Lâm Minh lên sân khấu, lập tức khiến cho các người
xem cả kinh, mọi người đều nín thở chờ đợi trận giao chiến giữa hai
thiên tài trẻ tuổi ưu tú nhất của Ngũ Hành Vực và Nam Thiên Vực.
Nhưng làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc chính là, Lâm Minh và Lôi
Mộ Bạch không ở cùng một cảnh giới, một người là Ngưng Mạch hậu kỳ, một
người vừa mới vào Hậu Thiên, chênh lệch cũng không nhỏ chút nào.
- Tên Lâm Minh chết tiệt này, đi lên cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Tại khu vực Lôi Cực tông, Chu Tiểu Liên phẫn hận nhìn Lâm Minh, giơ nắm tay mập mạp lên, ngồi chờ Lâm Minh bị thua.
Lôi Chấn Tử bất đắc dĩ nhìn muội muội một cái, vốn hắn cho rằng sau
khi Lôi Mộ Bạch cầu thân với Thần Hoàng đảo, thì Chu Tiểu Liên sẽ không
còn hy vọng nữa, không nghĩ tới nàng căn bản không bị ảnh hưởng gì cả,
cũng không biết là ngây thơ hay là do không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Lâm Minh không đơn giản như vậy...
Lôi Chấn Tử nói:
- Khi trước chúng ta đã coi thường hắn một lần rồi, không nên coi thường hắn lần thứ hai.
- Hừ, ngươi cứ chờ xem đi!
Chu Tiểu Liên khinh thường, không thèm cãi cọ nữa, nàng chính là người ủng hộ kiên định của Lôi Mộ Bạch.
Lôi Chấn Tử lắc đầu, tuy nhiên hắn không thừa nhận cũng không được,
so với Lôi Mộ Bạch, thì Lâm Minh yếu thế hơn quá nhiều, nếu đợi thêm một năm nữa, chờ khi Lâm Minh cũng bước vào Hậu Thiên, thì mới có thể là
một trận long tranh hổ đấu được, hiện tại giao thủ thì thật sự còn quá
sớm!
Thật ra hắn cũng hy vọng Lâm Minh có thể thắng, nhưng hy vọng này lại có chút xa vời, các cuộc chiến khi trước, bất kể là Lôi Mộ Bạch hay Lâm Minh thì đều không dùng toàn bộ thực lực, nhưng so sánh ra, Lôi Mộ Bạch càng sâu không lường được hơn, Mục Tiểu Thanh trước mặt hắn thì căn bản không có chút sức phản kháng nào!
- Lâm Minh, ngươi thật đúng là thiếu kiên nhẫn a, vốn ta đang chuẩn
bị để ngươi làm người cuối cùng, nhưng không nghĩ tới ngươi lại là người thứ hai bước lên sân khấu.
Lôi Mộ Bạch nhìn Lâm Minh vừa lên đài, khoanh tay mà đứng, toàn thân
mang theo một luồng tự tin coi rẻ anh hùng thiên hạ, hắn là thiên tài
cấp thánh của tông môn ngũ phẩm, đối mặt với Lâm Minh đến từ tông môn tứ phẩm, tu vi lại còn thấp một khoảng lớn so với hắn, tất nhiên hắn có lý do để kiêu ngạo rồi.
- Vốn ta vốn muốn kiến thức một chút thủ đoạn của các thủ tịch đệ tử
Ngũ Hành Vực, loại cơ hội so chiêu với các cao thủ này thì rất khó có
được, tuy nhiên bởi vì một chuyện, ta mới thay đổi chủ ý.
Khóe miệng Lâm Minh khẽ cong lên, cười rất khó lường.
Lôi Mộ Bạch nhíu nhíu mày, hắn không biết Lâm Minh đang cười cái gì, nụ cười như vậy làm cho hắn thấy rất chán ghét:
- Ngươi cho rằng mình có khả năng thắng được sao? Dường như ngươi vẫn còn chưa ý thức được tình cảnh của mình rồi!
- Hoàn toàn ngược lại!
Lâm Minh lắc lắc đầu:
- Là ngươi chưa ý thức được tình cảnh của mình thì đúng hơn.
Lời này của Lâm Minh có ý rất sâu, nhưng mà Lôi Mộ Bạch tất nhiên lại không hiểu, chỉ cho rằng Lâm Minh đang khiêu khích hắn mà thôi.
- Ha ha! Ta chưa ý thức được tình cảnh của mình ư? Ngươi thật đúng là tự tin!
Lôi Mộ Bạch rút hai tay từ sau lưng ra, nắm chặt hai đấm lại, một
luồng lực lượng khổng lồ lập tức tăng vọt lên, chân nguyên dày đặc giống như hóa thành thực chất, như từng dòng thủy ngân bắn ra, các viên gạch
trên mặt đất bị vỡ nát, trực tiếp bị chân nguyên đánh bay.
- Chân nguyên thật là dày đặc!
Lập tức, mọi người đều âm thầm khiếp sợ. Đây đâu phải là cường độ
chân nguyên mà một võ giả mới vào Hậu Thiên có thể có được, nếu không
phải dùng cảm giác tra xét, có thể cảm giác được trong đan điền của Lôi
Mộ Bạch mới bước đầu hình thành chân nguyên khí toàn, thì mọi người thật sự rất khó tin được hắn mới chỉ bước vào Hậu Thiên kỳ.
- Nhiều lời vô ích.
Khi chân nguyên của Lôi Mộ Bạch quét tới, y phục của Lâm Minh phần
phật tung bay, hắn cầm Tử Huyễn thương trong tay, mũi thương chỉ xéo mặt đất, hai mắt hờ hững, mang theo một tia trào phúng nhàn nhạt.
- Ánh mắt của ngươi thực sự làm cho người ta thấy chán ghét. Ra chiêu đi, ta muốn xem ngươi có thể bức ta lấy ra vũ khí hay không!
Lôi Mộ Bạch khép hai tay lại, Diệt Huyết Tà Lôi hoa mỹ hiện ra giữa lòng bàn tay hắn.
Lâm Minh nheo ánh mắt lại, nhìn chằm chằm vào miếng Diệt Huyết Tà Lôi kia, trong lòng cười lạnh, tự nhủ:
“Nếu ngươi là đệ tử thực sự của Lôi Cực tông, tất nhiên ta không thể
làm gì ngươi cả, nhưng nếu ngươi không phải, vậy thì đừng có trách ta
tước đoạt đi thứ đó của ngươi!”.
- Phượng Sí Tường Không!
Lâm Minh đột nhiên bước lên trước một bước, trên người bùng sáng ánh
lửa chói mắt, một luồng khí thế như sơn hà vỡ nát được phát ra, một
thương đâm thẳng về phía trái tim Lôi Mộ Bạch, dưới một thương này,
không gian dường như cũng bị căng ra, xung quanh Lôi Mộ Bạch đều bị ngọn lửa vây kín.
- Vừa lên đã dùng chiêu này ư? Đáng tiếc, đối với ta thì chỉ là vô dụng mà thôi!
Lôi Mộ Bạch ung dung đẩy hai bàn tay ra phía trước, Diệt Huyết Tà Lôi trong nháy mắt biến mất, hóa thành hai huyết trảo âm u, đánh về phía
con Hỏa Phượng Hoàng kia.
Ầm...
Huyết trảo va chạm với Phượng Hoàng, bắt được cánh bên phải của Hỏa
Phượng, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, huyết trảo phát ra tiếng “xuy
xuy xuy”, toát ra từng làn khói nhẹ.
- Chết...
Lôi Mộ Bạch khẽ quát một tiếng, hai tay đột nhiên dùng thêm một chút
lực, huyết trảo xé sang hai bên, chỉ nghe một tiếng phượng kêu thê
lương, Hỏa Phượng Hoàng của Lâm Minh bị Lôi Mộ Bạch xé thành hai nửa!
Trái tim các đệ tử Thần Hoàng đảo lập tức đập mạnh, ngay cả sắc mặt
Mục Định Sơn cũng khẽ biến đổi, Phượng Sí Tường Không lại dễ dàng bị phá như vậy!
- Ta nói rồi, vô dụng mà thôi!
Lôi Mộ Bạch cười lạnh một tiếng, nhưng nụ cười của hắn vừa mới xuất
hiện đã đột nhiên cứng lại, sau khi hắn xé rách Phượng Sí Tường Không,
một chùm sáng màu tím dùng tốc độ khó tin bắn thẳng vào mặt hắn.
Dài hai tấc, có Giao Long màu tím quấn quanh, đây chính là Bàn Long cương châm!
- Ân? Đây là...
Lôi Mộ Bạch âm thầm hoảng hốt, hắn nhận ra trên chùm sáng màu tím kia một luồng Lôi nguyên khí đã được nén ép đến mức cực hạn!
- Lôi Linh?
Thân thể Lôi Mộ Bạch vội vàng lui lại, nhưng chùm sáng tím này lại
như giòi bám xương, tốc độ của hắn có nhanh đi nữa, thì làm sao so được
với Bàn Long cương châm đang bay tới này.
Mắt thấy Bàn Long cương châm sắp đâm vào mi tâm của Lôi Mộ Bạch, Lôi
Mộ Bạch bỗng quát lớn một tiếng lớn, tay phải khẽ xẹt qua Tu Di giới,
một cây huyết kích màu đỏ bị hắn rút ra, cán kích dài chín xích, lưỡi
kích dài một xích, toàn thân kích có màu đỏ thẫm như máu, sát khí xông
lên tận trời, giống như một con mãnh thú hung lệ dữ tợn, làm cho lòng
người sinh ra cảm giác khiếp sợ.
Lôi Mộ Bạch cầm huyết kích trong tay, đột nhiên bổ xuống Bàn Long cương châm.
Trong nháy mắt này, không gian xung quanh dường như bị huyết kích
phong tỏa, Tử Giao Thần Lôi bị vây khốn bên trong, huyết kích mang theo
khí thế hung lệ mênh mông, hung hăng đánh xuống.
Ầm...
Tử Giao Thần Lôi bị huyết kích bổ trúng, vô số chùm sáng màu tím bắn
ra, như tử xà loạn vũ, Lôi Mộ Bạch đứng ngay
phía trước, bị điện giật
cho toàn thân tê dại, mà Lâm Minh có tâm thần tương liên với Tử Giao
Thần Lôi thì cũng không chịu nổi, sắc mặt hắn trắng nhợt, tay phải khẽ
vung, Tử Giao Thần Lôi liền bay về bên cạnh Lâm Minh, quay tròn trên tay hắn.
Lôi Mộ Bạch cầm kích mà đứng, nhìn cương châm dài mấy tấc bên cạnh Lâm Minh, trong lòng cuồn cuộn sôi trào.
Không chỉ Lôi Mộ Bạch, mà ánh mắt mọi người tại đây đều nhìn chăm chú vào thanh cương châm không quá bắt mắt kia.
Đại đa số bọn họ cũng không biết Bàn Long cương châm, chỉ là ngạc nhiên trước uy lực của thứ đồ vật nhỏ này:
- Xem ra thực lực của Lâm Minh còn lợi hại hơn ta đoán một ít, có lẽ
có vốn liếng tranh chấp với Lôi Mộ Bạch, tuy nhiên cũng chỉ là tranh
chấp một chút mà thôi, đến cuối cùng thế nào, còn phải xem Lôi Mộ Bạch
còn che giấu bao nhiêu thực lực nữa...
Một tên đệ tử Hậu Thổ tông rung đùi đắc ý phân tích, nhưng phân tích
của hắn lại chỉ nhận được các ánh mắt khinh bỉ của đệ tử Lôi Cực tông
bên cạnh.
- Ngu ngốc!
Một tên Lôi Cực tông âm thầm nói, là đệ tử của Lôi Cực tông, bọn họ
tất nhiên nhận ra Bàn Long cương châm này, đó chính là địa giai hạ phẩm
Lôi Linh!
Trong đó ẩn chứa Lôi nguyên khí khủng bố, được nén ép cao độ, so với
Diệt Huyết Tà Lôi của Lôi Mộ Bạch thì chỉ hơn chứ không kém!
- Dùng tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ, hấp thu địa giai hạ phẩm Lôi Linh, điều này sao có thể được?
Lôi Chấn Tử không thể chấp nhận được, không ai hiểu rõ hơn hắn sự khó khăn và đau đớn khi hấp thu Lôi Linh cấp độ cao hơn bản thân cả!
Lúc trước, hắn dùng tu vi Hậu Thiên kỳ, được Lôi Cực tông dùng đủ
loại bảo vật hỗ trợ, mới vượt cấp hấp thu nhân giai thượng phẩm Lôi
Linh, đau đến mức sống không được, chết không xong, cuối cùng mới đột
phá cực hạn bản thân, miễn cưỡng hấp thu được!
Lôi Chấn Tử vốn tưởng rằng những gì mình làm được đã là cực hạn rồi,
vì thế mới dương dương tự đắc, nhưng khi biết Lôi Mộ Bạch dùng tu vi Hậu Thiên kỳ hấp thu địa giai hạ phẩm Lôi Linh, lập tức bị đả kích.
Tuy nhiên ngẫm lại, Lôi Mộ Bạch tương lai có thể là người trùng kích
cường giả phong hoàng, Lôi Chấn Tử miễn cưỡng chấp nhận, nhưng hiện tại, thấy Lâm Minh chỉ vẻn vẹn có tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ, vậy mà cũng hấp
thu địa giai hạ phẩm Lôi Linh! Tu vi so với hắn thì còn thấp hơn, đây là người hay sao?
Chu Tiểu Liên cũng mở to hai mắt mà nhìn, khi nàng còn cực kỳ bội
phục Lôi Mộ Bạch trong việc hấp thu Lôi Linh, thì lập tức đã bị kỷ lục
của Lâm Minh làm cho choáng váng! Nàng cũng cảm giác không thể chấp nhận được, trong mắt nàng, Lôi Mộ Bạch hẳn là thiên tài cao cấp nhất rồi,
không có khả năng bị người khác vượt qua được, nhưng hiện tại, lại bị
Lâm Minh bỏ qua rất xa.
Tại khu vực Thần Hoàng đảo, Mục Thiên Vũ đứng từ xa nhìn phản ứng kịch liệt từ phía Lôi Cực tông, khóe miệng hơi cong lên, nghĩ:
“Đám người các người giật mình thành bộ dạng này, nếu bọn hắn biết,
Lâm Minh hấp thu Tử Giao Thần Lôi đã hơn nửa năm rồi, lúc đó hắn chỉ có
tu vi Luyện Cốt đỉnh phong, thì không biết sẽ có cảm tưởng gì. Hiện tại
tu vi Lâm Minh đã đạt tới Ngưng Mạch hậu kỳ, nếu có tông môn trợ giúp,
nói không chừng còn có thể hấp thu địa giai trung phẩm Lôi Linh!”.
- Không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới!
Lôi Mộ Bạch lắc đầu, nói:
- Ta thật sự coi thường ngươi rồi! Ta không thể không thừa nhận,
ngươi có tư cách làm cho ta nghiêm túc ra tay, tuy nhiên, cũng chỉ là
một chút nghiêm túc mà thôi!
Lâm Minh khẽ cười, chết tới nơi rồi mà còn không biết, đây đại khái
chính là nguyên nhân nhiều thiên tài không được chết tử tế, sự kiêu ngạo đã che lấp ánh mắt của bọn họ, làm cho bọn họ tự cho rằng tất cả đều
trong khống chế của mình.
Kỳ thật điều này cũng không thể trách Lôi Mộ Bạch được, dưới tình
huống như vậy, làm sao hắn có thể nghĩ tới việc thân phận của mình đã bị Lâm Minh nhìn thấu cơ chứ!
Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Lôi Mộ Bạch hắn quá xui xẻo mà thôi.
Từ xưa tới nay, các cường giả phong hoàng ai mà chẳng phải có thiên
phú nghịch thiên, đồng thời còn có số mệnh trên người, thiên phú của Lôi Mộ Bạch thì đã thỏa mãn điều kiện rồi, đáng tiếc trên người hắn chẳng
những không có đại khí vận, mà ngược lại còn có vận rủi cực lớn, trong
đời nay, bất hạnh gặp phải Lâm Minh thì cũng thôi đi, mà bi kịch nhất
chính là, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lâm Minh từng cắn nuốt Ma Tâm
Toái Tinh, trong Ma Tâm Toái Tinh ẩn chứa tinh huyết của U Minh đại đế,
do đó huyết mạch U Minh đại đế mà Lôi Mộ Bạch vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo kia đã bị Lâm Minh nhìn một cái là nhận ra ngay.
Lôi Mộ Bạch vỗ tay vào cán huyết kích, toàn bộ thanh huyết kích trực
tiếp nằm ngang trước ngực, khí tức hung lệ lập tức bột phát ra, đây là
một kiện bảo khí địa giai trung phẩm đỉnh cấp.
- Thanh kích này là đại hung vật, là phỏng chế phẩm của Man Hoang
huyết kích, tuy rằng nó là phỏng chế phẩm, nhưng cũng đã trải qua mấy
ngàn năm, nhiễm vô số máu huyết, ta rất chờ mong hôm nay nó có thể uống
no máu tươi của ngươi!