Vũ Cực Thiên Hạ

Ra Tay


trước sau

- Hả? Bí mật?

Lâm Minh ngây người một chút, từ lúc tên nam nhân nón tre gọi Chu Tâm Ngữ là sư muội, hắn đã biết những người này xuất thân từ Lãm Nguyệt tông.

Bây giờ Lãm Nguyệt tông đã không còn, những đệ tử may mắn sống sót này lại đồng môn tương tàn, hơn phân nửa là tranh đoạt thứ gì đó, xem ra cái này chính là cái gọi là bí mật kia rồi.

Nheo mắt thoáng nhìn qua nam nhân sương mù đen trên Thần Phong Điêu, Lâm Mình không lập tức trả lời, hắn căn bản không phải là đối thủ của người này, tuy rằng thực lực nam nhân sương mù đen gần như ngang ngửa ứ Nê cự thú, nhưng mà đối với Lâm Minh mà nói, đối chiến ứ Nê cự thú và đối chiến nam nhân sương mù đen có khác biệt rất lớn, ứ Nê cự thú chỉ là một bia ngắm không chuyển động, có thể mặc cho hắn tích tụ Lôi Hỏa Sát công kích, mà nam nhân sương mù đen lại khác, đánh với hắn, thậm chí mình không có cơ hội xuất thủ.

Lâm Minh sử dụng Lôi Hỏa Sát trạng thái mạnh nhất, một khi ra tay sẽ tiêu hao sáu thành chân nguyên, nếu một kích không trúng, như vậy hắn sẽ không còn sức phản kháng.

Hơn nữa bên cạnh nam nhân sương mù đen còn có một cao thủ Hậu Thiên trung kỳ, ở ngoài khốn trận còn có một gã cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ khống chế pháp trận.

Ba đại cao thủ Hậu Thiên, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong đầy đủ mọi thứ, đội hình bậc này, Lâm Minh tuyệt đối không địch lại.

- Đáng tiếc Cầm Tử Nha vẫn còn đang trên đường tới đây, nếu không cũng không sợ bọn họ...

Lâm Minh bình tĩnh, lẩm bẩm nói, đột nhiên nghe thấy một tiếng chim kêu cao vút, ngay sau đó cuồng phong gào thét, mười mấy lều trại quân doanh ở gần Kim Sí Thần Phong điêu đều bị thổi bay, Kim Sí Thần Phong điêu phóng vọt lên cao.

Nhưng mà người ngồi ở trên Kim Sí Thần Phong điêu cũng không phải là Chu Tâm Ngữ, mà là một nam nhân thấp bé khuôn mặt đáng khinh, hắn cười hắc hắc. Điều khiển Kim Sí Thần Phong điêu bay tới chỗ Hoàng Tam Bình, mà Chu Tâm Ngữ đang chạy về phía Kim Sí Thần Phong điêu cũng bị cỗ khí lưu này đập trúng, lảo đảo ngã xuống đất.

Nhìn Kim Sí Thần Phong điêu bay về phía Hoàng Tam Bình, Chu Tâm Ngữ sắc mặt trắng bệch:

- Sao... Tại sao lại như vậy...

Nàng vốn định dựa vào lực lượng Kim Sí thoát khỏi khốn trận phong tỏa, nhưng không nghĩ tới Kim Sí lại bị người khác đoạt mất.

- Ha ha, Chu sư muội, thời điểm mấu chốt. Kim Sí vẫn nghe theo Thuần Thú giả, ngươi nên bỏ cái tâm tư này đi! Ngoan ngoãn thần phục ta, hầu hạ ta. Có lẽ ta còn lưu cho ngươi một con đường sống!

Hoàng Tam Bình cười dâm tà, ngón tay búng ra, mấy ra mấy chùm chân nguyên màu bạc, bắn thẳng đến Chu Tâm Ngữ.

- Phốc phốc phốc!

Từng chùm chân nguyên màu bạc nổ tung, tuy rằng Chu Tâm Ngữ tránh thoát phần lớn công kích, nhưng vẫn bị dư kinh chấn cho lảo đảo, quần áo bị rách nhiều chỗ.

- Chu sư muội, ngươi cũng có hôm nay! Ta từng là đệ nhất thiên tài Lãm Nguyệt tông, hưởng thụ tất cả tài nguyên, nhưng từ khi ngươi xuất hiện, trong mắt lão già Thủy Nguyệt kia lại chỉ có ngươi, nếu không bây giờ ta làm sao còn dừng lại ở Ngưng Mạch đỉnh phong, đã sớm đột phá Hậu Thiên kỳ rồi!

Hoàng Tam Bình cười dữ tợn, từng chùm chân nguyên màu bạc bắn ra, bắn thẳng đến Chu Tâm Ngữ. Hắn lớn hơn Chu Tâm Ngữ ba tuổi, thực lực tự nhiên cũng trên Chu Tâm Ngữ, vài lần công kích, Chu Tâm Ngữ đã chật vật không chịu nổi.

Hoàng Tử Hiên ở bên cạnh vẫn không ra tay, tùy ý để Hoàng Tam Bình làm gì thì làm. Hắn biết, mấy năm nay Hoàng Tam Bình bởi vì chưởng môn Thủy Nguyệt bất công, trong lòng vẫn thầm ôm hận, không bằng thừa dịp này để cho hắn phát tiết ra đi, như thế cũng có thể khiến cho thông suốt hơn, có lợi cho tu luyện sau này.

- Ầm!

Liên tục hai chùm chân nguyên to nổ tung. Sóng xung kích khủng bố tản ra, binh khí xung quanh cũng bị cuốn vào, lập tức hộc huyết bay ngược ra ngoài, lều trại bị cuốn đắc thành một mảnh hỗn loạn, các loại binh khí khôi giáp bị chấn phăng ra ngoài, trong lúc nhất thời đả thương không biết bao nhiêu người.

Mà ở giữa vụ nổ mãnh liệt, lại có một vòng bảo hộ băng lam sáng lên, Chu Tâm Ngữ khó khăn lắm mới chặn được công kích của Hoàng Tam Bình.

Hoàng Tam Bình lông mày nhướng lên, cười hắc hắc nói:

- Ta đã nói rồi, Thủy Nguyệt sư thúc và Lam Nguyệt sư thúc đều thiên vị ngươi như vậy, làm sao không để lại cho ngươi một ít bảo bối giữ mạng? Đây là bảo khí Thủy Mạc Lam Hoa phòng ngự địa giai nha, thứ tốt, một lát nữa ta phế tu vi của ngươi, những thứ tốt này, còn có sư muội đáng yêu ngươi, ta cùng thu lại.

Hoàng Tam Bình cười tà rút bảo kiếm nguyệt lam trên lưng ra, trường kiếm vừa bổ, ba đạo kiếm khí chém thẳng xuống dưới.

- Ầm!

Thủy Mạc Lam Hoa mạnh mẽ chấn động, màng sáng kịch liệt chấn động, bảo khí phòng ngự địa giai tuy rằng cường đại, nhưng mà cũng phải xem ở trong tay người nào, Chu Tâm Ngữ năm nay mới mười tám tuổi, mức độ chân nguyên của nàng làm sao bằng được Hoàng Tam Bình.

- Lâm... Lâm công tử!

Chu Tâm Ngữ bị ép đến tuyệt lộ, thanh âm run rẩy bên trong chân nguyên bùng nổ, có chút mơ hồ:

- Lãm Nguyệt tông... Từng là tông môn tam phẩm đỉnh cấp, từng đạt được bảy mươi hai viên Ma Tâm Toái Tinh... U Minh đại đế, bây giờ... Còn dư mười hai viên! Trong Tu Di giới của ta còn có một viên. Viên Toái Tinh này... Có thể đề thăng... Xác suất thành công để cao thủ Tiên Thiên tấn công cảnh giới Toàn Đan! Lâm công tử... Cứu ta!

- Ma Tâm Toái Tinh? Linh dược đề thăng xác suất thành công giúp cao thủ Tiên Thiên tấn công cảnh giới Toàn Đan?

Lâm Minh ngây người một chút, Ma Tâm Toái Tinh là cái gì hắn không biết, nhưng U Minh đại đế hắn lại biết, hắn là cao thủ đứng đầu Nam Thiên Vực mấy ngàn năm trước, thậm chí toàn bộ Thiên Diễn đại lục, cũng xếp trước mấy cường giả phong hoàng, hắn một tay sáng lập tông môn cấp bậc siêu cấp, thánh địa U Ma đế thành, nhưng mà sau này bởi vì làm quá nhiều việc ác, giết hết đồng nam đồng nữ trong thành, tùy ý thải bổ những thiếu nữ thiên tư xuất chúng, thậm chí cuối cùng thiếu chút nữa còn nhúng tay vào con gái một vị hoàng giả Thiên Diễn đại lục, kết quả khiến nhiều người tức giận, bị mấy vị hoàng giả Thiên Diễn đại lục liên thủ tru sát.

Sau đó hắn trốn tới Nam Hải, một lần nữa thành lập một tông môn khác, cũng chính là Nam Hải Ma Vực bây giờ.

Lúc trước, thời điểm U Ma đế thành bị nhổ cỏ tận gốc, rất nhiều tông môn Nam Thiên Vực đều tham gia tấn công, ngay lúc đó Lãm Nguyệt tông là đỉnh cấp tông môn tam phẩm thế lực còn mạnh hơn cả Khổng Tước sơn, tham gia vào đó cũng không có gì kỳ quái, bởi vậy thu được một chút bảo bối cũng không có gì lạ.

Nhân vật chỉ có trong truyền thuyết
như U Minh đại đế, bất kỳ vật gì dính dáng tới hắn nhất định không phải là phàm vật.

Linh dược có thể để cho cao thủ Tiên Thiên đề thăng xác suất tấn công cảnh giới Toàn Đan, giá trị của nó không cần nghĩ cũng biết, có lẽ...

Lâm Minh đột nhiên ý thức được một khả năng, khiến tim hắn không khỏi đập mạnh hơn.

Nhập Thiên đan là linh dược có thể khiến cho cao thủ Hậu Thiên thăng cấp tới cảnh giới Tiên Thiên, Ma Tâm Toái Tinh lại có thể giúp cao thủ Tiên Thiên đề thăng xác suất tấn công cảnh giới Toàn Đan, hai thứ này đều là linh dược cực phẩm tẩy cân phạt tủy, đột phá bình cảnh, như vậy Nhập Thiên đan có thể giúp mình Tôi Tủy, vậy dược lực Ma Tâm Toái tinh còn mạnh cỡ nào?

Chẳng phải đối với việc Tôi Tủy của mình còn có trợ giúp lớn hơn nữa sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Minh không khỏi nghĩ ngược trở lại, hô hấp dồn dập, đại cơ duyên luôn luôn đi cùng với nguy hiểm, cơ duyên bậc này đã tới trước mặt, cho dù có nguy hiểm hơn nữa cũng phải liều mạng.

Nhưng mạo hiểm không phải là chịu chết, trực tiếp lao ra chiến đấu với nam nhân sương mù đen là không thể, nên làm sao bây giờ?

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Dưới tác dụng của Không Linh võ ý, Lâm Minh nhanh chóng trấn định, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng, như có như không, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, bế thính thị (tai, mắt) chỉ để cho cảm giác mẫn tuệ như thủy triều tràn ra bốn phía, tìm kiếm cơ hội cứu Chu Tâm Ngữ ra.

Trong lúc Lâm Minh bế thính thị, cũng cắt đứt liên hệ với Chu Tâm Ngữ, điều này làm cho Chu Tâm Ngữ chân nguyên truyền âm cũng... Cũng không thể truyền ra được nữa.

- Lâm... Lâm công tử... Lâm công tử!

Chu Tâm Ngữ trơ mắt nhìn Lâm Minh chặt đứt chân nguyên truyền âm, hai mắt nhắm lại, bộ dáng giống như bỏ mặc, trong lòng tuyệt vọng như rơi xuống vực sâu.

Lạnh lùng nhìn Lâm Minh, Chu Tâm Ngữ cười khổ một tiếng.

Đúng vậy, Lâm Minh và mình chỉ là bình thủy tương phùng, làm sao lại trong thời điểm này mà đi cứu mình, việc này chẳng khác nào không cần mạng, cho là vợ chồng, trong lúc sống chết tới gần, cũng chưa chắc sẽ liều mạng đi cứu đối phương.

Trong lòng tuyệt vọng càng lúc càng đậm, Chu Tâm Ngữ mím chặt môi, liều mạng thúc giục Thủy Mạc Lam Hoa chống lại công kích, nhưng mà dưới công kích của Hoàng Tam Bình, Thủy Mạc Lam Hoa này chung quy càng lúc càng bạc nhược, mắt thấy đã sắp vỡ vụn.

- Ha ha! Chu sư muội, ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!

Hoàng Tam Bình tóc tai bù xù, hai tay giơ kiếm, từ trên lưng Thần Phong điêu nhảy xuống, trường kiếm thẳng chỉ Chu Tâm Ngữ, một kích này, tất nhiên chém nát Thủy Mạc Lam Hoa!

Chu Tâm Ngữ máu tươi đầy miệng, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết, giờ này khắc này nàng đã không còn hy vọng sống, nàng tình nguyện chết chứ không muốn lọt vào tay Hoàng Tam Bình.

Trường kiếm trong tay ngâm lên ô ô, Chu Tâm Ngữ hai mắt kiên định, vận chuyển chân nguyên toàn thân tới cực hạn, đang muốn phát ra một kích mạnh nhất, nhưng mà đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, một đạo tử lôi chiếu sáng bầu trời.

Chu Tâm Ngữ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một cái bóng nhanh tới tận cùng, cả người bao trùm lôi đình và liệt hỏa, như sao băng cắt qua không gian, trong tay cầm trường thương trượng tám, đâm thẳng tới ngực Hoàng Tam Bình!

Trong khoảnh khắc kia, thời gian như dừng lại, thanh âm ồn ào bốn phía và bóng người hỗn loạn dường như biến mất, trong tầm nhìn Chu Tâm Ngữ chỉ còn lại thân ảnh chìm trong lôi điện lóe lên và liệt hỏa nóng rực, tóc dài tùy ý phiêu lãnh, giống như cái thế Chiến Thần xuất hiện.

- Binh nhi!

Hoàng Tử Hiên sắc mặt đại biến, đối phương công kích quá đột ngột, tốc độ quá nhanh, ngay cả Hoàng Tử Hiên thực lực Hậu Thiên đỉnh phong cũng không kịp phản ứng!

- Ngươi dám?

Hoàng Tử Hiên hét lớn một tiếng, sương mù đen toàn thân bùng nổ, bàn tay mạnh mẽ đâm xuống dưới, sương mù đen hình thành một con đại mãng xà, gào thét cuốn tới Lâm Minh.

Nhưng dưới tình huống bất ngờ, Hoàng Tử Hiên chỉ kịp phát ra một chiêu nhanh nhất, làm sao có thể so với một kích súc thế của Lâm Minh.

- Ầm!

Mãng xà bạo toái, Tử Huyễn thương tiếp tục vọt tới!

- Chết tiệt!

Lúc này Hoàng Tam Bình cũng như lâm đại địch, hắn mạnh mẽ điều khiển trường kiếm đổi hướng, kiếm quang màu xanh, trút xuống trường thương của Lâm Minh, lúc này, tự nhiên hắn không có khả năng đi thăm dò tu vi của Lâm Minh, còn tưởng rằng có cao thủ đánh lén.

- Đinh đinh đinh đinh!

Kiếm khí với Thanh Thương chân nguyên chấn động va chạm vào nhau, tất cả đều bạo toái, mũi thương mạnh mẽ đâm vào ngực Hoàng Tam Bình.

- Phốc!

Hoàng Tam Bình mới nãy còn chiến ý bừng bừng, phấn chấn không ai bì nổi, xương ngực vỡ nát, há mồm phun ra một ngụm máu tươi và mảnh vỡ nội tạng, thân mình như đạn pháo bay ngược ra ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện