Vũ Cực Thiên Hạ

Thương Múa Trời Cao


trước sau

Triển Hoắc đứng ngạo nghễ trên trời cao hai mươi trượng, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý.

- Binh pháp có câu, trên cao nhìn xuống, thế như chẻ tre! Lâm Minh, ngươi thua chắc rồi!

Triển Hoắc kỳ thật hy vọng Lâm Minh có thể nhảy lên chiến đấu với hắn. Võ giả Tiên Thiên trở xuống ở không trung không có biện pháp mượn lực. Kể từ đó, tự nhiên liền không thể né tránh công kích của hắn. Hơn nữa lúc đó, chính là lúc lực xông khi Lâm Minh nhảy lên dùng hết, đúng như chiêu thức dùng hết, không gì bị động hơn.

Cộng thêm không thể né tránh công kích, vậy không phải là bia ngắm cực tốt sao. Lâm Minh dám nhảy, như vậy tương đương thò mặt ra cho Triển Hoắc đánh, hắn cầu còn không được.

- Tiện nhân này!

Bên phía Thần Hoàng đảo có người chửi mắng, rất nhiều đệ tử hận không thể ném hết bát đĩa trên bàn qua.

- Đê tiện vô sỉ, có luận bàn như vậy sao?

- Người của Ngũ Hành Vực các ngươi đều là rùa rụt đầu sao? Có gan thì xuống đi!

- Người này quá không biết xấu hổ!

Các thiếu nữ của Thần Hoàng đảo làm ra đánh giá đơn giản rõ ràng.

Người bên phía Ngũ Hành Vực sắc mặt đều có chút không dễ nhìn. Tuy nhiên nhớ tới bộ dạng vừa rồi Lâm Minh đứng ở trước mặt bọn họ thách thức, bọn họ cũng liền trở nên thản nhiên, có người càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ cũng không muốn lại bị Lâm Minh chặn ở trước cửa nhà kêu gào.

Chỉ cần làm cho Lâm Minh chịu thiệt thòi, cho dù làm ra chuyện gì không tiết tháo cũng không sao cả.

Về phần Triển Hoắc, lại càng giả mắt điếc tai ngơ đối với sự châm chọc khiêu khích của đệ tử Thần Hoàng đảo. Từ xưa thi đấu như chiến trường, chỉ cần là thủ đoạn có thể giành thắng lợi chính là thủ đoạn tốt.

- Lâm Minh, ngươi chờ bị đánh đi. Ta vụt không chết ngươi, xem roi!

Triển Hoắc động, toàn thân chân nguyên khởi động, roi màu bạc đột nhiên vung ra, trên thân roi bọc hào quang màu xanh, chỉ nghe “vút” một tiếng, bầu trời dường như bị một roi này cắt thành hai nửa. Roi dài năm trượng tự nhiên không đủ tới Lâm Minh, nhưng là Triển Hoắc cũng là chuyên gia Phong chi ý cảnh.

Bóng roi dung nhập vào trong gió, căn bản không thể nắm lấy.

Đét đét đét!!!

Mười mấy bóng roi trong nháy mắt vung ra, bóng roi màu xanh xen lẫn ánh kim loại màu bạc che phủ trời đất chụp xuống. Từng sợi nhỏ năng lượng màu xanh nhạt đan vào cùng một chỗ. Trong lúc nhất thời, gạch nền trên toàn bộ quảng trường giống như bị dao sắc cắt qua, để lại những vết roi thật sâu.

Toàn thân Lâm Minh sáng lên Thanh Thương chân nguyên hộ thể, thân thể liên tục động. Bị một bóng roi vụt lên trên chân nguyên hộ thể, lập tức có thể cảm thấy khí kình ẩn chứa trong bóng roi giống như rắn độc chui vào trong cơ thể, mơ hồ còn mang theo một chút tính ăn mòn, ăn mòn lượng lớn chân nguyên trong cơ thể của hắn. Cho dù là với sự sinh sôi không thôi của Chân Long chi khí, triệt tiêu một bóng roi cũng tương đương phí công phu.

Rẹt!

Quần áo Lâm Minh bị một roi này vụt ra một lỗ hổng dài một xích.

- Ồ? Khí kình ẩn chứa trong roi lại có thể xuyên qua chân nguyên hộ thể của ta. Thật sự là phương thức công kích kỳ dị. Thiên hạ to lớn, quả nhiên người tài ba lớp lớp.

Loại thủ pháp công kích đem bóng roi dung nhập vào trong gió, dùng cảm giác khống chế trăm ngàn bóng roi đồng thời công kích, thậm chí như cá bơi có thể thay đổi phương hướng, khiến người lấy làm kỳ.

Lâm Minh rất có hứng thú nguyện ý nghiên cứu một chút, cùng Triển Hoắc luận bàn một phen, xem xem có thể đạt được một ít thể ngộ hay không. Tuy nhiên hắn hiện tại chân nguyên tiêu hao hơi nhiều rồi, nếu cùng Triển Hoắc đánh một trận đến cùng, gặp phải thủ tịch đệ tử phía sau, liền hoàn toàn không có vốn liếng đề đánh nữa, thủ tịch đệ tử tuy rằng quý trọng danh tiếng, nhưng nếu như một mực làm cho mình thắng, bọn họ thế nào cũng sẽ xuất chiến.

- Ha ha! Lâm Minh, ngươi chỉ biết trốn sao? Như chuột chạy qua đường, mặc người vụt đánh!

- Tốt! Như vậy ngươi trốn đi, ta muốn đem quần áo ngươi vụt nát thành vải vụn, ta xem đến lúc ngươi trần truồng còn làm sao trốn!

Triển Hoắc đang cố ý chọc giận Lâm Minh, đệ tử Ngũ Hành Vực dường như đều rất thích dùng loại thủ pháp này. Lâm Minh ý thức được, Triển Hoắc ở không trung, một bên công kích một bên duy trì lơ lửng, chân nguyên tiêu hao còn nhanh hơn mình. Hắn ta định chọc giận mình, để cho mình nhảy lên không trung chủ động chiến đấu. Như vậy Triển Hoắc liền có ưu thế rất lớn.

Võ giả trước khi đạt tới Tiên Thiên, thường thường tận lực giảm bớt nhảy nhót không cần thiết trong chiến đấu để tránh bị người bắt được cơ hội. Đây là thường thức ngay cả võ giả Luyện Lực, Luyện Tạng kỳ đều biết.

Về phần nhảy lên cao mấy chục trượng, lại càng là hành vi tự sát của não tàn. Lúc trước Hỏa Công ở Nam Cương ám sát Lâm Minh, chính là bởi vì ở trên trời cao khai chiến với Lâm Minh, không chỗ mượn lực. Kết quả đường đường cao thủ nửa bước Hậu Thiên bị Lâm Minh với tu vi Dịch Cân kỳ làm cho trọng thương, tiếp đó giết ngược.

Đương nhiên, Lâm Minh là một ngoại lệ, không trung là sân nhà của hắn.

- Nếu muốn chọc giận ta như vậy, vậy như ngươi mong muốn!

Khóe miệng Lâm Minh nhếch lên một độ cong, trường thương run lên, hai gối hơi gập, chuẩn bị nhảy lên.

- Hả?

Lôi Chấn Tử nhận thấy được động tác của Lâm Minh, cười lạnh một tiếng khinh thường nói:

- Nhảy lên hắn ắt thua không nghi ngờ!

Đối mặt với loại cách đánh vô lại này của Triển Hoắc, chỉ có thể đọ tiêu hao. Hắn bay trên không trung, chân nguyên tiêu hao khẳng định nhanh hơn Lâm Minh nhiều. Tiêu hao đến khi chân nguyên Triễn Hoắc hao hết, Lâm Minh tự nhiên có thể thắng. Đương nhiên Lâm Minh đồng dạng cũng phải tiêu hao rất nhiều chân nguyên là được, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với trực tiếp bị thua.

Nhảy lên không trung, như vậy chẳng khác nào là sân nhà của Triển Hoắc. Đến lúc đó Lâm Minh cũng chỉ có thể làm bia, đánh trả không chỗ mượn lực, né tránh cũng không nơi mượn lực, ắt thua không nghi ngờ.

Mục Dục Hoàng cau mày. Tuy rằng thời gian tiếp xúc Lâm Minh không dài nhưng là Mục Dục Hoàng lại có thể cảm giác được, Lâm Minh không phải là một người xúc động. Hắn quả cảm nhưng không mù quáng, nếu không hắn cũng không có khả năng giành được Tử Giao Thần Lôi ở Lôi Đình sơn. Như vậy hắn vì sao muốn nhảy lên không trung, chẳng lẽ hắn còn có thủ đoạn nào khác sao?

Mục Dục Hoàng nhìn Mục Thiên Vũ một cái, lại thấy đối phương cũng mờ mịt không biết, liền không nói thêm gì chuyên tâm xem thi đấu.

Coong!

Gạch nền quảng trường bị Lâm Minh giẫm vỡ nát, Lâm Minh như đạn pháo phóng lên trời cao.

- Ha ha, tìm chết!

Triển Hoắc giơ tay phải lên, một roi vung ra. Một roi này thổi quét bóng roi còn sót lại trên
không, tất cả bóng roi đồng loạt kéo thẳng băng, từ bốn phương tám hướng bắn tới Lâm Minh. Giống như đàn ong đồng loạt kêu, vạn tên xuyên tim!

Chỉ cần trong nháy mắt Lâm Minh sẽ đâm vào thiên la địa võng này!

- Lâm Minh sắp bại rồi.

Triển Vân Gian nhướng mày, khẽ lắc đầu. Rốt cuộc là nóng lòng thắng lợi, không giữ được bình tĩnh.

Không thể tưởng được Ngũ Hành Vực là dùng phương pháp như vậy chiến thắng. Tuy nhiên, tóm lại là thắng...

Ánh mắt đệ tử Ngũ Hành Vực đều sáng lên. Thằng ngốc này rồi lại nhảy lên, tự mình đâm vào công kích!

Công kích dày đặc mà khủng bố như vậy, một khi bị đánh trúng tất nhiên trọng thương. Mà trong luận bàn như vậy, một khi bị thương là tương đương bị thua.

Đệ tử Ngũ Hành Vực đều có loại cảm giác hãnh diện, tâm tình mừng rỡ không lời tả xiết.

- Thằng hề, cho ngươi lại kêu gào! Cho ngươi giả trâu bò!

- Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Kiêu ngạo là phải trả giá lớn!

- Đi chết đi, ngu ngốc!

Trong lúc nhất thời, Lâm Minh cũng thắng được không biết bao nhiêu lời nguyền rủa của đệ tử Ngũ Hành Vực. Đương nhiên, trong lúc chớp lóe lửa bùng, bọn họ nguyền rủa cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng, ngoài miệng mới nói không đến một nửa. Lúc này, Lâm Minh đã đụng lên bóng roi đầy trời kia.

Tất cả bóng roi từ bốn phương tám hướng tụ tập lại. Từ góc độ của người xem có thể nhìn thấy rõ ràng, những bóng roi từ trên trời giáng xuống này tạo thành một hình bán cầu, mà trung tâm chính là Lâm Minh!

Bóng roi hình bán cầu cấp tốc rơi xuống dưới đồng thời co rút với tốc độ kinh người. Mà Lâm Minh thì sắp vọt đến trung tâm! Mắt thấy Lâm Minh sắp bị công kích từ bốn phương tám hướng đồng thời tập trung, dù cho hắn chân nguyên hộ thể dày đặc cũng sẽ bị nổ thương nặng!

Trong nháy mắt bóng roi ngưng tụ đến tâm bán cầu kia, thân thể Lâm Minh đột nhiên chìm xuống! Tốc độ mau đến tận cùng, một tàn ảnh lại để lại tại chỗ.

Ầm!

Bùng bổ cuồng mãnh, dòng khí màu xanh bừa bộn khuếch tán ra bốn phía, mà Lâm Minh dường như một con chim én đang bay nhanh trong bão táp. Thân thể chìm xuống, gập lại, với một tốc độ khó tin ở không trung vẽ ra một quỹ tích nửa hình cung, vòng qua vụ nổ khủng bố này. Trường thương dựng lên, đâm tới sau lưng Triển Hoắc!

Mà Triển Hoắc lúc này trong mắt chỉ còn lại bóng đỏ sáng lạn của năng lượng bùng bổ, ngoài miệng treo nụ cười đắc ý. Không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền thắng, Lâm Minh chẳng qua như thế, ý nghĩ đơn giản, tứ chi phát đạt. Mình hơi bày ra kế mọn, hắn liền không chịu nổi trêu chọc, ngu ngốc đi lên tìm chết. Tuy nhiên, công kích mãnh liệt như vậy, sẽ không nổ chết tiểu tử này chứ?

Thật sự nổ chết thì không thú vị nữa, tốt nhất là nổ tàn phế, hủy mấy cái kinh mạch là được rồi, nói không chừng còn có thể thắng một ít Chân Nguyên thạch tiêu dùng.

Ngay khi Triển Hoắc cho rằng đại công cáo thành, chuẩn bị hạ xuống, đột nhiên cảm thấy Hỏa nguyên khí khủng bố mà xao động sau lưng. Theo đó bên tai hắn vang lên tiếng lửa bùng cháy hừng hực.

- Hả?

Triển Hoắc hoảng sợ quay người, chỉ thấy một con Phượng Hoàng đỏ rực như lửa càng lúc càng lớn, đã tràn ngập tầm nhìn của hắn.

Lâm Minh tay cầm trường thương, mũi thương chỉ thẳng, thương múa trời cao!

Ngọn lửa bay lên trời - Phượng Sí Tường Không!

Ầm!

Tiếng lửa bùng bổ như phượng hót cao vút, vang lên trong mây. Thân thể Triển Hoắc chỉ một thoáng liền bị ngọn lửa nuốt hết!

Ánh lửa bùng bổ chợt lóe rồi mất, sóng xung kích của chân nguyên màu đỏ bừa bãi thổi ra bốn phía. Thân thể Triển Hoắc như một con cá chết từ không trung ngã thẳng xuống dưới.

Sự tình chuyển biến cực nhanh, tất cả mọi người đều không kịp liệu đến!

Rất nhiều đệ tử Ngũ Hành Vực nói mát và nguyền rủa còn chưa nói xong liền nhìn thấy cảnh tượng này. Theo sau biểu tình đắc ý kiêu ngạo của bọn họ liền trong nháy mắt đọng ở trên mặt.

Này... Làm sao có thể?

Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Tốc độ của Lâm Minh quá nhanh lại thêm ánh lửa của vụ nổ che giấu, chỉ có một bộ phận nhỏ nhìn rõ động tác của Lâm Minh.

Ở không trung thay phương hướng, hơn nữa l đột nhiên biến hướng, biến liền hai lần, tốc độ cực nhanh, thân pháp linh hoạt, nhìn mà giật mình!

Bao gồm cao thủ Tiên Thiên ở đây đều hít một hơi khí lạnh. Bọn họ tuy rằng có thể bay nhưng ở không trung luôn không linh hoạt bằng mặt đất. Mà tốc độ biến hướng của Lâm Minh khiến bọn họ cảm thấy thẹn!

Nhất là rất nhiều cao thủ Phong Vân cốc, lại càng là biểu tình như gặp quỷ.

Đó tuyệt đối là Phong chi ý cảnh! Lâm Minh làm sao cũng lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh?

Hơn nữa còn càng thêm tinh thâm và kỳ diệu so với Phong chi ý cảnh của Phong Vân cốc bọn họ. So ra, Phi Không thuật của Triển Hoắc quả thật là một trò mèo!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện