Một người khiêu chiến các tuấn kiệt trẻ tuổi của Thần Hoàng đảo ư?
Tuy rằng vừa rồi Lâm Minh cũng như vậy, nhưng Lâm Minh là bị trưởng
lão Hậu Thổ tông bức ép, Hậu Thổ tông Thạch Trọng Khôn trào phúng, làm
cho Lâm Minh không thể không ứng chiến, nếu không thì sẽ làm yếu đi khí
thế của mình.
Lôi Mộ Bạch thì lại không bị ai ép buộc cả, hơn nữa Lôi Mộ Bạch thanh danh không cao, căn bản không ai biết hắn là ai cả, mười bảy tuổi Hậu
Thiên kỳ quả thật rất giỏi, nhưng tốc độ tu luyện nhanh cũng không nhất
định đại biểu cho sức chiến đấu mạnh.
Ngang nhiên nói rằng muốn một mình khiêu chiến tất cả đệ tử của Thần
Hoàng đảo, không khác gì đánh vỡ “cửa hiệu” nhà người ta, các đệ tử Thần Hoàng đảo làm sao có thể dễ dàng tha thứ được.
- Tiểu tử này muốn chết!
- Hắn cho rằng mình là cái thá gì vậy?
- Khiêu chiến tuấn kiệt trẻ tuổi của Thần Hoàng đảo ta, con bà nó,
hắn cho rằng hắn là Lâm sư đệ hay sao, cho dù là Lâm sư đệ, thì cũng chỉ là khiêu chiến đệ tử thân truyền, không đi khiêu chiến thủ tịch đệ tử,
tên này quá kiêu ngạo rồi, Lâm sư đệ đi lên thu thập hắn đi!
Bên phía đệ tử Thần Hoàng đảo vang lên đủ loại quát mắng, cho dù là
đệ tử Ngũ Hành Vực thì cũng không có bao nhiêu người tin tưởng Lôi Mộ
Bạch có thể làm được điều đó, tu vi cao không có nghĩa là sức chiến đấu
cũng quá mức nghịch thiên, hơn nữa, cho dù thực lực của ngươi tới gần
cấp thánh, thì cũng chưa chắc đã đánh thắng được, đệ tử Hậu Thiên của
Thần Hoàng đảo thì có hơn mười người, không nói ai khác, chỉ riêng ba
người Mục Định Sơn, Mục Tiểu Thanh, Lâm Minh cũng đủ để cho Lôi Mộ Bạch
ăn thiệt thòi rồi.
- Các vị, an tâm một chút, đừng nóng, tại hạ còn chưa nói xong.
Lôi Mộ Bạch đứng trên quảng trường, cười một cách tự tin, lời của hắn lại mang theo một luồng dao động chân nguyên làm cho lòng người yên
tĩnh lại, trong lúc nhất thời, các đệ tử không đạt tới Hậu Thiên kỳ tại
đây đều bị được ảnh hưởng, tiếng xôn xao dần ổn định lại.
Lâm Minh khẽ sửng sốt: “Trực tiếp ảnh hưởng linh hồn lực ư?”.
Tuy rằng chỉ ảnh hưởng tới các đệ tử bậc thấp, nhưng lại có thể lan
ra phạm vi lớn như vậy, đồng thời ảnh hưởng tới nhiều đệ tử, cũng đã là
rất giỏi rồi.
Chỉ là, loại dao động linh hồn lực này làm cho Lâm Minh có cảm giác
rất quen thuộc, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi đã gặp được nó ở nơi
nào.
Là ảo giác hay sao?
Lâm Minh cẩn thận ngẫm lại một phen, nhưng vẫn không có bất kỳ kết
quả nào, chỉ có thể kết luận đây là trùng hợp hoặc là ảo giác mà thôi,
dù sao đôi khi cũng xuất hiện tình huống hai người không chút liên quan
nào có dao động linh hồn lực gần giống nhau, giống như hai người xa lạ
có bộ dáng tương tự nhau vậy.
Giữa quảng trường, Lôi Mộ Bạch nói:
- Ta làm như vậy, cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn làm một chuyện,
đó chính là dùng điều này để chứng minh thực lực và thiên phú của ta,
sau đó cầu hôn với Thần Hoàng đảo!
Cầu hôn?
Sau khi Lôi Mộ Bạch nói ra lời này, mọi người ở đây đều sửng sốt.
Lâm Minh cũng khẽ ngạc nhiên, tên này làm trò gì vậy?
- Đúng vậy, đây chính là đề nghị thứ hai của tại hạ, Lôi Cực tông ta
tới cầu hôn với Thần Hoàng đảo, hy vọng có thể kết thành liên minh, cùng chống lại tà ma.
Hướng về phía Thần Hoàng đảo cầu hôn, kết thành liên minh, cùng chống lại tà ma!
Lời quan trọng như vậy thì chỉ nhân vật trọng yếu của Lôi Cực tông
mới có tư cách nói ra được. Mục Dục Hoàng khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lôi Kinh Thiên.
Lôi Kinh Thiên cười ha ha, đứng lên nói:
- Dục Hoàng sư thái, Mộ Bạch đã là Vô Cực sứ của Lôi Cực tông ta,
quản lý Tử Lôi lệnh, lời của hắn có thể đại biểu cho Lôi Cực tông ta.
- Vô Cực sứ?
Mục Dục Hoàng nhướng mày, “Vô Cực” Lôi Cực tông chính là xưng hô đối
với thiên tài cấp thánh trong Lôi Cực tông, Vô Cực sứ tương đương với
thánh nữ của Thần Hoàng đảo, có thể thừa kế chức tông chủ. Mà nắm trong
tay Tử Lôi lệnh thì cũng là một quyền lực rất lớn, có thể tiếp nhận hoặc trục xuất trưởng lão ngoại môn trong tông, điều động trưởng lão nội
môn, theo như lời của Lôi Kinh Thiên, thì tên Lôi Mộ Bạch này đã trở
thành kẻ nắm thực quyền cao trong Lôi Cực tông rồi.
Nhân vật có thực quyền như vậy, muốn đặt vấn đề thông gia, còn muốn
thông qua chiến đấu chứng minh thực lực và thiên phú của mình, như vậy
thì đối tượng để thông gia đã rất rõ ràng rồi.
- Ngươi muốn kết hôn với ai?
Mục Dục Hoàng nói thẳng, hai mắt tràn ngập hàn quang, cực kỳ hùng hổ
nhìn chằm chằm vào Lôi Mộ Bạch, ánh mắt cỡ này, nếu là người có ý chí
không kiên định, chắc chắn sẽ cảm thấy chột dạ, không dám đối mắt nữa.
Nhưng Lôi Mộ Bạch lại vẫn rất thản nhiên, nói:
- Tại hạ hy vọng Dục Hoàng sư thái có thể gả Thiên Vũ điện hạ cho ta, nếu có thể như vậy, Lôi Cực tông nguyện ý hỗ trợ Thần Hoàng đảo, chống
cự Nam Hải Ma Vực mà không có chút điều kiện nào.
Lời này của Lôi Mộ Bạch vừa được nói ra, Mục Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, kẻ mà hắn muốn cưới lại là mình ư?
Về phần đệ tử của Thần Hoàng đảo lại lập tức giống như có một bát
nước lạnh đổ vào một chảo dầu sôi, toàn bộ như muốn nổ tung lên.
Nhất là các nam đệ tử thì lại tức đến nổ phổi, Mục Thiên Vũ là Thần
Hoàng đảo thánh nữ, tương đương với nữ thần trong lòng những đệ tử này,
cưới Mục Thiên Vũ làm vợ ư? Bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì
Mục Thiên Vũ chính là thần thánh, bất khả xâm phạm trong lòng đa số nam
đệ tử tại đây.
Hiện tại lại có một tên tiểu tử đến từ Lôi Cực tông, công nhiên khinh nhờn nữ thần trong lòng bọn họ ư?
Có muốn nhẫn thì cũng không thể nhẫn được nữa, nếu không phải trong
trường hợp này, thì các nam đệ tử lòng đầy căm phẫn chắc chắn sẽ xông
lên, ngũ mã phân thây tên Lôi Mộ Bạch này.
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Muốn kết hôn với thánh nữ điện hạ ư? Cũng không nhịn lại xem hắn có đức hạnh gì đi!
- Đúng là ngu ngốc, khi hắn tu luyện lôi điện công pháp, tẩu hỏa nhập ma, đầu óc bị điện giật làm ngu người hay sao!
- Một tên tiểu thí hài, chưa đủ lông đủ cánh, đừng có mê sảng tại đây nữa, chạy về nhà đi!
So với các đệ tử Thần Hoàng đảo đang sắp phát điên này, thì Lâm Minh
có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cưới Mục Thiên Vũ ư? Trong trường hợp này,
đưa ra quan hệ thông gia, sau lưng nhất định có mục đích nào đó, hoặc là ích lợi, hoặc là các nguyên nhân khác. Tóm lại, Lôi Mộ Bạch không có
khả năng bởi vì cái gọi là tình yêu hoặc sắc đẹp, liền làm cho Lôi Cực
tông hợp tác với Thần Hoàng đảo, để cưới Mục Thiên Vũ làm vợ được.
Lâm Minh theo bản năng nắm chặt nắm tay, các đốt ngón tay rung động,
cụ thể là do nguyên nhân gì thì hắn cũng không rõ ràng lắm, hiện tại hắn chỉ cảm thấy, tên Lôi Mộ Bạch đang cười mỉm trên đài kia rất giống như
đang thiếu nợ hắn vậy.
Đối mặt với cơn chửi ập tới như thủy triều từ phía Thần Hoàng đảo,
Lôi Mộ Bạch vẫn khẽ mỉm cười, kỳ thật hắn muốn nhất chính là có thể thu
cả Mục Thiên Vũ và Mục Băng Vân vào hậu cung, không nói tới hai tỷ muội
song sinh này cực phẩm như thế nào, có thể hưởng hết lạc thú, mà trọng
yếu nhất là, Mục Thiên Vũ và Mục Băng Vân đều có thánh thú huyết mạch,
mà bất kể là Chu Tước huyết mạch hay là Thanh Loan huyết mạch, thì đều
có ích lợi lớn cho việc tu luyện của hắn, lại còn có thể nhân cơ hội
này, học tập Chu Tước Cấm Thần lục và Thanh Loan Huyễn Yêu
điển, đây quả thực là chuyện không gì tốt hơn.
Nếu đều thu được cả hai người, thì đó không còn là cơ duyên nữa, mà quả thực chính đại khí vận ập vào người!
Về phần làm cho Lôi Cực tông hỗ trợ Thần Hoàng đảo, thì hoàn toàn có thể tương kế tựu kế.
Ban đầu thì giả vờ công kích Nam Hải Ma Vực, lúc thích hợp thì giết
một vài người, lấy lòng Thần Hoàng đảo, đợi sau khi lấy được tấm thân xử nữ của Mục Thiên Vũ, thì Lôi Cực tông sẽ đột nhiên làm phản, đến lúc
đó, trận chiến giữa Thần Hoàng đảo và Nam Hải Ma Vực e rằng sẽ phải kết
thúc sớm rồi.
Tiếc nuối duy nhất chính là không thể thu được Mục Băng Vân, nếu chờ
Thần Hoàng đảo bại vong, Mục Băng Vân chắc chắn sẽ thà làm ngọc vỡ chứ
không làm đá lành, thật là tiếc cho huyết mạch của nàng, còn cả thân thể mềm mại kia nữa...
- Ngươi muốn kết h với Thiên Vũ ư?
Mục Dục Hoàng cười tủm tỉm nhìn Lôi Mộ Bạch.
- Đúng vậy, mong sư thái thành toàn...
- Nằm mơ!
Lôi Mộ Bạch nói chưa nói xong, đã trực tiếp bị Mục Dục Hoàng ầm ầm ngắt lời.
Nụ cười trên mặt Lôi Mộ Bạch hơi cứng lại, theo hắn thấy, điều kiện
của mình đã rất không tồi rồi, trong lúc Thần Hoàng đảo cực kỳ bấp bênh
này, thậm chí có thể đối mặt với diệt vong, dùng một thánh nữ để đổi lấy sự ủng hộ của một tông môn tứ phẩm, việc này nhìn như thế nào thì cũng
đều là chuyện rất không tồi!
Huống chi đây chỉ là quan hệ thông gia, cũng không phải là giao dịch
“bán thân”, với thân phận, tướng mạo và thực lực của hắn, hoàn toàn xứng với Mục Thiên Vũ, không phải là bôi nhọ nàng.
- Tại sao Dục Hoàng sư tổ lại nói vậy?
Mục Dục Hoàng cười lạnh:
- Lão thân cũng lười nói nhiều với tên đăng đồ tử nhà ngươi, ngươi
muốn khiêu chiến đệ tử trẻ tuổi của Thần Hoàng đảo ta ư, tốt, ta đồng ý, nhưng ngươi muốn cưới Thiên Vũ ư, nằm mơ đi!
Sắc mặt Lôi Mộ Bạch có chút khó coi, trong trường hợp này, bị người
ta chỉ vào mũi mà mắng là “đăng đồ tử”, mặt mũi của hắn cũng không còn
chút gì nữa, hắn chỉ đành miễn cưỡng giữ nụ cười trên mặt, áp chế lửa
giận trong lòng, xoay mặt nhìn phía Mục Phượng Tiên, dù sao lão gia hỏa
này mới là người có quyền lực tối cao tại Thần Hoàng đảo.
Nhưng vừa nhìn sang, đã thấy đối phương híp híp mắt, cười tủm tỉm như đang ngủ vậy.
Sắc mặt Lôi Mộ Bạch hoàn toàn trầm xuống, nói:
- Dục Hoàng sư thái, mong ngài chú ý tới giọng điệu của mình, dường
như tại hạ cũng không đắc tội ngươi cơ mà, đừng để một câu lỡ miệng mà
ảnh hưởng tới liên minh giữa Ngũ Hành Vực và Thần Hoàng đảo, hối tiếc
không kịp.
- Một câu lỡ miệng ảnh hưởng tới liên minh giữa Ngũ Hành Vực và Thần Hoàng đảo ư? Ngươi đang uy hiếp lão thân hay sao? Hắc hắc!
Mục Dục Hoàng đột nhiên vỗ bàn, bàn thọ yến lập tức bị nàng vỗ thành bột mịn, các mảnh vỡ bát đãi ngọc văng ra mặt đất.
- Tiểu bối nhãi nhép kia, có tin lão thân một chưởng đánh chết ngươi
hay không? Liên minh Ngũ Hành Vực và Thần Hoàng đảo là thứ mà một tên
tiểu bối nhà ngươi có thể dễ dàng quyết định hay sao? Lôi Cực tông hỗ
trợ Thần Hoàng đảo ta chống cự Nam Hải Ma Vực mà không có điều kiện gì
ư? Chê cười! Nếu Lôi Kinh Thiên thực sự có ý này, thì làm sao phải tìm
mọi cách làm khó dễ trong mấy ngày nay đây, khinh lão thân là đứa trẻ ba tuổi hả! Các ngươi không có ý định liên minh, lão thân cũng không có
hứng thú cầu các ngươi, các ngươi thực sự cho rằng Thần Hoàng đảo ta mà
không có các ngươi, thì nhất định sẽ bị diệt vong hay sao?
- Về phần ngươi muốn khiêu chiến các tuấn kiệt trẻ tuổi của Thần
Hoàng đảo ta, muốn chiến thì chiến, nói nhiều câu vô nghĩa như vậy làm
gì! Tiểu Thanh, ra chiêu!
Mục Dục Hoàng liên tiếp bắn ra một loạt “pháo”, làm cho sắc mặt Lôi
Mộ Bạch trở nên xanh mét, ngay cả Lôi Kinh Thiên cũng có chút ngây
người, hắn không nghĩ tới Mục Dục Hoàng lại cường ngạnh như vậy, hừ lạnh một tiếng, Lôi Kinh Thiên nói:
- Mục Dục Hoàng, ta vẫn luôn kính ngươi ba phần, nhưng ngươi cũng không nên cậy già lên mặt, khi dễ tiểu bối như vậy!
Mục Dục Hoàng cười lạnh, nói:
- Ta cứ thích khi dễ đây, ngươi có thể làm gì? Mấy ngày liên tiếp,
ngươi diễu võ dương oai trước mặt lão thần, nhiều lần châm chọc, phá hư
đề nghị liên minh của lão thân, đối với khách nhân, bằng hữu, tất nhiên
lão thân sẽ khách sáo, nhưng đối với lão tiện nhân như ngươi, lão thân
chỉ muốn nhổ vào mặt ngươi mà thôi!
Một loạt “oanh kích” này của Mục Dục Hoàng vang lên, toàn trường lập
tức chìm trong yên lặng, ngay cả tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy,
ngay cả đệ tử Thần Hoàng đảo cũng đều sửng sốt ngây người, đây chính là
Lôi Kinh Thiên, Lôi Cực tông tông chủ, giậm chân một cái có thể làm cho
Ngũ Hành Vực run rẩy vài lần, nhưng trong lúc này lại bị Mục Dục Hoàng
trực tiếp mắng là “lão tiện nhân”!
- Ngươi... Ngươi...
Lôi Kinh Thiên tức giận đến mức toàn thân phát run:
- Mục Dục Hoàng nhà ngươi, lão phu...
Lôi Kinh Thiên vốn muốn phun ra vài câu ác động, nhưng khi nhìn thấy
Mục Phượng Tiên bên cạnh Mục Dục Hoàng, hắn liền nuốt xuống một ngụm
nước miếng, có chút hụt hơi.
Sắc mặt Lôi Mộ Bạch âm trầm tới mức gần như có thể chảy ra nước, nói:
- Nếu Dục Hoàng sư thái đã nói như vậy, tốt lắm, ta sẽ lĩnh giáo một
chút thực lực của tuấn kiệt trẻ tuổi Thần Hoàng đảo, sư thái đã tự tin
như vậy, thì tại hạ muốn hỏi một câu, nếu tại hạ chiến thắng đệ tử Thần
Hoàng đảo, thì sẽ như thế nào?