Vũ Cực Thiên Hạ

Tình Địch Đối Đầu


trước sau

Lâm Tiểu Đông chỉ chỉ một cái cửa nhỏ cách đó không xa , ở nơi đó chỉ có vài người rất thưa thớt, hơn nữa mặt đất còn trải thảm đỏ.

- Đó là quý tộc khu...

Lâm Minh chú ý tới chữ ghi trên bài tử.

Thất Huyền Vũ Phủ thiết lập ở Thiên Vận quốc, dùng thổ địa, kiến trúc, tài nguyên của Thiên Vận quốc, như vậy tự nhiên phải cho giai cấp quyền quý một ít mặt mũi, thậm chí rất nhiều chuyện tình trong Vũ Phủ cũng sẽ giao cho giai cấp quyền quý đi làm, nhập học báo danh cũng là như vậy.

- Kháo.

Lâm Tiểu Đông khó chịu lầm bầm một câu, quý tộc cần Hoàng thất sắc phong, là một loại vinh quang thừa kế, mặc dù Lâm gia có tiền, nhưng lại không phải là quý tộc.

Lâm Tiểu Đông đang muốn mắng quý tộc vài câu để tìm một chút tâm lý cân đối, nhưng đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, hai thanh niên nam tử từ trong đi ra, một người trong đó mặc áo lam, mang trường kiếm tinh xảo, đầu bó bảo quan kim sắc, tướng mạo thập phần tuấn mỹ.

Lâm Minh chứng kiến nam tử này thì khẽ chau mày, người này đúng là Chu Viêm.

Nữ nhi Chu gia gả vào Hoàng thất, trở thành sủng phi của Hoàng Đế, Chu gia vì vậy trở thành đệ nhất gia tộc của Thanh Tang Thành, hơn nữa được phong làm quý tộc, cho nên Chu Viêm mới có năng lực tiến cử Lan Vân Nguyệt vào Thất Huyền Vũ Phủ.

- Móa, hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch, đụng vào quỷ.

Lâm Tiểu Đông khó chịu lầm bầm nói.

Chu Viêm cùng thanh niên kia sóng vai đi ra, vài cái tùy tùng chờ ở quý tộc khu đi theo sau lưng hai người, xem tình hình, Chu Viêm là mang thanh niên kia đi báo danh, hai người một đường đi tới chỗ Lâm Minh, lại đi như vậy tự nhiên sẽ gặp được.

Dùng địa vị cùng thực lực của Lâm Minh, một khi gặp nói không chừng sẽ ăn thiệt thòi, bất quá Lâm Minh cũng không có né tránh, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Chu Viêm đi tới.

Cước bộ của Chu Viêm có chút dừng lại, thấy được Lâm Minh cùng Lâm Tiểu Đông. Hắn đầu đầu tiên là hơi có chút kinh ngạc, sau đó nhíu mày, chứng kiến Lâm Minh làm cho hắn cực kỳ khó chịu.

Tuy hắn đã lấy Lan Vân Nguyệt đến tay, nhưng mà nàng lại cự tuyệt hết thảy động tác thân mật trước kết hôn, rất hiển nhiên, trong nội tâm Lan Vân Nguyệt y nguyên còn có Lâm Minh, hơn nữa có một chút áy náy.

Nàng chọn mình chỉ là bởi vì Thất Huyền Vũ Phủ, không có người nam nhân nào có thể khoan dung thê tử tương lai của mình, trong nội tâm còn một người khác, Chu Viêm cũng là như thế.

- Ngươi gọi là Lâm Minh? Thật không nghĩ tới, ngươi vậy mà cùng đến nơi này, luyện thể tầng thứ nhất, muốn vào Thất Huyền Vũ Phủ?

Trong lời nói của Chu Viêm tràn đầy ý tứ châm chọc, hắn tuyệt sẽ không cho phép Lâm Minh tiến vào Thất Huyền Vũ Phủ.

Dù là thực lực của Lâm Minh với hắn mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng mà chỉ cần tên này ở Thất Huyền Vũ Phủ một ngày, như vậy muốn Lan Vân Nguyệt quên Lâm Minh là không có khả năng.

- Ta thi hay không thi được là vấn đề của ta, ta cũng không phải đi theo ai mới đến nơi này, ta tới Thất Huyền Vũ Phủ chỉ là vì truy cầu võ đạo của ta.

- Võ đạo? Ngươi một tiểu tử có thiên phú trung thượng đẳng cũng dám nói truy cầu võ đạo? Thật sự là dõng dạc!

Chu Viêm nói đến đây, đốt ngón tay phát ra một tiếng vang nhỏ, sau đó trường kiếm bên hông phảng phất có linh tính thoát xác mà ra! Chu Viêm cầm kiếm lăng không chém xuống, theo tiếng xé gió thê lương, một đạo gợn sóng mà mắt thường mơ hồ có thể thấy được phi tốc kéo lê, trực tiếp chặt đứt một cây đại thụ cách đó không xa.

Theo thanh âm đổ rào rào, đại lượng cành lá rơi trên mặt đất, người chung quanh đều mở to hai mắt nhìn, dù sao đại đa số bọn họ cùng Chu Viêm tuổi không sai biệt lắm, nhỏ cũng nhỏ không được vài tuổi, mà Chu Viêm ở Võ Đạo cảnh giới lại làm cho bọn họ theo không kịp.

Chu Viêm chém ra một kiếm này chính là muốn một hạ mã uy Lâm Minh, làm cho hắn hiểu được chênh lệch giữa hai người .

- Ta có tứ phẩm thiên phú, mười hai tuổi tập võ, linh đan diệu dược dùng vô số kể, bây giờ tiến vào Thiên Chi Phủ Kiếm Tông của Thất Huyền Vũ Phủ,
tu vi Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, cũng bất quá là mới dòm vào cánh cửa võ đạo, mà ngươi bất quá là Luyện Thể tầng một, lại dám vọng ngôn!

Chu Viêm nói chuyện vênh váo hung hăng, Lâm Tiểu Đông phát hỏa:

- Họ Chu! Ngươi bất quá so với chúng ta sớm sinh ra hai năm, kiêu ngạo cái rắm, nếu như bằng tuổi, lão tử một tay quật ngã ngươi!

Chu Viêm nhướng mày, xoay mặt nhìn về phía Lâm Tiểu Đông, tùy ý tiến lên trước một bước, chân nguyên trong cơ thể bộc phát:

- Ngươi là ai?

- Ta...

Lâm Tiểu Đông bị khí thế của Chu Viêm áp bách, một câu bị kẹt ở trong cổ họng, hắn lui về phía sau một bước, nuốt từng ngụm nước, vỗ vỗ bộ ngực nói ra:

- Ta là Lâm Tiểu Đông, ngươi nhớ cho kĩ!

- Lâm Tiểu Đông? Hừ, đệ tử Lâm gia đáng giá ta nhớ chỉ có vài người, ngươi một thằng hề nhảy nhót, có tư cách gì nói chuyện với ta? Không riêng gì ngươi, kể cả Lâm Minh ngươi, nếu không phải là Lan Vân Nguyệt, ngươi căn bản không có tư cách đối thoại cùng ta!

- Ta khuyên ngươi một câu, làm người nên có tự mình hiểu lấy, Lan Vân Nguyệt không phải ngươi có thể xứng đôi.

Thanh Tang Thành, nữ hài có thiên tư đạt tới tam phẩm, hơn nữa dung mạo khí chất đều tốt vốn cũng rất ít, đa số lại tập trung vào đại gia tộc, mà đại gia tộc trong lúc đó ích lợi xung đột nghiêm trọng, nữ tử như thế nào xuất giá đến gia tộc khác, lớn mạnh huyết mạch người khác, đa số sẽ yêu cầu nhà trai ở rể, cho nên Chu Viêm mới nói như thế.

- Một ngàn lượng hoàng kim, từ nay về sau không cần phải xuất hiện ở trước mặt ta!

Chu Viêm nói xong, từ trong tay áo móc ra một tờ kim phiếu.

Người chung quanh lập tức líu lưỡi, một ngàn lượng hoàng kim, đây chính là một số lượng cực kỳ khoa trương, cũng đủ cho võ giả ở giai đoạn Luyện thể dùng hai ba năm.

- Một ngàn lượng hoàng kim, ngươi đuổi ăn mày sao?

Lâm Tiểu Đông một tay đẩy kim phiếu trở về, kỳ thật hắn chỉ là mạo xưng hảo hán, một ngàn lượng hoàng kim với hắn mà nói cũng là một số tài phú lớn.

Tay Chu Viêm run lên, một cổ lực phản chấn cường đại trực tiếp chấn Lâm Tiểu Đông đi ra ngoài, hắn lạnh lùng nhìn về phía Lâm Minh, đang đợi đáp án của Lâm Minh.

Lâm Minh hít sâu một hơi, thong thả mà hữu lực nói:

- Chu Viêm, luận thiên phú, ta không bằng ngươi, luận gia thế, ta càng không bằng ngươi, nhưng mà luyện võ xem không riêng gì thiên phú cùng tài lực duy trì, còn có trọng yếu nhất… là hướng vũ chi tâm!

- Ngươi vì tài phú, địa vị, hư vinh mà tu võ, ta vì truy cầu võ đạo cực hạn mà tu võ, võ đạo không phải nhìn người có thiên phú, cũng không phải nhìn người có quyền có thế, mà là vì người một lòng hướng vũ chi tâm, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi!

Lâm Minh nói đến câu nói sau cùng, cơ hồ là một chữ dừng một lần, thanh âm trong trẻo, toàn bộ người ở phụ cận đều nghe thanh thanh sở sở.

Tam phẩm thiên phú muốn đuổi theo tứ phẩm thiên phú, hơn nữa gia thế chênh lệch cự đại, tiểu tử này thật sự là điên rồi!

Nghe được những lời này của Lâm Minh, Chu Viêm sửng sốt một chút, chợt cười to:

- Hảo, rất tốt! Ta chờ ngươi!

Nói xong hắn thu hồi kim phiếu, tra trường kiếm vào vỏ, Chu Viêm nhìn Lâm Minh thật sâu, xoay người rời đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện