Nuốt nước miếng, Trương Trấn vẻ mặt khóc than quay về chỗ ngồi, không dám nhìn sắc mặt của Dục Hoàng lão thái.
Lúc này, Chu Tiểu Liên mỉm cười, nàng không phải cười với Trương
Trấn, mà là cười với Lâm Minh, trong tươi cười thể hiện rõ hàm ý đùa cợt khiêu khích.
- Sơ suất, quá sơ suất, coi thường tiểu nha đầu lừa gạt này.
Trương Trấn không còn mặt mũi, hắn vốn là người rất ngạo khí, thua
không tính là gì, mấu chốt là đối phương còn nhỏ tuổi hơn hắn, lại còn
là con gái.
- Ta không học tốt Khống Hỏa thuật, nếu luận võ, ta chưa chắc thua nàng.
Trương Trấn suy nghĩ, lại lấy ra một cái lý do sứt sẹo để vãn hồi mặt mũi không còn bao nhiêu của mình.
Lâm Minh cười, cũng không chọc thủng, nói lại Trương Trấn là bị mình
hại. Rõ ràng là cô gái Lôi Cực tông này nhắm về phía mình, nếu không có
gì bất ngờ, hẳn nàng là cấp đệ tử thân truyền, chỉ là còn nhỏ tuổi, qua
hai ba năm nữa Chu Tiểu Liên sẽ có thể trở thành hạng nhân vật như Hỏa
Dương công chúa, Lôi Chấn Tử, tự nhiên Trương Trấn không phải đối thủ.
Trận đấu tới giờ đã tiến hành bảy trận, Thần Hoàng đảo thua bốn trận, thắng ba trận. Tuy rằng hơi rớt hạ phong, nhưng lần này Thần Hoàng đảo
một đấu sáu, có thành tích này cũng đã không kém rồi. Trong tám đại tông môn Thái Huyền điện cùng Cực Không tông đến từ Nam Thiên Vực không ra
tay, có lẽ là cố kị ở cùng một vực, không làm khó Thần Hoàng đảo. Dù sao nếu Nam Hải Ma Vực thật sự khôi phục tới quy mô U Ma đế thành, ngày sau bọn họ cũng không sống tốt được, như vậy cũng biết thời biết thế tiếp
nhận bảng giá mấu chốt của Thần Hoàng đảo.
Lúc này trên ghế chủ vị, sắc mặt Dục Hoàng lão thái vẫn không hề giãn ra, nàng biết rõ dù có ôn hòa nói năng nhẹ nhàng cũng không thể triệt
tiêu lòng tham lam của tông môn Ngũ Hành Vực, những lão yêu quái kia sẽ
không bị mình đẩy vòng vòng.
Như thế không bằng cứng đối cứng, thế giới võ giả trước nay thịnh
hành một quan niệm, nếu không thể thuyết phục ngươi, vậy đánh bại ngươi. Thực lực mới là vốn liếng để nói chuyện, nếu Thần Hoàng đảo có thể toàn thắng trong lần luận bàn này, trên bàn tại đàm phán khí thế của đối
phương sẽ vô tình yếu đi một bậc, sẽ rất có lợi cho đàm phán.
Nhưng nghĩ tới thực lực của Mục Định Sơn và Mục Tiểu Thanh, trong
lòng Dục Hoàng lão thái lại không yên. Thực lực của Mục Định Sơn và Mục
Tiểu Thanh chỉ có thể tính là không kém, tùy ý chống lại đệ tử thủ tịch
tông môn Ngũ Hành Vực thì còn có tư cách đánh một trận, nhưng bảo hai
người bọn họ chống đỡ xa luân chiến thì quá làm khó bọn họ.
Lần này trong thất tông Ngũ Hành Vực, Thanh Mộc tông bởi vì cao thủ
thế hệ trẻ tuổi xuất hiện đứt gãy, mượn cớ từ chối không tới tham dự
chúc thọ. Nam Thiên Vực Thái Huyền điện và Cực Không tông không ra tay,
Mục Định Sơn cùng Mục Tiểu Thanh phải lấy hai chống sáu!
Ngoài Mục Định Sơn và Mục Tiểu Thanh ra, còn có một Lâm Minh. Vũ nhi
cực lực đề cử hẳn là vì hắn có vài phần thực lực, vậy có thể ra mặt một
chút, nhưng Lâm Minh quá nhỏ tuổi, không đủ nội tình, cũng chỉ ra tranh
giành trong hàng đệ tử mười sáu, mười bảy tuổi, bảo hắn chia sẻ với Mục
Định Sơn và Mục Tiểu Thanh thì thật làm khó người ta.
Sau khi Chu Tiểu Liên đi xuống, Triển Vân Gian cũng chậc chậc khen
ngợi, mấy năm nay khí thế Lôi Cực tông ngày càng mạnh, lại thêm vài năm
nữa, ngay cả mình cũng không thể coi thường nàng.
Thanh Mộc tông đã liên tục hai đời không có thu hoạch, Lôi Cực tông
lại liên tục xuất hiện hai thiên tài đỉnh cấp Lôi Chấn Tử và Chu Tiểu
Liên, trong hàng tuấn kiệt trẻ tuổi hạng hai đã có thể đứng ở đỉnh cao,
cân bằng thất tông Ngũ Hành Vực ngàng càng không ổn định.
Triển Vân Gian đang suy nghĩ, nhìn thấy Thần Hoàng đảo Nghiêm Phó
Hồng từ xa đánh mắt với hắn, ý bảo Triển Vân Gian có thể ra tay.
Trong lòng Triển Vân Gian lắc đầu, Nghiêm Phó Hồng này lòng ghen tị quá nặng, người như vậy khó mà đại thành.
Nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn liếc sư đệ bên cạnh, nói:
- Tuấn Huy, ngươi đi ước chiến Lâm Minh.
- Hắc hắc, rốt cuộc có thể ra tay rồi?
Thanh niên Mã Tuấn Huy kia vuốt cằm, ánh mắt nhìn Lâm Minh như sói nhìn con mồi, rất là hưng phấn.
Người bảo hắn ra tay đã hứa, nếu có thể làm Lâm Minh nằm giường một
ngày liền trả năm viên Chân Nguyên thạch trung phẩm, nếu có thể làm đối
phương nằm trên giường hai mươi ngày, sẽ là một trăm Chân Nguyên thạch
trung phẩm đó.
Nếu như có thể làm tổn thương kinh mạch, chậm trễ mấy tháng tu luyện
của hắn, trả ba trăm Chân Nguyên thạch trung phẩm, nó ngang với tài
nguyên Chân Nguyên thạch trung phẩm của hắn trong một năm.
Về phần nói cái gì luận bàn chạm tới là thôi, Mã Tuấn Huy căn bản
không coi là thật, người trẻ tuổi đánh liền sôi máu, làm thật cũng bình
thường, ra tay toàn lực, làm sao lại không bị thương?
Nói lại nhìn tràng cảnh đằng đằng sát khí thế này, các lão đại hai
bên đều ước gì hung hăng chà đạp đối phương một phen, chỉ cần không chết người, dính chút máu có là gì!
- Họ Nghiêm kia nói có tính được không?
Mã Tuấn Huy xiết tay, đốt xương răng rắc.
- Tính, đã trả năm mươi Chân Nguyên thạch trung phẩm đặt cọc.
- Vậy thì tốt, hắc hắc, ta đang cần Chân Nguyên thạch tu luyện, liền có người đưa tới cửa.
Mã Tuấn Huy hưng phấn liếm môi.
- Đừng khinh địch, tiểu tử này không đơn giản, mười sáu tuổi Ngưng
Mạch hậu kỳ, coi như không kém, hơn nữa hắn được Mục Thiên Vũ coi trọng, có lẽ thiên phú cũng thua kém đám người Hỏa Dương công chúa.
Triển Vân Gian nhắc nhở.
- Thiên phú tốt thì sao chứ, ta nửa bước Hậu Thiên còn không đánh lại hắn mới Ngưng Mạch hậu kỳ? Tiềm lực tiểu tử này không tệ, đáng tiếc còn quá non.
Mã Tuấn Huy nói xong nhảy ra, có chân nguyện Phong hệ thêm vào, hắn chỉ khẽ động liền xuất hiện ở giữa sân.
- Phong Vân cốc Mã Tuấn Huy, mười tám tuổi, khiêu chiến hào kiệt ở đây.
Mã Tuấn Huy tùy ý chắp tay.
- Mã Tuấn Huy, tới lượt hắn nhanh như thế, xem ra Chu Tiểu Liên ra
sân trước đó đã kéo cao trình độ luận bàn, Mã Tuấn Huy này xếp hàng bậc
cao trong đệ tử hạch tâm Phong Vân cốc.
Đệ tử thất tông Ngũ Hành Vực đều khá hiểu biết lẫn nhau, cái tên Mã Tuấn Huy cũng được không ít người biết.
- Ủa, còn có rất nhiều đệ tử hạng dưới và hạng trung chưa ra sân mà,
Mã Tuấn Huy nhảy ra, trình độ luận bàn lại kéo lên cao, sợ là bọn họ
không có cơ hội ra sân, không biết Mã Tuấn Huy gấp gáp nhảy ra là khiêu
chiến ai đây.
Các đệ tử Ngũ Hành Vực xôn xao, Mã Tuấn Huy
đảo mắt qua đệ tử Thần Hoàng đảo, chỉ vào Lâm Minh nói:
- Ngươi gọi là Lâm Minh phải không, có dám ra so với ta một trận?
- Cái gì?
Trương Trấn bên cạnh Lâm Minh ngẩn người, con mẹ nó tiểu tử này thật
là không biết xấu hổ, mười tám tuổi đấu mười sáu tuổi, hắn còn có mặt
mũi mở miệng?
Chênh lệch hai tuổi nghe không tính là gì, kỳ thật đối với thiên tài
đỉnh cấp thời kỳ thiếu niên mà nói, mỗi một ngày đều hết sức quý giá.
Thời gian hai năm đủ làm rất nhiều chuyện, ví dụ như Mục Thiên Vũ,
mười lăm tuổi Ngưng Mạch, đó là thiên tài cấp thánh, nếu trễ thêm hai
năm, mười bảy tuổi Ngưng Mạch, vậy không tính là gì, ngay cả Thất Huyền
cốc cũng có cả đống người làm được. Lúc Mục Thiên Vũ mười bảy tuổi, đã
bước vào Hậu Thiên.
Nếu cho Lâm Minh thêm hai năm, đột phá Hậu Thiên là dễ dàng, thậm chí có thể đánh bại cao thủ Tiên Thiên, như vậy vượt xa hạng người như Mã
Tuấn Huy.
Cho nên tiến hành luận bàn đến bây giờ, luôn luôn là người tuổi xấp
xỉ đấu với nhau, dù là chênh lệch một tuổi, cũng là người nhỏ tuổi chủ
động khiêu chiến người lớn tuổi, khiêu chiến ngược lại sẽ làm người ta
coi thường.
- Lâm Minh, đừng mắc mưu hắn, tám phần là tiểu tử này muốn gài ngươi.
Trương Trấn cảm giác được Mã Tuấn Huy không phải hay ho gì.
Dục Hoàng lão thái không đổi sắc, quay lại liếc Mục Thiên Vũ, Mục Thiên Vũ gật đầu, cũng không nói gì.
“Nếu là người Vũ nhi coi trọng, nếu như chênh lệch hai năm cũng không lướt qua được, vậy cũng không mạnh hơn Định Sơn và Tiểu Thanh bao
nhiêu, lão thân cứ xem rốt cuộc ngươi có thể cho ta bao nhiêu bất ngờ”.
Mã Tuấn Huy hồn nhiên không để ý tới ánh mắt khinh bỉ của người xung quanh, vẫn chỉ vào Lâm Minh.
- Tiểu tử, dám lên không?
Lâm Minh đứng dậy.
- Không ngờ tới tục danh của tại hạ lại truyền đến Ngũ Hành Vực, thật là quá vinh hạnh. Ngươi đã muốn khiêu chiến, tự nhiên ta theo cùng.
Nói xong Lâm Minh trực tiếp đi tới sân, không để ý tới Trương Trấn liên tiếp nháy mắt.
- Thì ra hắn chính là Lâm Minh.
- Ừ, hắn ở trong Ngô Đồng các, ta cũng gặp lần đầu, nghe nói hắn chỉ mười sáu tuổi, còn được Thiên Vũ điện hạ coi trọng.
- Lúc này có thể xem thực lực của hắn, đối phó Mã Tuấn Huy kia, thắng là bản lĩnh, thua cũng không dọa người.
Không có mấy người Ngũ Hành Vực biết Lâm Minh, nhưng ở Thần Hoàng đảo lại không ai không biết tới. Thiên tài của Mục Thiên Vũ coi trọng, tông môn đặc biệt trả giá đào từ Thất Huyền cốc tới đây, vào tông môn liền ở trong Ngô Đồng các, những điều này đủ cho hắn trở thành tiêu điểm chú ý của các đệ tử Thần Hoàng đảo.
- Hắc hắc, ngươi nói tên của ngươi truyền tới Ngũ Hành Vực thì chưa
chắc, ta biết tên ngươi là vì nghe nói qua sự tích quang huy của ngươi,
nghe nói đầu tiên ngươi phản bội tông môn của mình, sau đó dựa vào bám
váy lăn tới đệ tử hạch tâm Thần Hoàng đảo, ta nói có đúng không?
Mã Tuấn Huy cười lạnh, nói ra những lời cực kỳ âm độc, hắn đang cố ý
muốn chọc giận Lâm Minh, nếu không làm sao hắn có thể danh chính ngôn
thuận biến đối phương trọng thương nằm trên giường.
- Làm càn!
Mã Tuấn Huy vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng quát lớn như tiếng sấm nổ vang bên tai, Mã Tuấn Huy sắc mặt trắng nhợt liên tục lùi mấy bước.
- Nhóc con vô tri, lại dám xằng bậy!
Dục Hoàng lão thái vỗ án, một đạo dao động năng lượng khủng bố như
sóng triều cuốn về phía Mã Tuấn Huy. Trong khoảnh khắc đó Mã Tuấn Huy
cảm thấy cả người lạnh băng, như con thuyền nhỏ quay cuồng trong sóng
bão.
Mã Tuấn Huy vô cùng hoảng sợ, hắn không ngờ chỉ mới một câu, Mục Dục
Hoàng lại mặc kệ thân phận, tu vi Toàn Đan ra tay với tiểu bối như hắn.
Lúc này, một cỗ gió xoáy quét tới bảo vệ Mã Tuấn Huy, đẩy đi sóng triều, một lão già áo xanh đứng dậy nói:
- Dục Hoàng bớt giận. Tuấn Huy, ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Còn không mau xin lỗi!
Mã Tuấn Huy thở ra một hơi, kinh hồn chưa yên, bà già này thật là
người điên, hắn trào phúng là Lâm Minh, lại không mắng Dục Hoàng lão
thái, nghe nói Lâm Minh này mới vào tông mấy ngày, có thể gặp Dục Hoàng
lão thái mấy lần? Có cần bao che như vậy không?
Kỳ thật Mã Tuấn Huy sơ suất, một câu bám váy của hắn ngang với mắng
chửi danh dự của Mục Thiên Vũ. Mục Thiên Vũ là đồ đệ Mục Dục Hoàng
thương yêu nhất, làm sao có thể tha thứ cho người nói xấu nàng.
Lâm Minh liếc Mục Thiên Vũ sắc mặt có chút không dễ coi, ánh mắt trở nên lạnh băng, hắn q Mã Tuấn Huy, âm trầm nói:
- Ngươi đang cố ý chọc giận ta? Khích ta tử đấu với ngươi? Ta còn phải chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công.