Chu Tiểu Liên đập mạnh lên vòng sáng bảo hộ, đập mạnh xuống đất, trong lúc nhất thời thất điên bát đảo, mặt xám mày tro.
Người xem đều há hốc miệng, không biết nên nói gì cho tốt, chiến đấu
còn có kiểu đánh như vậy? Chộp lấy cánh tay người khác, sau khi chế trụ
hành động đối phương, sau đó lại dần cho một trận.
- Ta không nhìn lầm chứ, ai nói cho ta biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng ta thấy Lâm Minh ở trong lôi điện của Chu Tiểu Liên,
làm sao một chút chuyện cũng không có?
Một tên đệ tử hỏi đúng vào vấn đề mấu chốt.
Không ai có thể trả lời cho hắn, này đã vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ.
- Chỉ dùng mười hô hấp đã đánh bại Chu Tiểu Liên, chênh lệch quá lớn!
- Không kỳ quái, không biết vì sao, lôi đình lực của Chu Tiểu Liên
đối với Lâm Minh không có hiệu quả, Chu Tiêu Liên là võ giả Lôi hệ, lôi
điện là thủ đoạn công kích duy nhất của nàng, một khi điểm này bị bóp
chết, Chu Tiểu Liên cũng không còn sức phản kháng.
Lúc này sắc mặt võ giả Lôi Cực tông vô cùng khó coi, miễn dịch lôi
điện? Người như vậy bọn họ làm sao đánh? Không phải là tùy ý để cho
người ta xâm lược sao? Nhìn Chu Tiểu Liên thê thảm như vậy liền thấy rõ
ràng rồi.
Bởi vì võ giả Lôi hệ quá thưa thớt, sức chiến đấu lại có chút ưu thế, cho nên trong thâm tâm, hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm giác ưu việt,
bây giờ lại xuất hiện một người hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, căn
bản không thể chấp nhận nổi.
Lôi Chấn Tử, Chu Liệt vẻ mặt bình tĩnh hỏi Lôi Kinh Thiên:
- Chưởng môn sư bá, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao tiểu tử này có thể miễn dịch lôi điện?
Lôi Kinh Thiên nhíu mày, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
- Không phải hắn có thể miễn dịch lôi điện, mà có thể miễn dịch lôi
điện của Tiểu Liên, nói cách khác, Tiểu Liên tu vi không đủ, nếu như
thực lực mạnh hơn hắn, thì hắn không chống đỡ. Vừa rồi ta cẩn thận quan
sát lôi điện Tiểu Liên phóng ra, sau khi chìm vào trong người Lâm Minh,
dường như bị hấp thu hết.
- Điều này sao có thể?
- Sự thật là thế, đây là một loại thể chất đặc thù, thiên hạ to lớn,
vĩnh viễn không phải chúng ta có thể tưởng tượng, xuất hiện một ít thể
chất kỳ dị cũng chẳng có gì lạ, ví như Mục Thiên Vũ và Mục Băng Vân phân biệt là Hỏa Linh thể chất và Băng Linh thể chất. Lôi Cực tông chúng ta
trăm năm trước cũng xuất hiện Lôi Cương thể chất...
Lôi Kinh Thiên có chút tiếc hận nói, thiên tài có loại thể chất đặc
thù này lại không phải là đệ tử của Lôi Cực tông bọn họ, đúng là rất
đáng tiếc.
Sau khi Lôi Kinh Thiên nói xong lời này. Một nam nhân trẻ tuổi đứng
sau hắn lông mày giật giật, hai mắt như điện quang khóa chặt Lâm Minh:
- Càng ngày càng thú vị!
- Vô Cực, không nên khinh địch.
Lôi Kinh Thiên dùng chân nguyên truyền âm nói.
- Ta không có khinh thị hắn.
Nam nhân trẻ tuổi tên Vô Cực sắc mặt tái nhợt một cách dị thường,
giữa hai lông mày hắn có một đạo ấn ký mờ nhạt, giống như một cái ngà
voi bị cắt đứt:
- Hắn đúng là có tư cách làm đối thủ của ta, chỉ là chờ khi hắn đạt tới Hậu Thiên...
Ở trên quảng trường, Chu Tiểu Liên cắn môi đứng lên, đưa tay quệt
quệt máu tươi trên miệng. Nhìn bàn tay đỏ máu, nàng gần như không thể
tin, mình lại bị người ta đánh cho hộc máu?
Từ nhỏ, vì thiên phú quá tốt mà được mấy lão quái nâng niu trong lòng bàn tay như nâng trứng, Chu Tiểu Liên chưa bao giờ bị ngược đãi như
vậy, một quyền thật cứng rắn dứt khoát, không chút thương hương tiếc
ngọc, đánh cho nội tạng nàng bị thương mấy chỗ.
Trong lúc nhất thời, ủy khuất và phẫn hận dấy lên, Chu Tiểu Liên ánh mắt ngập nước chớp động...
Thiên phú của mình tuy rằng tốt, nhưng mà công pháp hoàn toàn bị Lâm
Minh khắc chế, lôi đình lực đối với Lâm Minh vô dụng, lại bị Lâm Minh
tiếp cận, kết quả trước mặt hắn, nàng giống như một cô bé, không hề có
sức phản kháng.
- Ngươi tên hỗn đản này!
Chu Tiểu Liên cắn răng ngà, khàn khàn quát lên.
Lâm Minh thờ ơ lạnh nhạt, hắn để ý lão già của Lôi Cực tông sắc mặt
chỉ khó chơi một chút, nhưng cũng không đứng ra bao che khuyết điểm, xem ra sư phụ cưng chiều Chu Tiểu Liên cũng không trình diện.
- Lúc ngươi đối đãi với người khác độc ác như vậy, cũng nên nghĩ tới
sẽ có một ngày có người khác đối đãi với ngươi như thế, còn muốn đánh
nữa sao?
Lâm Minh lạnh lùng nói.
Chu Tiểu Liên nổi giận, khuôn mặt đỏ rực, nàng biết nếu tiếp tục đánh thì không có khả năng thắng được Lâm Minh, nhưng nàng lại không thể cứ
vậy chịu thua.
- Tiểu Liên, thua chính là thua, xuống dưới đi!
Ở khu vực Lôi Cực tông, Lôi Chấn Tử Chu Liệt mở miệng nói, hắn là đường huynh Chu Tiểu Liên.
Chu Tiểu Liên giậm giậm chân, xoay người xuống đài.
- Đừng quên ước định lúc trước, nhớ rõ nói cho ta biết rốt cuộc là ai cố ý nhằm vào ta.
Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm nói.
- Ta sẽ hỏi!
Chu Tiểu Liên nghiến răng nghiến lợi bỏ lại những lời này, oán hận nói.
Đệ tử Ngũ Hành Vực lập tức nhao nhao nghị luận.
- Chu Tiểu Liên cũng bị đánh bại, tên Lâm Minh này có thật mười sáu tuổi?
- Chu Tiểu Liên bị khắc chế, trận chiến này nhìn không ra sâu cạn của Lâm Minh, phải tìm một võ giả không phải Lôi hệ đi lên mới thử được
thực lực chân chính của Lâm Minh, Kim Việt, không bằng ngươi đi lên thử
xem thực lực của hắn thế nào?
Nam nhân được gọi là Kim Việt đến từ Kim Chung sơn, rất nhiều võ giả
sau khi thành danh, sẽ căn cứ theo vũ khí hoặc là công pháp tự khai sáng dòng họ, khai sáng một lưu phái hoặc gia tộc cho mình, ví như Cầm tông
tổ sư gia của Thất Huyền cốc lấy chữ “Cầm” làm họ, Ngũ Hành Vực thất
tông, cũng có không ít võ giả lấy thuộc tính bản thân làm họ, như Hỏa
Dương công chúa Hỏa Như Yên, Kim Việt cũng vậy, hắn ở trong đệ tử thiên
tài Kim Chung sơn cũng là nhân vật khá nổi danh, cũng là đệ nhất nhân
trong dưới Hậu Thiên kỳ của Kim Chung sơn.
- Ta? Vì sao ta phải đi?
Kim Việt hỏi lại.
- Hắc hắc, Ngũ Hành Vực thất tông chúng ta nhất mạch tương liên, tự nhiên cùng tiên cùng lui, ngươi không phải sợ chứ?
- Ngươi không cần cùng với họ khích bác ta, không bằng thì tự ngươi
đi lên đi, ngươi cũng không phải tu Lôi hệ, tự nhiên có thể thử thực lực chân chính của hắn, sao nào?
Kim Việt cười tựa như không cười nói.
Lâm Minh với Chu Tiểu Liên chiến một trận, quả thật không nhìn ra
thực lực của hắn, nhưng mà có thể đoán được một vài điểm, Kim Việt cho
rằng Lâm Minh rất có thể có thực lực khiêu chiến đệ tử hạch tâm Hậu
Thiên sơ kỳ!
Kim Việt tuy rằng được cho là đệ nhất nhân dưới Hậu Thiên kỳ, lại là
đệ tử thân truyền, nhưng so với đệ tử hạch tâm bước vào Hậu Thiên kỳ vẫn có chênh lệch rất lớn, đi lên đánh với Lâm Minh một trận chẳng khác nào tìm rắc rối cho mình, Kim Việt không thể làm đá lót chân cho những
thiên tài
kia, hơn nữa đối phương mới mười sáu tuổi, thua thì rất dọa
người.
Tên kia bị Kim Việt nói cho nghẹn họng, ngượng ngùng không nói được
lời nào, thực lực của hắn không bằng Kim Việt, biết rõ thua mà còn lên,
chỉ có là tên ngốc mới vậy.
Sau khi Lâm Minh với Chu Tiểu Liên chiến một trận, các đệ tử Ngũ Hành Vực lục tông tu vi dưới Hậu Thiên kỳ đều mất hứng luận bàn, bọn họ vốn
muốn hợp sức đánh cho đệ tử Ngưng Mạch kỳ của Thần Hoàng đảo không còn
một mảnh giáp, nhưng bây giờ chỉ có mỗi Lâm Minh đã giống như một ngọn
núi lớn chắn trước mặt, căn bản không thể vượt qua.
Đối mặt với Lâm Minh, bọn họ thậm chí ngay cả dũng khí xa luân chiến
cũng không có, tu vi dưới Hậu Thiên, đừng mơ tưởng thắng hắn.
Không thắng được Lâm Minh, cho dù bọn họ thắng những đệ tử Ngưng Mạch khác của Thần Hoàng đảo cũng không còn ý nghĩa gì.
Mã Tuấn Huy lúc trước bị Lâm Minh chặn họng, cổ họng đăng đắng, vừa
rồi lúc hắn giao thủ với Lâm Minh, không bị đánh cho tàn tật đã xem như
may mắn, may mà một thương kia của Lâm Minh chưa đánh ra toàn lực, nếu
không mình không tránh được một kiếp.
Nghĩ lại lúc trước mình còn thề độc trả thù, Mã Tuấn Huy cảm thấy
trong lòng sợ hãi, nếu không nhìn thấy thực lực chân chính của hắn mà
tìm tới cửa, vậy hậu quả gì hắn không thể tưởng tượng nổi, tên Lâm Minh
này căn bản không phải là người bình thường.
Đệ tử Ngưng Mạch kỳ không dám xuất trướng, vậy cũng chỉ có đệ tử Hậu
Thiên kỳ đi lên, một tên đại hán thân cao tám xích nhảy lên quảng
trường, xuồng xã nói:
- Hậu Thổ tông - Thạch Hám Sơn, mười chín tuổi, mời chư vị tuấn kiệt Thần Hoàng đảo đối chiến, xin chỉ giáo!
Thời điểm Thạch Hám Sơn nói chuyện, kỳ thật ánh mắt luôn luôn nhìn về phía Lâm Minh, trong lòng hắn rất muốn cùng Lâm Minh giao thủ, nhưng mà lại không thể nói thẳng ra, Hậu Thiên kỳ khiêu chiến Ngưng Mạch kỳ, mà
lại còn kém mình ba tuổi, thật sự có chút khó nói.
- Thạch Hám Sơn, đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ hai trong Hậu Thổ tông, lũ người này, đúng là lấy nhiềukhi ít!
Đệ Tử Thần Hoàng đảo kêu lên bất bình.
- Ngưng Mạch kỳ không sánh được Lâm Minh, bọn họ bắt đầu nhảy ra Hậu
Thiên kỳ, Thần Hoàng đảo chúng ta tổng cộng có bao nhiêu Hậu Thiên kỳ
trong trẻ tuổi tuấn kiệt, làm sao ứng phó đây?
Trong thế hệ trẻ tuổi dưới hai mươi của Thần Hoàng đảo, tổng cộng có mười đệ tử thân truyền, hơn ba mươi đệ tử hạch tâm.
Trong đó mười danh đệ tử thân truyền, có bảy người đạt tới Hậu Thiên kỳ.
Hơn ba mươi đệ tử hạch tâm có tám người đạt tới Hậu Thiên kỳ, cộng hết chỉ có mười lăm người mà thôi.
Cũng không phải nói nhất định đệ tử thân truyền thực lực phải mạnh
hơn đệ tử hạch tâm, hai người phân chia phải dựa vào thiên phú, không
phải dựa vào thực lực.
Có một vài đệ tử thân truyền tuy rằng thiên phú không cao, nhưng vì
tuổi nhỏ, thực lực lại rất xuất chúng, ví như Kim Việt của Kim Chung
sơn, Chu Tiểu Liên của Lôi Cực tông.
Tình huống các tông Ngũ Hành Vực kém hơn Thần Hoàng đảomột chút, mỗi
một tông môn có khoảng trên dưới mười Hậu Thiên kỳ trẻ tuổi, nhưng áu
tông môn cộng hết lại tới sáu mươi người, xếp chồng lên nhau thì cũng đủ đè chết Thần Hoàng đảo.
Lấy nhiều khi ít, đệ tử Thần Hoàng đảo làm sao không bất bình?
Đồng dạng Mục Chiếu Hiên xếp hạng thứ hai ở đệ tử hạch tâm Thất Huyền cốc cũng hừ lạnh một tiếng, đứng lên muốn nghênh chiến, lại bị Tống
Hiểu Duyệt xếp hạng thứ tư kéo lại:
- Chiếu Hiên sư tỷ, tên này để ta đối phó, bọn họ còn người lợi hại
hơn vẫn chưa ra tay đâu, ngươi nên giữ trạng thái tốt nhất đối phó những tên kia, chiến đấu giữa các ngươi quan trọng hơn.
Ý nghĩa đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ nhất thứ hai chiến đấu tất nhiên càng lớn hơn một chút, Mục Chiếu Hiên gật gật đầu:
- Tống sư muội, ngươi cẩn thận một chút, đệ tử Hậu Thổ tông lực phòng ngự rất mạnh, rất khó đối phó.
- Ừ, ta biết.
Tống Hiểu Duyệt nói xong đi lên quảng trường, thanh âm giòn tan nói:
- Thần Hoàng đảo - Tống Hiểu Duyệt, mười chín tuổi, tiến đến lãnh giáo!
Thạch Hám Sơn có chút tham lam liếc Tống Hiểu Duyệt một cái, trong
lòng thầm nghĩ, Thần Hoàng đảo này đúng là nhiều mỹ nữ, trong mười đệ tử tám là nữ, hơn nữa từng người bộ dạng không tồi, không giống Hậu Thổ
tông, căn bản giống như một cái miếu hòa thượng, ở Hậu Thổ tông ngây
ngốc bốn năm năm, đi ra thấy heo mẹ cũng cảm thấy thuận mắt. Cho nên ánh mắt Thạch Hám Sơn không thể rời khỏi khuôn mặt và bộ ngực Tống Hiểu
Duyệt mấy giây, không thể trách Thạch Hám Sơn hắn háo sắc, đây hoàn toàn là phản ứng của một nam nhân ngây ngốc trong miếu hòa thượng một thời
gian lâu.
Tống Hiểu Duyệt sắc mặt lập tức trở nên khó coi.