Thiên Vận thành, phủ nguyên soái...
Bị quân đội vây quanh hơn một tháng, ngay cả nô bộc cũng không được
ra ngoài, hôm nay phủ nguyên soái đông như trẩy hội, ngay sau khi Dương
Chấn tử vong, những đại thần ý thức được đã đổi trời liền giải trừ giam
lỏng Tần Tiêu.
Không cần nghĩ, thái tử Dương Lâm sẽ trỗi dậy, mà Tần Tiêu cũng sẽ
lại trở thành đại thần đỉnh cao, thậm chí địa vị càng khủng bố hơn.
Vào lúc này, không đi nịnh bợ là ngu ngốc.
Tần Tiêu bị đông đảo quan viên ùa tới phủ nguyên soái, gõ chiêng mở đường, vẩy nước lót lộ.
Ngay cả các tùy tùng của Tần Tiêu cũng được lễ ngộ cực cao, những
vương công quý tộc ở trước mặt bọn họ không bày ra tư thế gì, mở mồm
ngậm miệng đều là “tiểu ca”, “lão sư phụ”, chỉ sợ thất lễ.
Hơn nữa những vương công quý tộc trước kia quả thật ngã sang phía
Dương Chấn đều bàng hoàng lo sợ, hận không thể xé ngực móc tim ra cho
Tần Tiêu xem.
Nên biết, trong đấu tranh quyền lực, phía thắng lợi lên ngôi đều rất
dễ làm một lần tẩy rửa máu tanh, những nhân vật trước đó đầu phục Dương
Chấn, làm không xong sẽ bị rửa mất.
Dưới tình huống này, bọn họ sao không sợ, hận không thể thờ phụng Tần Tiêu như cha mẹ ruột.
Một đám vương công quý tộc vây quanh Tần Tiêu vào Tần phủ, tiếp theo
bọn họ thấy được con Chu Tước thật lớn đang ở trong này, lông chim màu
đỏ xinh đẹp, ngọn lửa cháy hừng hừng, cùng với khí thế mạnh mẽ như có
như không, làm một đám vương công quý tộc cổ họng co giật, nhất thời câm như hến.
- Lão gia, lão gia, Lâm đại nhân dẫn tiểu thư về, chờ trong hậu viện.
Một quản gia trung niên đi lên đón.
- Hạnh Hiên...
Tần Tiêu ngẩn ra, trong lòng cảm khái không thôi, vốn hắn tưởng sẽ
không còn gặp lại được cháu gái, không ngờ chỉ trong một đêm, thế cục
lại xảy ra biến đổi lớn như thế.
Tần Tiêu theo quản gia vào hậu viện, những vương công quý tộc tự
nhiên bị chặn lại. Nhưng bọn họ cũng tự hiểu mình, Lâm Minh là thân phận gì, làm sao có thể tới gặp bọn họ? Đến trình tự như Lâm Minh, quý tộc,
vương quyền giới thế tục, đối với hắn chỉ như mây bay, căn bản không có ý nghĩa.
Vì thế những người này tự nhiên theo quản gia tiếp đón, ngồi ở phòng trước, bắt đầu uống trà nói chuyện phiếm.
- Gia gia!
Tần Tiêu vào phòng sau, Tần Hạnh Hiên liền khóc nhào vào lòng Tần
Tiêu. Lo lắng cho gia gia hơn một tháng, bây giờ nhìn gia gia yên lành
trở về, Tần Hạnh Hiên không nén được tình cảm, nước mắt tuôn rơi không
dứt.
- Gia gia không sao.
Tần Tiêu vỗ lưng Tần Hạnh Hiên, sống đến tuổi như Tần Tiêu, đã gặp
bao nhiêu sóng to gió lớn, trên đời này rất ít thứ gì làm Tần Tiêu vui
buồn được nữa, chỉ duy nhất làm Tần Tiêu vướng bận là Tần gia truyền
thừa, cùng với các cháu trai cháu gái của mình.
Tần Tiêu nhìn Tần Hạnh Hiên, ánh mắt tràn đầy yêu thương, mình có được cháu gái xuất sắc như thế, đúng là trời cao chiếu cố.
Ánh mắt quay sang Lâm Minh, nhìn người thanh niên này, vẻ mặt của Tần Tiêu rất phức tạp. Cảm kích, cảm khái, vui mừng, kính sợ... Đủ loại đan vào nhau, thậm chí Tần Tiêu cũng không biết xưng hô Lâm Minh thế nào.
Trước đó hắn đã nhận được tin tức, tân nhiệm phủ chủ Thất Huyền võ phủ bị Lâm Minh một chiêu miểu sát.
Hắn đã tận mắt nhìn Lâm Minh từ một thiếu niên suy sút đến nay trở
thành nhân vật mà cốc chủ Thất Huyền cốc cũng phải kính lễ ba phần! Đến
trình tự này, Tần Tiêu đã không thể hiểu được.
Hắn tự nhiên hy vọng thúc đẩy hôn sự giữa Lâm Minh và Tần Hạnh Hiên,
tuy nhiên loại chuyện này đã không phải hắn có thể hỏi, hắn đã không có
năng lực an bài cuộc đời của cháu gái.
- Tân nguyên soái, ngài tâm sự cùng Hạnh Hiên, ta đi ra ngoài.
Lâm Minh hành lễ vãn bối, liền rời phòng...
Ở ngoài phòng, quản gia trung niên đang chờ.
- Lâm đại nhân, có người muốn gặp ngài.
- Gặp ta? Không phải ta đã nói không gặp ai hay sao?
Lâm Minh không muốn gặp những vương công quý tộc Thiên Vận thành, đơn giản là tặng lễ nịnh bợ linh tinh, hắn không có hứng thú gì.
- Cái này... Nàng nói là cố nhân của ngài.
- Cố nhân?
Lâm Minh nghĩ đến đầu tiên chính là Lan Vân Nguyệt, nhưng đến lúc
gặp, hắn lại thoáng sửng sốt. Một cô gái váy trắng gọn gàng, nhìn có vài phần nhu nhược đang cung kính đợi ở đại sảnh.
Đó là... Bạch Tĩnh Vân.
Lúc trước Bạch Tĩnh Vân cùng Mộ Dung Tử được gọi là Thất Huyền song
kiêu, cũng là nhân vật tiêu điểm của Thất Huyền võ phủ. Tuy nhiên Lâm
Minh cũng không tiếp xúc nhiều với Bạch Tĩnh Vân, chỉ giới hạn trong vài lần Minh Văn bảo khí cho nàng. Đối với Bạch Tĩnh Vân, Lâm Minh cũng
không nhớ sâu, hắn gần như đã quên cô gái này.
Thấy Lâm Minh vào, Bạch Tĩnh Vân mỉm cười, hành lễ:
- Lâm đại nhân.
Một tiếng Lâm đại nhân lại làm Lâm Minh không thoải mái, Lâm Minh nói:
- Tùy ý là được rồi, trước kia chúng ta là đệ tử đồng môn.
- Được... Vậy ta gọi một tiếng Lâm huynh đi.
Bạch Tĩnh Vân cười.
- Nói lại, ta còn vào Thất Huyền võ phủ sớm hơn Lâm huynh, lúc trước
đã cảm thấy Lâm huynh tiềm lực vô hạn, nhưng không thể ngờ tới mấy năm
sau, Lâm huynh đã đến bước này...
Bạch Tĩnh Vân không thể không cảm khái, lần đầu tiên Lâm Minh xông
Vạn Sát trận, xếp hạng thấp hơn nàng nhiều, nhưng bây giờ, ngay cả phủ
chủ Thất Huyền võ phủ cũng bị Lâm Minh một chiêu miểu sát.
Quả thật như là mơ.
- Ừm, may mắn được một ít cơ duyên, may mắn thôi.
- Số mệnh cũng là một bộ phận của thiên tài.
Bạch Tĩnh Vân lắc đầu, tiếp theo nghiêm mặt, trong ánh mắt lóe lên thần thái khác thường.
- Lâm huynh, ta có chuyện có thể hỏi huynh được chứ?
- Cứ nói.
Bạch Tĩnh Vân do dự một chút, nhỏ giọng hỏi:
- Một năm rưỡi trước... Âu Dương Địch Hoa... Là huynh giết ư?
Lâm Minh cùng Âu Dương Bác Duyên có thù, toàn bộ Thiên Vận thành cũng chỉ có Dương Chấn, người nón che cùng một số ít người biết tới. Ngoài
ra, không còn ai hiểu.
Thậm chí mọi người còn không biết Dương Chấn làm sao móc quan hệ được với người nón che, chỉ đoán sau lưng Dương Chấn có đại nhân vật Thất
Huyền cốc chống lưng, nhưng rốt cuộc là ai thì không biết.
Bạch Tĩnh Vân tự nhiên cũng không rõ, nhưng từ một ít dấu vết có thể
tra ra được. Ví dụ như Lâm Minh rời Thiên Vận quốc đã bố trí cha mẹ, tân nhiệm phủ chủ là
từ Hợp Hoan tông, Âu Dương Bác Duyên từng đến Thiên
Vận quốc, sau tin Lâm Minh chết truyền về, Dương Chấn xuống tay với Tần
phủ...
Một loạt chuyện này gắn liền lại, Bạch Tĩnh Vân liền sinh ra liên tưởng như vậy, cho nên mới đến hỏi rõ với Lâm Minh.
Chuyện đến giờ, Lâm Minh tự nhiên không có gì phải giấu, hắn gật đầu.
- Âu Dương Địch Hoa là ta giết.
Bạch Tĩnh Vân nghe Lâm Minh nói vậy, thở phào một hơi dài, nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run run.
Nàng giải quyết xong tâm sư đè trong lòng hơn một năm, nhưng mơ hồ
lại có chút mất mát, dường như làm xong một việc, nhưng lại nhận được
kết quả vốn không có ý nghĩa gì, làm nàng cảm thấy mỏi mệt.
Lúc mở ra, ánh mắt Bạch Tĩnh Vân đã khôi phục thần thái.
- Cảm ơn Lâm huynh...
Lâm Minh lắc đầu.
- Không có gì phải cảm ơn, ta giết hắn cũng là vì hắn động sát tâm với ta trước.
Mỗi người có chí riêng, kỳ thật nữ đệ tử Hợp Hoan tông cũng không có
khủng bố như vậy. Nếu có thể bỏ xuống rụt rè cao ngạo của nữ tính, ở Hợp Hoan tông sẽ có thể muốn gì được đó, rất nhiều nữ đệ tử thiên tư bình
thường nhưng có vài phần tư sách, vì thanh xuân và phú quý đều liều mạng chen vào Hợp Hoan tông.
Lâm Minh thở dài, lấy ra hai bình đan dược, nói:
- Bạch sư tỷ, hai bình này, một bình cho ngươi, một bình khác nếu
ngươi có thể gặp Lan Vân Nguyệt, giúp ta đưa cho nàng ấy. Chúng có dược
tính ôn hòa, dùng cũng không cần cố kị, có thể cam đoan các người tiến
vào Ngưng Mạch kỳ...
Thiên phú của Bạch Tĩnh Vân cũng chỉ coi như không tệ ở Thất Huyền võ phủ, là một võ giả, nàng tự nhiên mơ có ngày sớm đột phá Ngưng Mạch kỳ. Nhưng bây giờ nhìn hai bình thuốc, trong lòng Bạch Tĩnh Vân lại không
có cảm giác mừng rỡ gì, có lẽ đã trải qua một chuyện, nàng đã không có
theo đuổi những thứ này.
Do dự một chút, Bạch Tĩnh Vân vẫn yên lặng thu lấy hai bình đan dược, nhỏ nói:
- Một năm qua Lan cô nương vẫn ở bắc thành kinh doanh cửa hàng vải của nàng, lần này Lâm huynh trở về, có thể nàng cũng biết...
Bạch Tĩnh Vân ý ngoài lời, là Lan Vân Nguyệt không muốn đến gặp Lâm
Minh, hiện giờ cảnh còn người mất, gặp cũng không có ý nghĩa, chỉ tăng
thêm xấu hổ thôi.
Lâm Minh im lặng không nói, trong lòng khẽ than, có lẽ những ngày
bình tĩnh càng thích hợp hơn với Lan Vân Nguyệt... Tặng bình đan dược
này, cũng giải quyết xong đoạn nhân quả cuối cùng, từ nay về sau, đoạn
tình cảm này cũng hoàn toàn thành mây khói...
Cáo biệt Bạch Tĩnh Vân, Lâm Minh một mình trở về phòng, hắn đã dặn
quản gia, bất cứ ai cũng không được quấy rầy, bao gồm cả không cần đưa
thức ăn.
Lâm Minh tiến vào Không Linh võ ý, ngồi một lần là ba bốn canh giờ.
Mở mắt ra, đã đến tối.
Lâm Minh đứng dậy, lấy ra một bình nhỏ từ trong Tu Di giới, bên trong cái bình là chất lỏng đỏ đậm, đây là tinh huyết chiết xuất từ trên
người Âu Dương Bác Duyên và Âu Dương Bác Tu!
Từ lần trước, Lâm Minh dùng tinh huyết cao thủ Hậu Thiên, đánh bậy đánh bạ mở ra Ma Phương, đến hôm nay đã gần hai năm.
Thời gian hai năm, thực lực của Lâm Minh đã đạt tới Tiên Thiên Chí Cực!
Không biết tinh huyết cao thủ Tiên Thiên, có thể lại mở ra lần nữa không?
Ma Phương Lâm Minh vội vàng muốn kiểm chứng suy đoán này.
Lắc đầu cười khổ, Lâm Minh lẩm bẩm tự giễu:
- Tâm niệm lại rối loạn, loại tâm tính này không thích hợp mở ra Ma Phương...
Càng là trọng bảo, càng cần phải có lòng không lo không sợ để đối
đãi, bằng không bị lòng tham dẫn dắt, sẽ lộ ra đủ loại sơ hở tâm linh.
Lâm Minh bây giờ cũng không phải cực kỳ khao khát truyền thừa ẩn chứa trong Ma Phương, hắn muốn nhất là nghiên cứu bí mật của Ma Phương, rốt
cuộc nó sinh ra như thế nào? Từ đâu mà tới? Nó muốn hướng dẫn mình làm
gì?
Lâm Minh luôn cảm giác Ma Phương có linh tính, chỉ là dường như nó
đứng ở điểm cao nhất thế giới, tâm tính gần như lạnh lùng nhìn mọi thứ,
bao gồm cả bản thân Lâm Minh.
Cái gọi là thiên địa bất nhân, vạn vật là rơm chó, đối với Ma Phương, không có ai là ai, nó chỉ tồn tại hờ hững, mặc cho thế gian đổi dời...
Lại bình tĩnh tâm tình, Lâm Minh cởi áo, lộ ra ký hiệu kỳ dị trên ngực trái của Lâm Minh, Minh Văn thần bí của Ma Phương...