Dịch Dung thuật của Bích Lạc, Lâm Minh cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Lúc trước Bích Lạc dụ dỗ Lâm Minh đi tới Thiên Trì sơn, bất kể khí
chất, dung mạo, khí tức so với Cầm Tử Nha đều giống nhau như đúc, mặc dù lúc ấy Lâm Minh cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng, đơn
giản là Dịch Dung thuật của Bích Lạc quá hoàn mỹ.
Nếu khi đó, Lâm Minh không thể nhìn thấu Dịch Dung thuật của Bích Lạc có thể giải thích là do thực lực không đủ, nhưng lần này, dịch dung của lại giống như một tiểu lão đầu, thực lực Lâm Minh cũng đã trên hắn,
thậm chí còn đoán được thân phận của Bích Lạc, nhưng dù vậy, cho dù hắn
mở to mắt nhìn thế nào, cảm nhận cỡ nào, cũng hoàn toàn không thể nhìn
ra một chút sơ hở của Bích Lạc, cái này không thể không thừa nhận Bích
Lạc rất là cao minh.
Huống chi, Lâm Minh tu luyện Thái Nhất Linh Hồn quyết, linh hồn lực
và cảm giác hơn xa như những võ giả xuất sắc khác, sau lại lĩnh ngộ Luân Hồi võ ý, cảm giác càng tiến thêm một bước, mặc dù dưới tình huống như
vậy, hắn đối với Dịch Dung thuật của Bích Lạc cũng hoàn toàn bất lực.
Lâm Minh vốn tưởng rằng, loại Dịch Dung thuật này đến từ chính Huyễn tông, mỗi một đệ tử Huyễn tông đều có.
Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, lúc trước ở trên tổng tông hội võ, Bích
Đình Hoa thân là đệ tử hạch tâm Huyễn tông khi xuất ra ảo thuật, cũng bị mình nhìn thấu, mỗi một đệ tử Huyễn tông tuyệt đối không thể nào lợi
hại như Bích Lạc, nếu không cũng rất không hợp tình hợp lý.
Không đơn giản là Dịch Dung thuật, phương pháp ẩn nấp của Bích Lạc
cũng vô cùng cao minh, nguyên bản võ giả đạt tới cảnh giới Tiên Thiên
mới có thể ẩn giấu tu vi, Bích Lạc còn kém xa lắm, nhưng hắn lại có thể
ẩn giấu ở trong đại quân, khiến cho Lâm Minh không thể phát hiện được,
thậm chí sau đó hắn còn theo Lâm Minh vọt vào chỗ sâu nhất đàn hung thú, tới khoảnh khắc cuối cùng còn ra tay công kích trước. Lâm Minh cũng vẫn chưa xác định được vị trí của hắn.
Lâm Minh thầm than bí pháp phụ trợ này thật mạnh, cũng không biết
Bích Lạc làm sao có được, có thể là tìm được ở trong một cổ di tích, nếu dùng nó giao cho Thất Huyền cốc, đổi lấy mấy quả Nhập Thiên đan cũng dư dả, Bích Lạc không lập tức đổi, hẳn là cất giữ có mục đích riêng. Dù
sao tu vi bây giờ của hắn còn không đủ, có lấy được Nhập Thiên đan cũng
không thể lập tức ăn được, một khi sự việc phanh phui, trên người hắn có Nhập Thiên đan ngược lại sẽ bị người ta dòm ngó.
Có thể đoán, Bích Lạc tính đợi tới khi bước vào Hậu Thiên đỉnh phong
mới giao bí pháp cho Thất Huyền cốc đổi lấy mấy viên Nhập Thiên đan. Nếu không phải gặp phải mình, nói không chừng còn tưởng rằng Bích Lạc là
cao thủ Tiên Thiên!
Lâm Minh bắt đầu tập trung đọc ngọc giản, càng xem càng tán thưởng,
phương pháp ẩn nấp này chẳng những có thể che giấu tu vi và dao động
chân nguyên, còn có thể biến thành vô hình, chỉ có một chỗ không được
hoàn mỹ đó là không thể che giấu sát khí, lúc trước Bích Lạc cũng bởi vì phóng ra sát khí như có như không cho nên mới bị Lâm Minh phát hiện!
Về phần thân ảnh, dao động chân nguyên, Bích Lạc ẩn giấu vô cùng tốt, từ đầu chí cuối không có một chút sơ hở. Tuy rằng bộ bí pháp này không
có bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào nhưng đối với Lâm Minh mà nói lại vô
cùng thực dụng.
Dịch Dung thuật không cần phải nói, lĩnh vực ứng dụng vô cùng rộng
lớn, bí pháp ẩn nấp thân hình, có thể dùng để đánh lén, lại có thể dùng
cho chạy trốn...
Lâm Minh nghĩ nghĩ một chút, lập tức bắt tay học tập bí pháp này.
Bỗng nhiên trước mặt nhoáng lên một cái, một đạo Truyền Âm phù truyền
tới, không ngờ lại chính là Cầm Tử Nha.
Nội dung rất đơn giản, báo cho Lâm Minh biết, sáng sớm mai, Cầm Tử
Nha sẽ mang theo các cao thủ tới Thanh Tang thành. Đồng hành còn có Tần
Hạnh Hiên và Mộc Dịch tiên sinh.
- Cầm phủ chủ đến đây?
Lâm Minh hơi hơi ngạc nhiên, không nghĩ người Thất Huyền cốc tới trợ giúp lại là Cầm Tử Nha.
Khoảng cách thú triều bùng nổ tới bây giờ cũng chỉ là hai ngày hai
đêm, Cầm Tử Nha muốn an bài đệ tử bậc thấp Thất Huyền võ phủ đến thành
thị an toàn, kiểm kê tài nguyên tài vật, thu thập hành trang, cộng thêm
thời gian đi đường, có thể tới sớm như vậy là vô cùng tốt rồi.
Tuy nói Cầm Tử Nha làm như vậy là vì báo đáp ân tình cho Lâm Minh, nhưng Lâm Minh cũng vô cùng cảm kích.
- Nhập Thiên đan chắc là đã tới tay Cầm phủ chủ, tuy nhiên chắc là
chưa kịp ăn, ăn quả Nhập Thiên đan này lại tiếp tục bế quan một thời
gian, đột phá Tiên Thiên xác suất sẽ rất lớn. Cũng từ đó, Cầm phủ chủ
cũng trở thành trưởng lão Thất Huyền cốc rồi. Chờ sáng mai hắn tới, đại
cục cũng định.
- Như thế, có một số việc cũng không cần cố kị, một ít bọn đạo chích có thể thanh trừ rồi...
Lâm Minh nghĩ như vậy, thân ảnh từ doanh trướng tiêu thất trong hư không.
Lúc này, bên trong doanh trại đại nguyên soái, Chu Bình chiến giáp
chưa cởi, hắn ngồi trước mặt bàn, nhìn báo cáo thương vong vừa mới kiểm
kê lại, nhưng báo cáo tới tay, tâm tư Chu Bình lại hoàn toàn rối loạn,
nhìn nửa ngày cũng không biết bên trên đó viết cái gì.
Có một việc rất rõ ràng, cao thủ Âu Dương Bác Duyên phái tới đã chết, bị Lâm Minh giết chết!
Nhưng đó chính là một cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ xuất thân từ tông môn mà, sao lại bị Lâm Minh giết?
Tay Chu Bình run lên bần bật, lại nhìn bảo kiếm đặt trên bàn, nhưng
thanh kiếm này cũng không thể mang tới cho hắn một chút cảm giác an
toàn.
Trước đó, hắn luôn nghe nói, hoàng thất Thiên Vận quốc phải nghe theo lệnh của Thất Huyền cốc, nhưng đối với Chu Bình mà nói, Thất Huyền cốc
dù sao cũng là chuyện xa xôi, thế lực của nó rốt cuộc khủng bố bao
nhiêu, thực lực đệ tử môn hạ mạnh cỡ nào, Chu Bình cũng không biết.
Thậm chí hắn còn ỷ vào mình có chỗ dựa cao thủ, cộng thêm trong quân
có rất đông cao thủ, không để lực lượng Lâm Minh vào mắt, trong tiềm
thức còn đem Lâm Minh liệt vào một tên tiểu mao hài tử gặp phải đại vận
cứt chó, còn muốn thừa dịp diệt sát hắn, cứu lại Chu gia.
Hiện tại xem ra, ý tưởng này nực cười cỡ nào, đêm nay, lúc Lâm Minh
một thương giết chết ứ Nê cự thú, khí thế hắn phát ra cái thế Ma Thần
khiến cho Chu Bình mất hết can đảm.
Thứ (người) mà hắn muốn giết, không ngờ lại là một tên ác
ma khủng bố như vậy.
Bây giờ chỉ cần Lâm Minh liếc hắn một cái, Chu Bình lại cảm thấy sợ
hãi kéo tới, đó là loại cảm giác vận mệnh hoàn toàn bị người khác nắm
trong tay.
Thậm chí Chu Bình còn nghĩ suốt đêm chạy trốn, nhưng bây giờ quanh
Thanh Tang thành đều là thú triều, một mình hắn thì chạy được đi đâu?
- Chắc là không sao, nhiều nhất hắn chỉ hoài nghi ta, không có chứng
có, hơn nữa quân đội còn phải có ta chỉ huy, nếu hắn giết ta, nhất định
quân tâm đại loạn...
Chu Bình tự nhủ an ủi chính mình, trước đó, hắn đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, giải vây cho mình.
Tuy rằng không trông mong Lâm Minh sẽ tin toàn bộ nhưng mà Chu Bình
khẳng định Lâm Minh cũng chỉ đoán là mình, cũng không có bằng chứng gì,
tuy rằng mình là phàm nhân nhưng mà dù sao cũng là thống soái quân phòng thủ Thanh Tang thành, lúc này thú triều đã tới trước mặt, không thể nói giết là giết được.
Nghĩ như vậy, Chu Bình lấy lại bình tĩnh, cầm bút son phê lên hịch văn.
Càng là kẻ có địa vị cao, càng quyến luyến quyền lực, sợ mất nó và
cũng sợ chết, hơn nữa Chu Bình mới chỉ bốn mươi tuổi, đã có thực lực đột phá Ngưng Mạch kỳ, hắn còn rất nhiều tiền đồ chờ phía trước, còn hơn
trăm năm hưởng thụ.
Như vậy, hắn làm sao không sợ chết?
Hắn hít sâu một hơi, hạ bút phê lên, chỉ là tâm thần không yên, bút tích run lên có chút nghiêng lệch.
Đúng lúc này, một thanh âm giống như bóng đè đột ngột vang lên:
- Chu quân chủ, ngươi hình như rất lạnh?
- A...
Cả người Chu Bình như phản xạ có điều kiện co rúm lại, ném bút son
trong tay về phía trước, cánh tay giống như bị rắn cắn, hắn hoảng sợ
nhìn về trước bàn, một thiếu niên áo đen giống như ác ma xuất hiện đúng
là Lâm Minh!
- Lâm... Lâm thiếu hiệp.
Cổ họng Chu Bình khô khốc, sắc mặt trắng bệch, hắn miễn cưỡng trấn định, cố gắng bình tâm nói:
- Lâm... Lâm thiếu hiệp đêm khuya đến thăm, không có tiếp đón từ xa.
Lâm Minh tùy ý ngồi ở trên ghế, bình thản nói:
- Chu Bình, không cần đóng kịch với ta, ta hỏi ngươi, Âu Dương Bác Duyên tổng cộng an bài mấy người ở Thanh Tang thành?
- Âu... Âu Dương Bác Duyên? Là Thất Huyền cốc trưởng lão Âu Dương đại nhân sao? Lâm... Lâm thiếu hiệp, tiểu nhân vật như ta làm sao biết được chuyện của Âu Dương đại nhân?
Chu Bình gắng gượng để không bị lộ.
- Phải không?
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, vốn hắn cũng không trông mong Chu Bình biết Âu Dương Bác Duyên bố trí bao nhiêu nhân thủ:
- Như vậy...
Lâm Minh vươn một ngón tay ra, một đạo lôi đình lóe lên:
- Ngươi có thể chết đi được rồi!
Cả người Chu Bình cứng đờ, vẻ mặt hoảng sợ tới cực điểm, hắn còn chưa nói được một câu thoái thác cho mình:
- Chờ... Chờ một chút! Lâm thiếu hiệp, ta...
- Phốc!
Một đạo ánh sáng màu tím trực tiếp xuyên thủng yết hầu Chu Bình. Chu
Bình hoảng sợ mở to mắt, dường như không thể tin được chuyện này là
thực.
Thanh quản bị xuyên thủng, máu tươi điên cuồng phun ra, Chu Bình cố
gắng bịt chặt cổ mình, giống như muốn ngăn cho máu tươi chảy ra nhưng
chỉ tốn công vô ích.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, mình là quân chủ Thanh Tang thanh,
là nhất đẳng tử tước Thiên Vận quốc, võ giả Ngưng Mạch kỳ là nhân vật
hết sức quan trọng của Chu gia ở Thanh Tang thành bây giờ nhưng mà ngay
cả phán xét xử án cũng không có, lại bị người ta tuyên án tử hình như
vậy.
Hắn lưu mạng Chu Bình cho tới bây giờ cũng chỉ vì hắn là quân chủ một vạn quân phòng thủ Thanh Tang thành, thú triều trước mặt, Lâm Minh
không thể giết chủ soái. Nhưng bây giờ, Cầm Tử Nha đã đuổi tới, đại cục
xem như đã định, Chu Bình cũng không cần dùng nữa.
Hắn bày ra Mộng Cảnh kết giới chỉ là không muốn cho quân sĩ biết, dẫn tới quân tâm đại loạn mà thôi, đợi tới ngày mai, Cầm Tử Nha đuổi tới,
mọi sự sẽ an ổn.
Lâm Minh dùng Địa Tâm Xích Viêm đốt thi thể Chu Bình thành tro tàn,
sau đó về trướng mình nuốt một ít đan dược ngồi xuống điều tức chậm rãi
chờ ngày mới.
Nhưng mà... Tối nay dường như là một đêm không thể được yên tĩnh
Vài vị khách không mời mà đến, lặng lẽ đứng bên ngoài đại doanh quân phòng thủ Thanh Tang thành, ẩn nấp bên trong bóng đêm.
- Là nơi này sao?
Một nam nhân đội nón tre thấp giọng nói, nón tre che khuất dung mạo của hắn, chỉ lộ ra đôi mắt nham hiểm và tham lam
Tìm vất vả như vậy, rốt cuộc cũng tìm được rồi a...
Phía sau nam nhân nón tre, còn có năm, sáu nam nhân khác, tu vi bọn
họ có Ngưng Mạch kỳ, cũng có Hậu Thiên kỳ, trong đó trước ngực vài người còn có dấu hiệu một mảnh trăng khuyết, cái này cũng biểu thị thân phận
của họ, đúng là người của Lãm Nguyệt tông...