang chủ Diêm bang ở Thanh Tang thành!
Triệu Nham Danh chỉ vào một người trung niên mặc áo choàng da sói giới thiệu với Lâm Minh.
Lâm Minh thoáng hơi sửng sốt, Diêm bang?
Từ xưa đến nay, lịch đại vương triều vì để nắm trong tay mạch máu
kinh tế, nên quy định muối sắt thuộc quan kinh doanh, lợi nhuận bán muối có thể đạt tới mấy chục lần bình thường.
Cái gọi là Diêm bang kỳ thật chính là đoàn đội giặc cỏ buôn bán muối, loại đoàn đội nhiều đời này đều có, hơn nữa quy mô thật lớn, thường
thường hội tụ hết chín thành trở lên lực lượng võ giả dân gian cả nước,
những người này cũng chính là cái gọi là “người giang hồ”, bọn họ độc
hành độc lập, khinh thường đầu nhập vào triều đình, tự mình kéo bè kết
phái, thành lập các loại “hội”, “bang”, với trung nghĩa là nguyên tắc
làm việc.
Diêm bang của Thanh Tang thành chính là một chi thế lực dân gian lớn
nhất ở toàn bộ Thiên Vận quốc, nếu là ở thời điểm bình thường, Diêm bang tự nhiên là đối tượng đả kích của quan phủ Thanh Tang thành, tuy nhiên ở vào thời điểm hiện tại, đương nhiên quan phủ cũng phải liên hợp hết
thảy lực lượng có thể liên hợp để chống lại thú triều.
- Lâm anh hùng! Cửu ngưỡng đại danh! Hôm nay rốt cuộc may mắn có thể gặp mặt!
Thạch Lâm Khai ôm quyền thật mạnh nói. Hắn đã biết thân phận của Lâm
Minh, lục lâm hảo hán sùng kính nhất chính là cường giả anh hùng, Thạch
Lâm Khai cũng không ngoại lệ.
- Thạch bang chủ khách sáo rồi!
Lâm Minh ôm quyền đáp lễ, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên, không ngờ
Thạch Lâm Khai này tu vi lại đạt tới Ngưng Mạch hậu kỳ, tuy rằng rõ ràng là hắn miễn cưỡng đột phá, cơ sở không ổn định, cuộc đời này không có
hy vọng gì đột phá Hậu Thiên, nhưng một nhân sĩ lục lâm thuần túy mà có
thể đi đến một bước này cũng không dễ dàng.
Vội vàng chào hỏi với người của Diêm bang, Lâm Minh liền đi ra tiền
tuyến, cách thời gian thú triều đột kích chỉ còn lại không tới một khắc.
Đợi Lâm Minh đi rồi, Thạch Lâm Khai còn đang không ngừng lắc đầu tán thưởng, cảm khái thiên phú của Lâm Minh kinh người.
- Đương gia! Người này còn là một đứa nhỏ nha, tu vi hắn chỉ là vừa
mới đạt tới Ngưng Mạch trung kỳ. Cao thủ thứ nhất của đại hội luận võ
lại ở tòa thành heo hút này sao?
Một người trung niên đầu đội nón tre, cầm trong tay thiết côn nghi
hoặc nói. Vốn hắn nghĩ rằng đại hội luận võ kia hẳn là cao thủ tập hợp,
oanh oanh liệt liệt, quyết đấu định ra cao thủ đệ nhất ít nhất cũng phải là Hậu Thiên kỳ mới đúng.
Kỳ thật đối với những nhân sĩ lục lâm mà nói, thân phận của Lâm Minh
đến tột cùng có bao nhiêu khủng bố, bọn họ cũng không có một chút khái
niệm trực quan gì.
Thất Huyền cốc đối với dân chúng bình thường là một tổ chức phi
thường cao xa. Lúc trước trước khi Lâm Minh tiến vào Thất Huyền võ phủ
cũng chỉ là nghe nói qua tên Thất Huyền cốc mà thôi, cụ thể như thế nào
hắn cũng không rõ ràng lắm. Ở trong mắt đệ tử Diêm bang xem ra, Thất
Huyền cốc là bản chất giống như bọn họ, đều là bang phái, chỉ là quy mô
lớn hơn so với bọn họ mà thôi.
- Nói bậy! Hội võ tổng tông của Thất Huyền cốc chính là thiên tài trẻ tuổi so đấu, điều kiện thứ nhất đương nhiên là còn nhỏ tuổi. Đừng nhìn
hắn chỉ mới vào Ngưng Mạch trung kỳ, thật sự đấu nhau, ta cùng lão nhị,
lão tam cộng hết lại cũng chưa chắc đánh thắng được người ta!
Thạch Lâm
Khai trừng mắt nhìn người trung niên nón tre, một bộ dáng
giáo huấn. Hắn nói lão nhị lão tam chính là nhị đương gia và tam đương
gia của Diêm bang, một người tu vi Ngưng Mạch trung kỳ, một người là
Ngưng Mạch sơ kỳ.
- Không thể nào... Nhị ca đã ngưng lại ở Ngưng Mạch trung kỳ đỉnh
phong thời gian mười năm, chỉ kém một bước có thể đạt tới Ngưng Mạch hậu kỳ, cộng thêm lão đại và tam ca, ba người mà không đánh lại một đứa nhỏ mới vào Ngưng Mạch trung kỳ sao?
- Cứ chờ xem đi! Thất Huyền cốc khác biệt với chúng ta, giống như là
khác nhau giữa thế gia ở kinh thành với tài chủ ở nông thôn! Thực lực
của Lâm thiếu hiệp, nói không chừng đã có thể vượt qua võ giả Hậu Thiên!
Lâm Minh đứng ở tuyến quân đội trước nhất, cầm trong tay Tử Huyễn
thương, mũi thương chỉ xéo xuống mặt đất. Đối mặt với chém giết sinh tử
sắp đến, nếu nói trong lòng hắn hoàn toàn không có gợn sóng đó là gạt
người! Chính hắn cũng dự tính tình huống xấu nhất chính là Thanh Tang
thành cáo chung, gia hương bị hủy diệt.
Tuy nhiên cha mẹ của Lâm Minh bao gồm bạn tốt Lâm Tiểu Đông của hắn
cũng không ở Thanh Tang thành, về phần gia tộc họ Lâm, tình cảm của Lâm
Minh phai nhạt một ít, Lâm gia có bị hủy, cũng không đến mức hắn không
chịu nổi đả kích. Ở tình huống xấu nhất, hắn cũng có thể dựa vào Phi
Thiên Giao cứu ra vài con cháu gia tộc trọng yếu, để có thể tiếp tục duy trì huyết mạch của gia tộc.
Có lẽ... Lâm Vạn Sơn sớm đã dời đi một bộ phận tộc nhân rồi chứ?
Lâm Minh đang trầm ngâm suy nghĩ, bất chợt phía chân trời xuất hiện
một ít bóng đen loáng thoáng, những bóng đen đó vừa mới bắt đầu chỉ lớn
bằng cỡ côn trùng bay, chỉ sau thời gian mấy chục hô hấp, liền che phủ
bầu trời mà đến, rốt cuộc thú triều chính thức buông xuống!
Ban đầu tới, tự nhiên là loại hung thú phi hành tốc độ nhanh nhất, nhìn theo số lượng, đại khái có mấy trăm con.
“Chỉ có mấy trăm con, mà đa số là hung thú cấp một cấp hai, cấp bậc cao nhất cũng chỉ mới cấp ba, tạm thời còn chống đỡ được”.
Lâm Minh biết rõ, hung thú ở chỗ sâu trong Nam Cương cũng không phải
tụ tập cùng một chỗ, mà là phân tán từng mảng từng mảng, muốn tất cả
hung thú lao ra dãy núi Nam Chiếu hình thành thú triều, như vậy trong
đàn thú bất đồng sẽ có khoảng cách trước sau. Những con tới đầu này chỉ
là đồ ăn khai vị mà thôi, phía sau sẽ càng ngày càng mạnh, tuy nhiên như thế cũng cho Thanh Tang thành một chút cơ hội thở dốc, có thể kiên trì
đến khi tiếp viện tới.
- Phi lao thủ, cung tiễn thủ chuẩn bị!
Theo Chu Bình hô to một tiếng, đội ngũ hai trăm người phi lao và đội ngũ năm trăm cung tiễn thủ lập tức vận sức chờ phát động.
Thiên Vận quốc huấn luyện ra bộ đội phi lao, chuyên môn dùng để đối
phó với phương trận bộ binh hạng nặng, trong vòng một trăm trượng có thể xuyên thủng tấm thuẫn dày một bàn tay. Nên mặt với hung thú phi hành,
chỉ có vũ khí sát thương hạng nặng phi lao này mới có thể uy hiếp đến
chúng, mà cung tên sức nặng rất nhẹ, khó có thể tạo thành thương tổn cho chúng.
Nhưng quân phòng thủ Thanh Tang thành đều không phải là bộ đội tinh
nhuệ, huấn luyện phi lao thủ phải trả giá rất cao nên vẻn vẹn chỉ có hai trăm người mà thôi.
Đợi cho hung thú tiến vào tầm bắn, lính liên lạc vung lên lệnh kỳ, bảy trăm quân sĩ đồng loạt bắn.
“Vù vù vù...”.
Theo tiếng mũi tên gào thét xé gió, trường mâu sắc bén cùng phi lao
bắn ra như bão tố, hung thú trên không trung nhao nhao trúng tên trúng
lao, trong đó một số hung thú cấp một cấp hai, trên thân trọng thương
nhiều chỗ, trực tiếp quay cuồng từ không trung ngã xuống.
Từ trời cao mấy chục trượng rơi xuống chính là một con chết, căn bản là không cần quân đội trên bộ xuống đao.
Mấy trăm con hung thú, trong nháy mắt bị giết chết mấy chục con,
nhưng mà chết đều là hung thú cấp thấp, trong đó mười mấy con hung thú
cấp ba có thực lực tương đương với võ giả Ngưng Mạch kỳ thì lại không
mảy may tổn thương lông tóc.
Hơn nữa sau một loạt bắn này, đàn hung thú đã bay vọt tới trước đại
quân. Một đầu hung thú chim cắt mắt xanh cấp ba xông tới trước nhất lao
xuống chuẩn xác câu lên vài binh sĩ, kèm theo một chùm mưa máu.
- Đồ khốn! Xuống dưới cho ta!
Ngay thời điểm con hung thú cấp ba đang sắp phóng lên cao, Thạch Lâm
Khai bang chủ Diêm bang nhảy dựng lên, vung dao bầu trong tay chém thẳng xuống, trực tiếp chặt đứt một bên cánh con chim cắt.
“Gríu...”.
Hung thú chim cắt mắt xanh phát ra một tiếng hét thảm, thân mình rơi
thẳng trong thương trận của đại quân, bị loạn thương đâm chết.
- Lão đại, thật oai!
Huynh đệ Diêm bang phát ra một tràng tiếng hoan hô, một đao chém rơi
một đầu hung thú cấp ba đó, khiến sĩ khí của liên quân tăng cao!
- Lợi hại!
- Không hổ là cao thủ Ngưng Mạch hậu kỳ!
- Các huynh đệ, còn chờ gì, sát!
Bọn binh sĩ hoan hô như sấm dậy, trong lúc nhất thời, lao, cung tên, trường mâu, tới tấp đón chào trên thân hung thú.
Hàn quang lóe ra, mưa máu rơi vãi, một đám cao thủ Diêm bang trong
lúc nhất thời trở thành đao kiếm của cả chi bộ đội, mà sự cường đại của
họ cũng dẫn tới chú ý của các con hung thú cấp ba khác, chúng đồng loạt
bay vọt tới công kích nhóm cao thủ Diêm bang.