Sau khi nghe thấy Lâm Minh nói đền mười giọt tinh
huyết Chu Tước, không chỉ riêng đại trưởng lão Mục Xích Hỏa, các trưởng
lão khác cũng cảm thấy buồn cười. Một mụ già áo đỏ hừ lạnh một tiếng:
- Tinh huyết Chu Tước, mỗi một giọt giá trị không thể đo lường. Lão thân thật muốn nhìn, ngươi dùng cái gì để đền!
Mụ già áo đỏ này chính là người lúc trước nói Lâm Minh dùng tinh huyết Chu Tước cứu một người rác rưởi.
- Thần Hoàng đảo đem tinh huyết Chu Tước cho ngươi, không phải để
ngươi cầm đi tặng ân tình, càng không phải để ngươi cầm đi lấy lòng nữ
nhân! Ngươi có tư cách gì làm như vậy!?
Mụ già áo đỏ này nói lời hung hăng ép người, một luồng khí thế bừa
bãi phát ra, trực tiếp ép tới Lâm Minh. Đích tôn của mụ nếu không phải
thiếu tinh huyết Chu Tước, tuyệt đối có thể đột phá Toàn Đan, điều này
làm cho mụ càng thêm phẫn hận. Lại thêm lời nói của Lâm Minh, khiến mụ
lại càng trực tiếp trong hội nghị trưởng lão vận dụng khí thế áp bách
Lâm Minh.
Khí thế của một đại năng Toàn Đan trung kỳ dùng để áp bách một cao
thủ Hậu Thiên, có thể trực tiếp áp bách đến hồn phi phách tán!
Mà mụ già áo đỏ này biết rõ Lâm Minh cũng không phải cao thủ Hậu
Thiên bình thường, áp bách hắn nhiều nhất khiến hắn xấu mặt, cũng không
đến mức tai nạn chết người. Cho nên mụ căn bản không định nương tay chút nào, khí thế toàn bộ phóng ra!
Mục Dục Hoàng thấy vậy biến sắc, bà muốn ra tay ngăn lại, nhưng mà
tay chỉ nâng lên một lửa lại vẫn bỏ xuống. Cách làm của Lâm Minh lần này thật sự quá chọc cừu hận, bà cũng không thể gánh được lửa giận nhiều
người như vậy, ra tay bảo vệ Lâm Minh. Hơn nữa cho dù là chính bà đối
với cách làm của Lâm Minh cũng hết sức bất mãn.
Đại trưởng lão không lộ dấu vết cười, chờ xem Lâm Minh xấu mặt.
Nhưng mà Lâm Minh lại ngồi vững trên ghế, mặt không đỏ, tim không
nhảy, thần sắc bình tĩnh. Ngay cả mày cũng không nhăn lấy một cái, dường như coi mụ già áo đỏ là không khí vậy.
Hả?
Mụ già áo đỏ trong lòng kinh hãi. Khí thế phóng ra toàn bộ đi áp bách một hậu bối, lại hoàn toàn bị phớt lờ? Điều này sao có thể?
Nên biết, cho dù cũng là trưởng lão cảnh giới Toàn Đan, Toàn Đan
trung kỳ áp bách Toàn Đan sơ kỳ cũng tuyệt đối sẽ không làm đối phương
thoải mái như thế!
Mụ vốn tưởng rằng Lâm Minh sẽ không chịu nổi gánh nặng, mồ hôi ướt
đẫm, nhiều nhất là cắn răng chống đỡ. Lại không nghĩ tới đối phương quả
thật coi mụ như không tồn tại, điều này khiến mụ mặt mũi để đâu?
Bất đắc dĩ, mụ già áo đỏ toàn thân chân nguyên vận chuyển, đem khí
thế thúc giục đến mức tận cùng, ngay cả Hỏa Hạc Hoa bên cạnh đều bị khí
thế thổi cho cánh hoa hỗn loạn. Nhưng Lâm Minh chỉ là sắc mặt lạnh lùng, căn bản không nhúc nhích!
Trưởng lão toàn trường đều bị làm ngây ra, mụ già áo đỏ cũng là nhân
vật xếp hạng khá cao trong số phần đông trưởng lão ở đây. Lâm Minh là
mạnh, nhưng cũng tuyệt đối không có mạnh đến loại trình độ này chứ. Điều này sao có thể?
Lâm Minh bình tĩnh đứng lên, nhìn chằm chằm mụ già, gằn từng chữ:
- Lâm mỗ quả thật dùng tinh huyết Chu Tước để cứu một thiếu nữ, thiếu nữ này là bởi vì Lâm mỗ, bị ép đến tuyệt cảnh, bơ vơ một mình chống đỡ. Trước không nói nàng là cố nhân của Lâm mỗ, từng có ân tình đối với Lâm mỗ. Cho dù không phải như thế, Lâm mỗ cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Chẳng lẽ theo tiền bối thấy, quan hệ giữa người với người chỉ là đơn
thuần lợi dụng và bị lợi dụng, giá trị của mọi người đều phải lấy đối
phương có tác dụng với mình hay không để đo lường hay sao?
Một phen lời của Lâm Minh, hung hăng ép người, trong khi nói, huyết
mạch Cổ Phượng ẩn chứa ở mi tâm hắn tự nhiên mà tỏa ra, một luồng khí
thế khiến mọi người tim đập nhanh tràn ra. Mụ già áo đỏ đứng mũi chịu
sào, khí thế tắt ngóm, trong lòng nhảy dựng. Trong nháy mắt vừa rồi,
không biết vì sao mụ có loại run rẩy phát ra từ sâu trong nội tâm. Đó
dường như là... Áp chế đến từ huyết mạch.
Phù!
Một màn khó tin xảy ra, khí thế của mụ già áo đỏ rồi lại như tuyết
dưới mặt trời nóng rực, trong thời gian mấy hơi thở tiêu tan hầu như
không còn!
Hả?
Ánh mắt của trưởng lão toàn trường nhìn Lâm Minh đều có chút thay đổi.
Lâm Minh cứ như vậy bình tĩnh đứng trước bàn hội nghị, lạnh nhạt nói:
- Thần Hoàng đảo đối với Lâm mỗ không tệ, có một món đồ Lâm mỗ vốn là định giao cho Thần Hoàng đảo không đòi hỏi. Tuy nhiên nếu các vị ngồi
đây tính toán chi ly như thế, như vậy tại hạ liền theo lệ thường của
Thần Hoàng đảo, đem đồ vật này ra giá đưa cho Thần Hoàng đảo, đại trưởng lão, nếu Lâm mỗ nhớ không lầm, trong quy củ của Thần Hoàng đảo, sau khi tiến vào Thần Hoàng đảo, bảo vật lấy được thuộc sở hữu cá nhân, cũng có thể cùng Thần Hoàng đảo đổi thành tài nguyên giá trị tương đương. Không sai chứ?
- Không sai!
Mục Xích Hỏa mí mắt nháy nháy, nghĩ đến một màn vừa rồi Lâm Minh dễ dàng đánh tan khí thế trưởng lão, lão vẫn thấy kinh hãi.
- Nếu đã như vậy, vậy thì, đồ vật ta giao ra trừ trả giá mười giọt tinh huyết Chu Tước này, bộ phận dư ra, lại thương nghị khác!
- Cái gì!???
Lời vừa nói ra, toàn trường đều kinh hãi.
Trừ trả giá mười giọt tinh huyết Chu Tước ra, bộ phận dư ra, lại thương nghị khác!?
Nghe ý tứ của Lâm Minh, đồ vật hắn muốn lấy ra, giá trị rồi lại tuyệt đối không chỉ mười giọt tinh huyết Chu Tước?
Đại trưởng lão mặt trầm như nước:
- Lâm Minh, lão phu thật muốn nhìn, ngươi có thể lấy ra cái gì!
- Như vậy xin mời chưởng môn sư tôn xem vật này đi.
Lâm Minh nói xong, từ trong Tu Di giới lấy ra một ngọc giản màu máu.
Ngọc giản này lớn hơn bình thường gấp đôi, trên ngọc giản phủ kín văn lộ màu máu, thoạt nhìn cực kỳ thần bí.
Hả? Ngọc giản?
Công pháp sao?
Trưởng lão ở đây chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, mà đại trưởng lão Mục Xích Hỏa lại càng nhìn chằm chằm, thần sắc liên tục thay đổi, không biết đang nghĩ gì.
Ngọc giản này hiển nhiên là từ trong Thần Hoàng bí cảnh mang ra.
Sẽ là cái gì?
Công pháp? Võ kỹ?
Mục Dục Hoàng nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, đem ngọc giản nắm trong tay. Bà cảm giác dường như nắm một ngọn lửa từ thượng cổ xa xôi đến
nay, đang bùng cháy sáng ngời. Trên ngọc giản tỏa ra một luồng khí tức
thần bí cổ xưa, tuyệt đối không phải vật phàm!
Mục Thiên Vũ ngay tại bên cạnh Mục Dục Hoàng, nhìn ngọc giản này, lại nhìn Lâm Minh, trong lòng có loại cảm giác rung động không hiểu. Nàng
yên lặng chờ đợi kết quả Mục Dục Hoàng tra xét.
Cảm giác vươn vào trong ngọc giản, trong lòng Mục Dục Hoàng máy động, mới đầu là tầng thứ nhất Chu Tước Cấm Thần lục.
Chẳng lẽ...
Mục Dục Hoàng đột nhiên ý thức được một loại
khả năng. Ngọc giản Lâm
Minh mang ra này, chỉ sợ là bù đủ một số thiếu sót của Chu Tước Cấm Thần lục!
Nếu là như vậy, giá trị của bộ ngọc giản này sẽ khó thể tưởng tượng.
Yên lặng xem tiếp, khi Mục Dục Hoàng đảo qua công pháp tầng năm Chu
Tước Cấm Thần lục, lại nhìn thấy tầng thứ sáu, bà hít sâu một hơi, ánh
mắt trở nên lóe ra không chừng, hô hấp cũng có chút dồn dập!
Với sự lý giải của Mục Dục Hoàng đối với Chu Tước Cấm Thần lục, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra thật giả của bộ công pháp này.
Chu Tước Cấm Thần lục khai môn tồ sư Thần Hoàng đảo nhận được chỉ có
năm tầng đầu, dù thiếu sót nhiều như vậy, Chu Tước Cấm Thần lục vẫn
không thua công pháp của tông môn ngũ phẩm, thậm chí là thánh địa, chỉ
là hạn chế tu luyện phải có huyết mạch Chu Tước, cho nên không bị tông
môn ngũ phẩm thèm thuồng!
Công pháp càng lên cao tầng, uy lực của nó lại càng khủng bố. Chu
Tước Cấm Thần lục có được sáu tầng đầu tuyệt đối là công pháp đỉnh cấp
có thể bồi dưỡng ra cường giả phong hoàng!
Nói cách khác, nếu như có bộ công pháp này, Thần Hoàng đảo bọn họ liền có khả năng trở thành thánh địa.
Đây tuyệt đối không phải mấy giọt tinh huyết Chu Tước có thể sánh bằng. Thậm chí mấy chục, trên trăm giọt đều không so được!
Nhưng mà đúng vào lúc này, chuyện càng khiến cho Mục Dục Hoàng không
thể tin đã xảy ra. Sau công pháp tầng sáu Chu Tước Cấm Thần lục bất
thình lình là công pháp tầng bảy Chu Tước Cấm Thần lục!
Trời ạ!
Công pháp tầng bảy!
Bàn tay Mục Dục Hoàng lại bắt đầu trở nên run rẩy khe khẽ. Một màn
này rơi vào trong mắt các trưởng lão, bọn họ đều khẽ biến sắc mặt. Ngọc
giản Lâm Minh mang về rồi lại có thể khiến Mục Dục Hoàng thất thố như
thế?
Một hơi xem xong công pháp tầng bảy, nhịp tim của Mục Dục Hoàng gần
như đình chỉ trong khoảnh khắc. Sau công pháp tầng bảy, rõ ràng là...
Tám tầng đầu Chu Tước Cấm Thần lục!
Tầng thứ tám...
Trong lòng Mục Dục Hoàng nhấc lên sóng lớn ngất trời. Chu Tước Cấm
Thần lục tầng tám sẽ là uy lực gì, bà đã không thể tưởng tượng.
Ngón tay run rẩy, Mục Dục Hoàng một tay chống bàn, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lâm Minh.
- Chưởng môn, ngọc giản kia rốt cuộc là cái gì?
Mụ già áo đỏ lúc trước tranh chấp với Lâm Minh thấy Mục Dục Hoàng thất thố như thế, không kìm nổi hỏi.
Mục Dục Hoàng buông ngọc giản, kìm lòng không đậu nhắm hai mắt bình
phục tâm tình một chút. Thật lâu sau, bà mới đưa ngọc giãn ra nói:
- Tự xem đi.
Khi đón lấy ngọc giản, trong lòng mụ già áo đỏ đã mơ hồ có dự đoán.
Ngọc giản có thể làm Mục Dục Hoàng thất thố đến nước này, đại khái cũng
chỉ có một loại tình huống.
Liếc mắt nhìn qua, trong lòng mụ chấn động. Quả nhiên như thế!
Nhưng mà, khi mụ tiếp tục đọc xuống dưới, biểu tình trên mặt càng trở nên kinh ngạc, khiếp sợ, đến cuối cùng hoàn toàn dại ra.
Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng là mụ tuyệt đối không nghĩ tới, Chu Tước Cấm Thần lục này lại tới tầng thứ tám!
Lâm Minh lại lấy được công pháp Chu Tước Cấm Thần lục tám tầng đầu từ trong Thần Hoàng bí cảnh?
- Rốt cuộc là cái gì?
Trưởng lão chung quanh nhao nhao lên tiếng hỏi.
- Chu Tước Cấm Thần lục...
Mụ già áo đỏ nói đến đây nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, tạm dừng mấy giây mới nói từng từ:
- Công pháp tám tầng đầu!
- Cái gì?
- Tám tầng đầu?
Trưởng lão toàn trường đều bị ngây ra. Khi nhìn thấy Mục Dục Hoàng
thất thố như thế, trong lòng bọn họ đã có phỏng đoán. Nhưng khi từ trong miệng mụ già áo đỏ biết được tin tức này, bọn họ mới biết, trước đó vẫn là đánh giá quá thấp mức độ khủng bố của ngọc giản này.
Tam trưởng lão Mục Viêm Trác đã hoàn toàn choáng váng ngây người. Lão nhìn Lâm Minh, trong lòng càng trở nên kính sợ. Lúc trước tổ sư khai
phái Thần Hoàng đảo từ trong Thần Hoàng bí cảnh đạt được cơ duyên lớn,
lấy ra công pháp Chu Tước Cấm Thần lục năm tầng đầu, một tay khai sáng
Thần Hoàng đảo. Mà hiện giờ, Lâm Minh từ trong Thần Hoàng bí cảnh lấy ra công pháp tám tầng đầu, sẽ như thế nào? Lão không thể tưởng tượng.
Đại trưởng lão cũng sắc mặt âm trầm, nhìn ngọc giản đỏ như máu trong
tay Mục Dục Hoàng, tay nắm chặt, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Các trưởng lão, thần sắc khác nhau. Có thể có công pháp Chu Tước Cấm
Thần lục tám tầng đầu, bọn họ đương nhiên mừng rỡ kích động. Nên biết,
bọn họ đại đa số người đã đem Chu Tước Cấm Thần lục tu luyện đến cảnh
giới tầng thứ năm, nhưng mà vẫn bị vây ở Toàn Đan sơ kỳ, Toàn Đan trung
kỳ, muốn đột phá không có biện pháp khác, chỉ có thể một lần lại một lần củng cố cảnh giới năm tầng đầu, khiến cho công pháp của mình tinh thuần hơn, để lấy làm đột phá.
Đó là bởi vì, bọn họ không có công pháp tầng thứ sáu!