- Những tài liệu Minh Văn này ta muốn, ta hứa trả
cho ngươi năm viên Nhập Thiên đan, tuy nhiên hiện tại không thể giao cho ngươi, trong vòng hai năm sau nhất định sẽ hoàn trả!
Lâm Minh chỉ vào tài liệu trong phòng, công phu sư tử ngoạm nói với Chu Tâm Ngữ.
Giá trị của năm viên Nhập Thiên đan kỳ thật còn không bằng tất cả tài liệu Minh Văn trong phòng, huống chi Lâm Minh đưa ra chính là ngân
phiếu trống không. Tuy nhiên hai người đã có giao ước, trừ Chân Nguyên
thạch, bảo khí, ngọc giản công pháp, còn lại đều phải cùng nhất trí phân phối. Những tài liệu này tuy rằng quý giá, nhưng tác dụng đối với Chu
Tâm Ngữ kỳ thật còn xa không lớn bằng Nhập Thiên đan, Lâm Minh lại bổ
sung một câu:
- Các thứ còn lại gì đó ta đều không cần!
Chu Tâm Ngữ như trước đáp ứng. Từ sau khi vào kho báu, gần như là Lâm Minh nói chia như thế nào thì chia như thế đó, nàng không hề có nửa câu phản đối.
Lâm Minh lại nói:
- Ta định ở trong này bế quan thời gian ba tháng, sau đó sẽ đi tới Thần Hoàng đảo, ngươi có muốn cùng đi với ta không?
Mục Thiên Vũ bảo Lâm Minh ba tháng sau hãy đi tới Thần Hoàng đảo, vào Thần Hoàng bí cảnh, ba tháng này hắn nhàn rỗi vô sự, vừa lúc ở trong
này tu luyện. Hơn nữa trong mật động kho báu này còn có một Tụ Nguyên
pháp trận, hội tụ nguyên khí thiên địa không kém gì so với Thất Huyền
cốc. Chắc hẳn trước kia người kiến lập kho báu cũng từng có tính toán
như vậy, ở trong mật động kho báu, vừa có thể tránh nạn, vừa có thể tu
luyện. Hơn nữa sau khi Lâm Minh mở ra cánh cửa phía sau mật thất kia,
nhìn thấy phía sau lại có một cái hồ trong lòng đất diện tích không nhỏ, trong hồ bơi lội một loại cá sụn toàn thân màu trắng... Không ngờ nơi
này ngay cả thức ăn đều chuẩn bị sẵn, Lâm Minh càng quyết ý ở lại tu
luyện.
Chu Tâm Ngữ cũng không có chỗ nào để đi, nên định cùng bế quan với
Lâm Minh, sau đó sẽ đi Thần Hoàng đảo với Lâm Minh, nơi đó là thánh địa
tu luyện lý tưởng trong lòng Chu Tâm Ngữ. Chu Tâm Ngữ muốn cuộc đời này
đột phá bình cảnh Toàn Đan, không có đại tông môn duy trì rất khó làm
được.
Cứ như vậy, bắt đầu những ngày tu luyện buồn tẻ...
Việc Lâm Minh phải làm rất nhiều, thời gian ba tháng rất cấp bách.
Lâm Minh và Chu Tâm Ngữ chia ra hai ngăn trong gian mật thất, dùng
đường chính giữa mật thất làm ranh giới, bình thường tận lực không cần
bước vào địa giới của người kia, đây là theo yêu cầu của Lâm Minh.
Chu Tâm Ngữ sau khi nghe xong trên gương mặt xinh đẹp tức giận đến
lúc đỏ lúc trắng. Nam nữ cùng trong một phòng, hơn nữa ở thời điểm lực
lượng của nữ nhân không bằng nam nhân, thường thường là nữ nhân chịu
thiệt. Tuy rằng trong nội tâm Chu Tâm Ngữ ít nhiều có bất mãn với Lâm
Minh, nhưng vẫn rất tin vào nhân phẩm của Lâm Minh. Nhưng không nghĩ
tới, ngược lại là Lâm Minh đưa ra yêu cầu này, dường như sợ hãi bị mình
làm gì đó, điều này làm sao Chu Tâm Ngữ không tức giận.
Lâm Minh đâu có dự đoán được Chu Tâm Ngữ lại nghĩ ngợi nhiều như vậy, thật ra hắn chỉ là không nghĩ bí mật của Minh Dược phù bị Chu Tâm Ngữ
biết mà thôi. Hơn nữa quá trình hắn tu luyện cũng có chút làm cho người
ta sợ hãi, Nhập Thiên đan có thể sẽ bị hắn ăn vào giống như chè đậu, nếu như bị Chu Tâm Ngữ nhìn thấy, có khi cằm đều rơi xuống trên mặt đất.
Lâm Minh vừa bắt đầu bế quan, thời gian chủ yếu đều dùng tu luyện
Minh Văn thuật, đến khi linh hồn lực tiêu hao cực độ, mới ngồi xuống
luyện hóa tạp chất và đan độc trong cơ thể.
Trước kia thời điểm nghèo túng, Lâm Minh luyện tập Minh Văn thuật
ngay cả tài liệu cũng không có mà dùng, chỉ dùng chân nguyên trống rỗng
mô phỏng, một đạo Minh Văn phù vẽ một hơi cả ngàn vạn tấm.
Nhưng hiện tại, sử dụng từng bó lớn tài liệu cao cấp không cần tốn
tiền, lại có linh hồn lực cường đại chống đỡ, chân nguyên tiêu hao hết
liền dùng Chân Nguyên thạch trung phẩm đổi lấy từ Chu Tâm Ngữ nơi đó để
bổ sung chân nguyên.
“Bùng!”.
Một đoàn hào quang sáng lạn nổ tung trong gian thạch thất u ám, xinh
đẹp giống như pháo hoa, nhưng mà phần giá trị xinh đẹp này cũng chính là tài liệu đổi lấy bằng mấy trăm viên Chân Nguyên thạch. Trong đó chỉ là
một gốc Vong Ưu thảo năm trăm năm, đã có giá trị một trăm viên Chân
Nguyên thạch, mười vạn hoàng kim chỉ trong giây lát như vậy liền hóa
thành tro tàn.
Thất bại giống vậy, mỗi ngày lại phát sinh rất nhiều lần.
Mỗi ngày đều có ba bốn viên Chân Nguyên thạch trung phẩm nổ nát thành vôi bột. Phương thức tu luyện gần như phá sản bậc này, cộng thêm kế
thừa trí nhớ đại năng Thần Vực trong đầu Lâm Minh, giúp cho Minh Văn
thuật của Lâm Minh tăng tiến vùn vụt.
Có đôi khi Lâm Minh cũng sẽ xem một chút ngọc giản Minh Văn thuật
trong mật thất. Tuy rằng so với Minh Văn thuật của Thần Vực mà nói, các
thứ ghi lại trên những ngọc giản này căn bản là hạng thấp kém, thế nhưng ngọc giản cũng có thể mang đến một ít dẫn dắt cho Lâm Minh. Dù sao tài
liệu Minh Văn thuật của Thần Vực có khác nhau rất lớn với tài liệu ở
Thiên Diễn đại lục.
Mỗi khi linh hồn lực tiêu hao hầu như không còn, Lâm Minh sẽ cố nén
cơn buồn ngủ, bắt đầu ngồi xuống điều tức, luyện hóa tạp chất chân
nguyên. Sau vài canh giờ khi tỉnh lại, thường thường Lâm Minh sẽ cảm
thấy bụng đói kêu vang, liền từ trong lòng hồ chụp bắt mấy con cá màu
trắng, nướng trên lửa, thuận tiện chia cho Chu Tâm Ngữ một ít. Đây là cơ hội giao tiếp không nhiều lắm giữa hai người.
Mỗi lần ăn cá, ngoài mặt Chu Tâm Ngữ không đổi sắc, nhưng trong nội
tâm không khỏi không khâm phục tài nấu nướng của Lâm Minh, nhất là nhìn
thấy Lâm Minh từ trong Tu Di giới rút ra một thanh đao nhỏ, chặt xuống
mười mấy đao làm người ta hoa cả mắt, gai cá chói lọi liền bị cạo sạch,
ngay cả gai lông ngắn cũng có thể lấy ra, trên thịt cá còn bị đánh lên
vết hoa đao xinh đẹp. Điều này làm cho Chu Tâm Ngữ cảm thấy giật mình,
thật ra tay nghề này không quan hệ với tu vi, nhưng nếu không luyện tập
lâu dài không có khả năng làm được.
Xương cá cho vào nồi hầm canh xương cá, loại quái ngư màu trắng ngay
cả mắt cũng không có này vốn chính là cá sụn, xương cá sau khi cho vào
nồi nấu chừng một canh giờ sẽ trở thành nước canh dạng keo sền sệt, uống một ngụm vị ngọt thơm tinh thuần, lưu lại mùi thơm trong kẽ răng.
Nhưng mà không được hoàn mỹ chính là, số lần Lâm Minh nấu nướng quá
ít, có đôi khi liên tục bốn năm ngày hắn đều không bước chân ra ngoài,
hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện.
Lúc đó Chu Tâm Ngữ cũng chỉ phải tự mình thử đi bắt cá, rồi dựa theo
cách của Lâm Minh nướng và hầm canh. Sau khi hại chết mười mấy con cá,
Chu Tâm Ngữ miễn cưỡng có thể làm được dưới tình huống đừng chủ ý tới
mùi cá nướng cháy khét, về phần mùi vị thì lại kém xa mười vạn tám ngàn
dặm, công phu kỹ thuật đao cạo xương cá kia, thì bất kể làm cách nào
nàng cũng không làm được.
Cứ như vậy ước chừng thời gian trôi qua một tháng, tròn một trăm viên Chân Nguyên thạch trung phẩm hóa thành bột vôi, những Chân Nguyên thạch trung phẩm này đều là Lâm Minh dùng Chân Nguyên thạch hạ phẩm đổi với
Chu Tâm Ngữ. Dựa theo giá thị trường thấp nhất, một trăm viên Chân
Nguyên thạch trung phẩm cũng hao phí hết một vạn viên Chân Nguyên thạch
hạ phẩm của Lâm Minh.
Ngoài ra, một lượng lớn tài liệu hư hỏng, tổn thất này cũng có tới mấy vạn Chân Nguyên thạch.
Một ngày này, toàn thân Lâm Minh đâu
đâu cũng thấy tơ máu, hắn cắn
răng bóp nát một tấm phù màu vàng, theo ngọn lửa bùng cháy “vù vù”,
trong lúc nhất thời trong mật thất mờ tối dường như đốt cháy lên một
ngọn đèn, ngọn lửa bao bọc Nhập Thiên đan, kéo dài thời gian trong vài
cái nháy mắt, cuối cùng hóa thành một văn lộ ngọn lửa xinh đẹp lạc ấn ở
trên đan dược óng ánh màu xanh biếc, quang hoa chợt nhoáng lên một cái
rồi biến mất, toàn bộ trong phòng khôi phục mờ tối trước đó.
- Rốt cuộc hoàn thành rồi!
Lâm Minh há to miệng thở phì phò, có đạo Minh Dược phù này, dược lực của Nhập Thiên đan đại khái có thể gia tăng năm thành.
Gia tăng dược lực năm thành, nghe ra chỉ là tiết kiệm một ít Nhập
Thiên đan, kỳ thật không phải thế, đan dược bình thường căn cứ vào đẳng
cấp của nó đều có một cực hạn dược lực, vượt qua cực hạn này, dù có nuốt nhiều vào cũng vô dụng.
Một đạo Minh Văn phù gia tăng dược lực năm thành này, tương đương với tăng cao đẳng cấp của Nhập Thiên đan một mảng lớn, giá trị của nó cũng
tăng lên gấp mấy lần. Trong hoàn cảnh Nhập Thiên đan cực kỳ thiếu thốn,
nếu chuyện này được các đại tông môn biết, đúng là khó lường chuyện gì
xảy ra.
Ma Tâm Toái Tinh đến bây giờ Lâm Minh còn không dám ăn bậy, nhưng
Nhập Thiên đan thì không hề có cố kị. Lâm Minh liền ngồi xuống điều tức
một chút, khôi phục một phần trạng thái, rồi trực tiếp thảy Nhập Thiên
đan vào trong miệng.
Sau một lát, Nhập Thiên đan hóa thành một dòng hơi nóng chạy tản ra
khắp nơi trong cơ thể, chui vào kinh mạch quanh thân, cùng theo đó
truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc. Tuy nhiên sau khi Lâm Minh Đã
trải qua tra tấn của Ma Tâm Toái Tinh, loại đau đớn trình độ này đối với Lâm Minh mà nói đã không tính là gì.
Bình thường võ giả dùng Nhập Thiên đan, vẫn luôn có một chút nguyên
khí nóng rực chạy dọc theo kinh mạch tới cơ thịt lớp da, rồi tiếp tục
thông qua lỗ chân lông tràn ra ngoài, mặc dù là lần trước Lâm Minh dùng
Nhập Thiên đan cũng không ngoại lệ.
Nhưng lần này, bởi vì có Minh Dược phù, toàn bộ những nguyên khí này
bị một lực lượng vô hình trói buộc, mạnh mẽ giam cầm ở trong cơ thể Lâm
Minh.
Nguyên khí nóng bức không ngừng tấn công giam cầm của cỗ lực lượng
kia, nhưng mà bất kể thế nào cũng không thoát ra được, vì thế làm cho
nguyên khí trở nên càng thêm táo bạo, “tả xông hữu đột” trong kinh mạch
của Lâm Minh, từ đó dược lực trở nên càng thêm mãnh liệt.
Bình thường võ giả nếu gặp phải loại tình huống này chính là “họa
không phải phúc”, không chống đỡ chịu nổi là một vấn đề, mà hiện nay Lâm Minh đã trải qua bách chiến, dược lực Nhập Thiên đan được tăng phúc năm thành, chỉ là làm hắn khẽ chau mày, trong lòng bàn tay xuất mồ hôi mà
thôi. Giống như là uống vào một chén lớn nước ấm hơi nóng lưỡi, hít hà
mấy tiếng không có phản ứng thống khổ gì lắm.
Vẻn vẹn chỉ sau thời gian một khắc, dòng hơi nóng cuồng bạo kia liền
bị khuất phục, chỉ phải để mặc cho Lâm Minh khống chế nó, bắt đầu quá
trình Tôi Tủy.
Nhập Thiên đan trải qua Minh Dược phù tăng phúc, quả nhiên hiệu quả
tốt hơn rất nhiều, Lâm Minh dùng một viên Nhập Thiên đan này rèn luyện
xương tay tay trái.
Lần này, Lâm Minh không có hấp thu mảy may nguyên khí để tăng lên tu
vi, trước khi hoàn toàn loại trừ đan độc trong cơ thể, tùy tiện tăng lên tu vi chỉ có hại.
Trải qua mấy ngày tĩnh tọa, đợi cho cốt tủy hoàn toàn hấp thu dược
lực, tiếp theo Lâm Minh liền ngựa không dừng vó vẽ ra tấm Minh Dược phù
thứ hai.
Nhập Thiên đan sau khi khắc xong tấm thứ hai, hắn nuốt Nhập Thiên đan vào trong bụng.
Cũng là cảm giác đau đớn đó, chỉ là đã giảm nhẹ một ít so với lần
trước. Lâm Minh cũng không cần tới thời gian một khắc, liền khống chế
được dòng dược lực này bắt đầu rèn luyện xương chân chân phải.
Sau vài ngày, thời gian hấp thu toàn bộ dược lực của viên Nhập Thiên đan thứ hai, nhanh hơn không ít so với viên thứ nhất.
Cứ liên tục một tháng như vậy, Lâm Minh liên tục không ngừng dùng
Nhập Thiên đan sau khi trải qua Minh Dược phù tăng hiệu lực. Lúc mới bắt đầu Nhập Thiên đan còn có thể tạo được một ít hiệu quả tẩy cân phạt
tủy, bài tiết ra một ít tạp chất màu xám trong cơ thể hắn, đến sau lại
bởi vì Nhập Thiên đan ăn vào quá nhiều, tạp chất trong cơ thể Lâm Minh
đã đến mức không thể loại trừ.
Trong cơ thể Lâm Minh không ngừng tích lũy năng lượng, thì hiệu quả
của Nhập Thiên đan lại không ngừng yếu bớt, đây là chuyện không thể
tránh khỏi.
Vốn trước đó, Lâm Minh phỏng chừng phải dùng một vài ngàn viên Nhập
Thiên đan mới có thể hoàn thành Tôi Tủy, kỳ thật chân chính có thể tạo
được hiệu quả lớn, chỉ là mấy trăm viên Nhập Thiên đan đầu tiên, có thể
Tôi Tủy được ba bốn thành, bốn năm thành, còn những viên sau đó tác dụng thật sự có hạn!
Đến cuối tháng, sau khi Lâm Minh ăn vào một viên Nhập Thiên đan, chỉ
cần thời gian một canh giờ là có thể hấp thu toàn bộ dược lực... Chỉ
riêng điều đó có thể nhìn ra tốc độ giảm xuống của dược lực.
Từ trong kho báu nhận được mười tám viên Nhập Thiên đan, cộng thêm
Lâm Minh có sẵn cộng là hai mươi viên, sau khi trải qua Minh Văn thuật
thêm vào, toàn bộ bị hắn ăn vào, Lâm Minh hoàn thành được hơn một thành
Tôi Tủy, cộng thêm nửa thành khi nuốt vào Ma Tâm Toái Tinh trước đây,
Lâm Minh đã hoàn thành Tôi Tủy đến gần hai thành.
Mà lúc này, dược lực lưu lại trong cơ thể Lâm Minh cũng tích lũy đến cực hạn.