Trên Thần Hoàng đảo có rất nhiều núi non hiểm trở,
có một đỉnh núi mọc đầy trúc xanh, những cây trúc này đều to như cái
chén, cao tới mười mấy trượng.
Giữa rừng trúc xanh ngắt, có một hồ nước xanh sóng nước dập dờn, bên
hồ có đại điện xanh mát như tạc bằng ngọc thạch. Nơi này là chỗ phân
tông Thanh Loan đón khách, Thanh Loan điện. Thiên Quang thượng nhân là
phó đảo chủ Thần Hoàng đảo, cũng kiêm nhiệm đại trưởng lão phân tông
Thanh Loan, thọ yến bốn trăm tuổi của hắn cử hành ở nơi này.
Lâm Minh theo Trương Trấn đi tới Thanh Loan điện, người nơi này ngồi
chưa đến một phần ba, đều là tiểu bối, thậm chí đệ tử thân truyền các
đại tông môn cũng chưa có mấy ai tới.
- Tiểu sư muội, người kia chính là Lâm Minh.
Ở một góc quảng trường Thanh Loan điện, Triển Vân Gian chỉ vào Lâm
Minh nói với một cô gái áo tím. Hắn cũng không sợ bị Lâm Minh cảm giác
được, loại chuyện này vốn không có gì phải sợ.
- Ngưng Mạch hậu kỳ mười sáu tuổi? Cũng không tệ.
Cô gái áo tím vuốt chiếc cằm nhỏ mượt mà, có phần hứng thú đánh giá
đối thủ của mình trong lần yến hội này, lời nói có chút giống cụ non.
Triển Vân Gian muốn cười, trong lòng thầm nghĩ không phải ngươi cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi sao?
- Ừm, đúng là không tệ, hắn là người mà Thiên Vũ tiên tử Thần Hoàng
đảo coi trọng, tuy nhiên nói lại, bây giờ Thần Hoàng đảo có chút không
nối tiếp nổi. Từ mười năm trước xuất hai nhân vật cấp thánh Thiên Vũ
tiên tử và Băng Vân tiên tử, bây giờ Thần Hoàng đảo đã không có tuấn
kiệt trẻ tuổi nào nữa. Phân tông Chu Tước thủ tịch đệ tử Mục Định Sơn,
phân tông Thanh Loan thủ tịch đệ tử Mục Tiểu Thanh, đấu với đệ tử thân
truyền Ngũ Hành thất tông chúng ta cũng chưa chắc có ưu thế gì.
Triển Vân Gian nói tới đây dừng một chút, tiếp theo lại cảm khái:
- Thần Hoàng đảo là đụng số đỏ, dù bọn họ liên tục mấy đời không có
thu hoạch cũng không sao, có hai người Mục Thiên Vũ và Mục Băng Vân, sẽ
có thể bảo trụ Thần Hoàng đảo thịnh vượng mấy trăm năm.
Ở trong lòng rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi thiên tài cấp thánh giống
như ngọn núi cao không thể với tới, dù là Triển Vân Gian tâm cao khí
ngạo cũng không thể không thừa nhận chênh lệch giữa mình và thiên tài
cấp thánh. Đặt ở tông môn tứ phẩm cũng là mấy trăm năm mới xuất hiện,
chỉ có thể mong chờ gặp được.
Nghe lời Triển Vân Gian nói, cô gái áo tím mỉm cười, cười rất đắc ý.
- Hả? Cô cười cái gì?
Triển Vân Gian sửng sốt.
- Hắc hắc, ta chỉ là cười, không có gì.
Cô gái áo tím rõ ràng có chuyện che giấu, tiểu cô nương mười bảy tuổi, lòng dạ có hạn, tâm tình gì cũng viết rõ trên mặt.
Triển Vân Gian thấy vậy không hiểu được, tiểu nha đầu này vui vẻ cái gì thế?
Không lẽ Lôi Cực tông cũng có thiên tài cấp thánh?
Nghĩ vậy Triên Van Gian liền biến sắc, tiếp theo lắc đầu lẩm bẩm:
- Không có khả năng, thất tông Ngũ Hành Vực ai không biết ai, ngay cả ta cũng biết rõ những đệ tử thân truyền Lôi Cực tông, thật sự xuất hiện một cấp thánh, không thể nào không nghe một chút phong phanh gì?
Triển Vân Gian lầm bầm, trong lòng lại không quá khẳng định. Nếu quả
thật là thế, quan hệ cân bằng thất tông Ngũ Hành Vực có thể bị phá vỡ
trong trăm năm sau, thiên tài cấp thánh một khi trưởng thành, khó có ai
địch nổi!
Thời gian qua khoảng ba mươi phút, trong Thanh Loan điện ngày càng
đông người, rất nhiều nhân vật trọng yếu lục tục ra mặt. Dù là ở tông
môn tứ phẩm, số lượng cao thủ Toàn Đan cũng không nhiều.
Thiên Quang thượng nhân cuối cùng xuất hiện, hắn mặc trường bào xanh, râu dài bạc trắng, trên người có khí chất tiên phong đạo cốt.
Ở đằng sau hắn có mấy đệ tử đi theo, Mục Thiên Vũ cũng ở trong đó, Lâm Minh thấy Mục Thiên Vũ không khỏi sửng sốt.
Hình như... Cảm giác không giống?
Lại nhìn áo xanh trên người nàng, Lâm Minh bừng tỉnh, nữ nhân này
đương nhiên là Mục Băng Vân muội muội của Mục Thiên Vũ. Đã sớm nghe nói
Mục Thiên Vũ và Mục Băng Vân là tỷ muội sinh đôi, nhưng bình thường, cho dù là tỷ muội sinh đôi cũng có một chút khác biệt nhỏ. Nhưng diện mạo
của Mục Thiên Vũ và Mục Băng Vân lại giống nhau như đúc, trên mặt có thể không khác một nốt ruồi nào.
Chỉ là khí chất của hai người có chỗ khác, Mục Băng Vân bớt đi vài phần cao quý, tăng thêm vài phần đạm bạc.
Từ đầu đến cuối, Mục Băng Vân đều theo sau Thiên Quang thượng nhân, không nói một lời.
Giống như đã ước hẹn trước, sau khi Thiên Quang thượng nhân trình
diện, lão quái Toàn Đan tám đại tông môn nối gót nhau tới. Cửa lớn mở
rộng, một lão nhân trường bào đỏ sẫm dẫn theo một đám đệ tử đi tới, lão
nhân dẫn đầu mặt mày hồng hào, bước đi nhẹ nhàng, nhìn hoa văn thánh hỏa trên ngực hắn, chính là người Hỏa Dương tông.
- Ha ha, Mục Thiên Quang, từ biệt nhiều năm, đã lâu không gặp rồi!
Lão nhân áo đỏ mặt tươi cười, có thể gọi thẳng tên của Thiên Quang
thượng nhân, tự nhiên là người cùng cấp bậc với Thiên Quang thượng nhân.
- Ha ha, không ngờ Hỏa tông chủ đích thân đến Thần Hoàng đảo, lão phu thật là có mặt mũi.
Mục Thiên Quang chắp tay, hắn là người quen cũ với tông chủ Hỏa Dương tông.
Hai lão quái khách sáo hàn huyên với nhau, Lâm Minh lại chú ý cô gái
áo đỏ phía sau Hỏa tông chủ, nhìn khoảng mười tám, mười chín tuổi, tu vi Hậu Thiên sơ kỳ đỉnh phong, đây là Hỏa Dương công chúa Hỏa Như Yên.
Lúc này ánh mặt tập trung trên người Hỏa Như Yên thậm chí còn nhiều
hơn cả Hỏa tông chủ, dù sao trong những người ở đây, đại đa số là tuấn
kiệt trẻ tuổi, bọn họ tự nhiên sẽ không đi chú ý Hỏa tông chủ, những
nhân vật cao tầng kia không có liên quan gì tới bọn họ. Giống như Hỏa
Như Yên, mới là đối tượng mà bọn họ phải chú ý, nói không chừng sẽ phải
lập tức đấu với Hỏa Như Yên.
Đoàn người Hỏa Dương tông ngồi xuống, tiếp theo là Lôi Cực tông, làm
Lâm Minh kinh ngạc, cũng là tông chủ Lôi Cực tông đích thân đến.
Theo lý thuyết ngày chúc thọ này bình thường phái một trưởng lão Toàn Đan đến là được rồi, tông chủ sẽ không đích thân đến. Nên biết nhân vật có trọng lượng trong tông môn như Thiên Quang thượng nhân, Ngũ Hành Vực và Nam Thiên Vực mười đại tông môn tứ phẩm cộng lại cũng phải có hơn
hai mươi người, nếu mỗi lần đại thọ trăm tuổi đều là tự mình tông chủ
chúc thọ, vậy cứ cách năm năm sẽ đi chúc thọ một lần. Đường xa như thế,
đi ra một chuyến cũng không dễ dàng, vậy các tông chủ đó không cần làm
việc khác nữa.
Sau Lôi Cực tông, Hậu Thổ tông, Hàn Băng cung, Kim Chung sơn theo thứ tự trình diện, quá nửa người
đến đều là tông chủ, kém nhất cũng là một
phó tông chủ, điều này làm cho Lâm Minh cảm thấy bất ngờ.
Thiên Quang thượng nhân có thể diện lớn như thế? Một cái mừng thọ trăm tuổi, người đến chúc toàn là tông chủ?
Trình diện cuối cùng là Thần Hoàng đảo Dục Hoàng lão thái, là đảo chủ Thần Hoàng đảo kiêm đứng đầu phân tông Chu Tước, địa vị của Dục Hoàng
lão thái còn cao hơn Thiên Quang thượng nhân, các đại tông chủ đều đứng
dậy chắp tay, thực lực Dục Hoàng lão thái gần như cao nhất nơi này,
không ai dám bất kính với nàng.
Nhưng Dục Hoàng lão thái lại không có vẻ mặt tốt lành gì với những
đại tông chủ này, tùy ý cười vài tiếng liền ngồi xuống ghế chủ, sầm mặt
không nói, không khí nhất thời tẻ ngắt.
Thiên Quang thượng nhân có chút xấu hổ, đứng dậy nâng ly nói:
- Hôm nay các vị đến đây, là nể mặt của Mục mỗ, ta kính các vị một ly trước!
Thiên Quang thượng nhân nói rồi, một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Khách mới cùng nhau nâng ly, nói lời chúc thọ, không khí mới nhộn nhịp
trở lại.
Lâm Minh không khỏi lẩm bẩm:
- Vì sao Dục Hoàng sư thái lại làm mất mặt tông chủ tám tông?
Trương Trấn ngồi cạnh Lâm Minh nghe vậy, bất đắc dĩ nói:
- Còn có thể là sao, xem chừng là không thương thảo xong chuyện liên minh...
- Liên minh?
Lâm Minh sửng sốt, tiếp theo liền hiểu được.
- Liên minh chống lại Nam Hải Ma Vực?
- Ừ, đúng vậy.
Lâm Minh chợt hiểu ra, khó trách có nhiêu tông chủ, phó tông chủ
trình diện như thế, thì ra là thảo luận loại chuyện trọng yếu này. Xem
ra lần này lấy tiếng thọ yến của Thiên Quang thượng nhân chỉ là ngụy
trang, mục đích chân chính là tới thảo luận chuyện liên thủ chống lại
Nam Hải Ma Vực.
Thế lực siêu cấp như Thần Hoàng đảo và Nam Hải Ma Vực, không thể nào
giống như hai nước nhỏ, nói đánh là đánh. Dù là hai thế lực đã quyết
định chiến đấu, nhưng bình thường cũng có rất nhiều cố kị, phải tiến
hành các loại chuẩn bị, vốn Thần Hoàng đảo chỉ liên hệ mười chín tông
môn tam phẩm, bây giờ ngay cả tông môn tứ phẩm Ngũ Hành Vực cũng liên
hệ, xem ra tình thế đã thăng cấp, rất có thể Nam Hải Ma Vực đang tìm
kiếm minh hữu!
Lâm Minh nói:
- Nếu Thần Hoàng đảo bị đánh bại, Ngũ Hành Vực cũng không sống khá giả được? Bọn họ sao lại không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh?
Trương Trấn trợn trắng liếc Lâm Minh, rõ ràng là khinh bỉ kiến thức nông cạn của Lâm Minh.
- Cái gì môi hở răng lạnh, Thần Hoàng đảo và Ngũ Hành Vực cách xa mấy trăm vạn dặm, cho dù thế lực lớn như U Ma đế thành năm đó cũng không
làm Ngũ Hành Vực gặp họa. Lần này đơn thuần là chúng ta tới nhờ bọn họ,
xem ra là đưa ra điều kiện không làm những lão già kia vừa lòng, đàm
phán đổ bể, cho nên Dục Hoàng sư bá liền không dễ nhìn.
- Thì ra thế.
Lâm Minh bị Trương Trấn khinh bỉ quen rồi, căn bản không để ý, hắn quả thật mù tịt về Ngũ Hành Vực.
Trương Trấn nói:
- Tính tình Dục Hoàng sư bá nóng nảy nhất, nếu ngươi tốt ta tốt, lão
nhân gia ngài sẽ hòa khí với mọi người. Nếu ai làm ngài ấy khó chịu, Dục Hoàng sư bá tuyệt đối không làm ra vẻ. Ngươi nhìn sắc mặt ngài ấy thì
biết, căn bản không có gì che giấu, xem ra lần yếu hội này náo nhiệt
rồi.
- Hả? Náo nhiệt?
- Hắc hắc, ngươi nghĩ đi, lúc này Dục Hoàng sư bá đang có một bụng
lửa, làm sao có thể không xả ra được? Nếu chuyện liên minh thỏa đáng,
không khí yến hội tự nhiên vui vẻ, dù là luận bàn cũng chỉ chạm tới rồi
thôi. Còn bây giờ, ta xem phải làm thật, nói không chừng còn thấy máu
đó.
Trương Trấn nói tới đây lại có phần hưng phấn.
- Chậc... Không tới mức đó chứ.
Sắc mặt Lâm Minh cổ quái, vuốt cằm nói.
- Hắc, chờ coi, Dục Hoàng sư bá đang bốc lửa, nếu luận bàn còn mất
mặt, lão nhân gia ngài còn không tức chết, ngươi nhìn sắc mặt của Mục
Định Sơn sư huynh.
Trương Trấn nói rồi dùng ánh mắt ra hiệu.
Lâm Minh nhìn theo, quả nhiên thấy sắc mặt đắng chát của Mục Định Sơn.
- Mục sư huynh hình như không có lòng tin gì?
- Làm sao có lòng tin? Mục sư huynh lợi hại, không thể kém hơn bất kỳ một đệ tử thân truyền Ngũ Hành Vực nào. Nhưng bây giờ hắn là một đánh
tám đó, à, còn có Thanh Loan tông Mục Tiểu Thanh, được rồi, hai đánh
tám. Ngươi bảo bọn họ làm sao chống nổi? Cứ nhìn lửa giận của Dục Hoàng
sư bá, nếu thua thì tuyệt đối sẽ không yên lành gì.
- Đệ tử thân truyền Ngũ Hành Vực cũng không phải là bùn nhão, Mục sư
huynh dốc hết sức đối phó, bọn họ làm sao có thể chịu thua, càng đánh
càng làm thật, thấy máu cũng là bình thường.