Nữ nhân áo đen bị Cự Ma gọi lại, khẽ nhíu mày, ngay mi tâm ẩn nấp một cỗ sát khí muốn bùng phát ra, tuy nhiên nàng vẫn nhịn xuống.
“Mặc Cổ không biết đi nơi nào...”. Lâm Minh chỉ thấy nữ nhân áo đen, nhưng không có phát hiện Mặc Cổ.
- Tiểu mỹ nhân! Không tới đùa một chút sao?
Ngao Nhật lại lần nữa khiêu khích.
Lần này, một ít võ giả nhân loại không kìm nổi đều lặng lẽ rút lui, bọn họ cũng không muốn một lát nữa bị Ngao Nhật nhằm vào mình.
Sát khí trong mắt nữ nhân áo đen nhoáng lên một cái, trường kiếm ra khỏi vỏ, gần như không thấy rõ động tác ra tay của nàng, chỉ nghe một tiếng kiếm khí xé gió chói tai, kiếm quang sắc bén đã đâm thẳng tới mi tâm Ngao Nhật!
- Hừ!
Ngao Nhật hừ lạnh một tiếng, tung một quyền đánh ra chặn kiếm quang!
Chỉ nghe một tiếng “coong” vang dội, kiếm quang bị một quyền của Ngao Nhật đập nát!
“Bịch, bịch, bịch!”.
Ngao Nhật liên tiếp thối lui ba bước, trên nắm tay xuất hiện một vệt máu tươi.
Trên gương mặt nữ nhân áo đen dưới tấm khăn che mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng dùng kiếm công kích, đối phương dùng quyền tiếp đón, vậy mà chỉ lui lại ba bước, nắm tay bị chút vết thương ngoài da, phần thực lực này quyết không ở dưới mình.
Vốn nàng chỉ muốn dạy cho đối phương một bài học, không nghĩ tới thực lực của đối phương mạnh như thế. Nếu đánh nhau thật sự, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó phân thắng bại. Nàng còn có chuyện quan trọng trong người, tự nhiên không muốn bị cuốn vào, liền xoay người lui về phía sau một bước, thân ảnh xinh đẹp trong phút chốc mất hút trong đám người.
- Con quỷ nhỏ này!
Ngao Nhật mắng một câu, nhưng không có đuổi theo. Hắn cũng nhìn, cô bé nhân loại này thực lực rất mạnh, là một thiên tài đỉnh cấp. Tuy rằng hắn không có xuất ra vũ khí, nhưng công phu trên nắm tay hắn cũng không kém bao nhiêu so với dùng võ khí, kết quả một quyền đánh ra chẳng những nắm tay bị thương, chính mình còn phải thối lui liên tiếp ba bước.
“Thật là xui xẻo, không ngờ gặp phải một thiên tài đỉnh cấp của nhân loại”. Trong lòng Ngao Nhật cực kỳ khó chịu, trước đó hắn đã nói ngạo mạn như vậy, tuyên bố trong thiên tài nhân loại hoàn toàn không có người nào là đối thủ của mình, kết quả trước mắt nhiều người như vậy, tự mình đánh vào mặt mình, một con quỷ nhỏ liền thế lực ngang nhau với ngươi, hơn nữa con quỷ nhỏ này thoạt nhìn mới chỉ hơn hai mươi tuổi, có lẽ còn trẻ hơn mình.
Trong lòng thẹn quá thành giận, hắn đảo ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía, những võ giả nhân loại kia lập tức nhao nhao né tránh, e sợ rước lấy họa vào thân.
Ở thời điểm tất cả võ giả nhân loại nếu không cúi đầu, thì né tránh, thần sắc bình tĩnh của Lâm Minh tự nhiên liền có vẻ chói mắt, ánh mắt của Ngao Nhật lập tức dừng ở trên thân Lâm Minh: “Ồ! Trên thân tiểu tử này có ngưng tụ sát khí, chẳng lẽ là Huyết Sát lệnh?”.
Huyết Sát lệnh của mười hai Thiên Ma thành là có hạn, một khối Huyết Sát lệnh có thể trợ giúp võ giả ngưng tụ sát khí, ngưng tụ thành hình xăm Thiên Ma. Nếu không có Huyết Sát lệnh, giết người hấp thu sát khí sẽ tản đi, tốn rất nhiều khí lực mới có thể ngưng tụ thành đầy đủ hình xăm Thiên Ma.
Ngao Nhật ở lại Thiên Ma thành đã hơn nửa năm, thập phần mẫn cảm với khí tức Huyết Sát lệnh. Hắn có năm, sáu phần nắm chắc, khẳng định trên thân Lâm Minh có một khối Huyết Sát lệnh.
Huyết Sát lệnh này chính là giá trị mấy chục viên Huyết Sát tinh trung phẩm, tiểu tử Tiên Thiên kỳ này lại kiếm được một khối?
Ngao Nhật tuy rằng giàu có, nhưng cũng không giàu có đến mức coi nhẹ mấy chục viên Huyết Sát tinh trung phẩm. Nên biết rằng, ở Cực Tinh thành một viên Thần Huyết đan có thể cứu mạng cũng chỉ bán ra với giá một trăm viên Huyết Sát tinh trung phẩm mà thôi.
Một nhân loại Tiên Thiên kỳ, cầm bảo vật như vậy mà không đoạt lấy, thì cũng không phải tác phong của Ngao Nhật.
- Tiểu tử! Ngươi lại đây!
Ngao Nhật nói với Lâm Minh, liếm liếm môi tham lam, ánh mắt của hắn giống như dã thú đang nhìn con mồi khoái khẩu.
Lâm Minh nhướng mày, hắn không nghĩ tới mình không nói một tiếng, vị trí đứng cũng không bắt mắt, không ngờ lại bị hắn nhìn trúng.
- Con bà nó! Ngao Nhật đại nhân gọi ngươi đấy! Lỗ tai điếc à?
Ở bên cạnh Ngao Nhật, vài tên tiểu đệ quát to. Đối với người đến Hồng Nhật thành, có thể đi một vòng mười hai Thiên Ma thành, đồng thời bình an trở về đều xem như người tài, rất có uy tín trong mắt các tiểu đệ.
- Ha ha... Tiểu tử! Ngươi xui tận mạng rồi!
Ở phía sau Lâm Minh, quán chủ bán ra Thần Huyết đan kia, nói với vẻ vui sướng khi người gặp họa. Hắn biết rõ Ngao Nhật, người bị Ngao Nhật nhìn trúng, thế nào cũng phải bị lột một lớp da không sai!
- Đã bảo ngươi đừng ở chỗ này vướng bận, ngươi còn muốn vô giúp vui!
Nhìn thấy Lâm Minh vẫn giả câm vờ điếc, mấy tên tiểu đệ phát hỏa:
- Hừm! Dạy cho hắn một bài học!
Bọn chúng nói xong liền phóng vọt tới chỗ Lâm Minh. Trước đó nữ nhân áo đen tu vi rất cao, bọn họ không là đối thủ, tự nhiên không dám lỗ mãng ở trước mặt nữ nhân áo đen, lần này đối mặt với Lâm Minh chỉ là một võ giả Tiên Thiên sơ kỳ, cảnh giới còn không cao bằng bọn họ, mà lại là nhân loại, bọn họ lập tức cảm thấy có cơ hội để biểu hiện ở trước mặt đại ca.
Vài tên tiểu đệ đồng loạt ra tay, bọn họ cố ý tránh chỗ yếu hại trên thân Lâm Minh, chỉ nhằm vào tứ chi của Lâm Minh. Chiêu thức này nếu đánh vào trên thân võ giả Tiên Thiên bình thường, tất nhiên tứ chi tàn phế, cuộc đời này trở thành phế nhân.
“Xoạt!”.
Lâm Minh khẽ búng năm ngón tay, phụt ra hào quang đỏ như máu, năm đạo Huyết Ẩm chi ấn như mũi tên bay vụt ra! Huyết quang bắn vọt ra, sát khí linh hoạt, sắc bén nồng đậm cuồn cuộn mãnh liệt phủ chụp xuống, khiến các võ giả ở chung quanh tâm thần run rẩy.
Năm tên lâu la Cự Ma, mỗi người một đạo Huyết Ẩm chi ấn, ánh sáng đỏ cắt vỡ hư không.
- A a a...
Năm tên kêu thảm một tiếng, ôm tay phải ngã lăn trên đất, tay phải bọn chúng đồng loạt đứt đoạn, máu tươi phun ra cuồn cuộn! Trong nháy mắt năm người bị chặt đứt tay phải, mà Lâm Minh dường như cũng chưa nhích động chút nào.
- Cái gì!?
- Tiểu tử này làm cái gì? Ánh sáng đỏ kia là cái gì? Ám khí ư?
- Tiểu tử này có lai lịch gì?
Một chiêu chặt đứt bàn tay của năm Cự Ma, rõ ràng là còn nương tay, bằng không có thể chặt đứt tay phải, thì cũng có thể chặt đứt cổ!
Ở trên quảng trường, võ giả các chủng tộc, bất kể là quán chủ hay là khách hàng, đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ vốn chuẩn bị xem kết cục thê thảm của Lâm Minh, như thế nào cũng không nghĩ tới, tên thoạt nhìn tuổi không lớn này là một người ngoan độc như vậy.
Trên thực tế, nếu bọn họ biết tuổi thật của Lâm Minh mới chỉ mười tám tuổi, sợ là cằm phải rơi trên mặt đất rồi!
Ánh sáng đỏ màu máu kia quá nhanh, mau đến mức bọn họ vốn hoàn toàn chưa kịp thấy rõ đó là thứ gì, chỉ cảm thấy năng lượng máu huyết nồng đậm nhoáng lên một
cái, lưng bọn họ đều phát lạnh.
- Xú tiểu tử!
Ngao Nhật sa sầm mặt xuống, quát lớn.
Hôm nay như thế nào xui xẻo như vậy, liên tiếp đụng phải hai nhân loại trẻ tuổi đều là biến thái.
Trong nháy mắt đánh bại năm tiểu đệ kia, Ngao Nhật chính mình cũng có thể làm được, nhưng Ngao Nhật không dám khẳng định, thanh niên này có còn ẩn giấu con bài gì chưa lật hay không? Như vậy tính ra, nếu thật sự hắn đánh nhau với thanh niên này, tỷ lệ thắng không vượt qua năm thành.
“Con bà nó! Đúng thật là cường giả nhân loại Tiên Thiên sơ kỳ ư? Cho dù thiên tài cấp thánh của Yêu Tinh tộc, chẳng qua cũng thế thôi!”.
Ngao Nhật kêu khổ trong lòng, ở Cực Tinh thành thời gian nửa năm qua, cũng chưa từng gặp cường giả nhân loại biến thái như vậy, hôm nay toàn bộ vấp phải.
Hiện tại hắn rơi vào tình cảnh đâm lao phải theo lao! Nói như thế nào, Ngao Nhật hắn ở Hồng Nhật thành cũng là nhân vật có danh dự uy tín, hiện giờ bị một tên tiểu tử nhân loại Tiên Thiên kỳ đánh vào mặt, nếu xám xịt bỏ qua, ngày sau tất nhiên bị người cười nhạo, vậy thì không có biện pháp lăn lộn nữa rồi.
“Tuy rằng đánh nhau với tiểu tử này, mặt thua khá lớn, nhưng nếu ta dùng hết toàn lực đánh hắn một cái trở tay không kịp, ở trong vòng vài ba chiêu chiếm thượng phong cũng không khó. Đến lúc đó ta hãy thu tay lại, cũng coi như có thể xuống đài”. Nghĩ như vậy, Ngao Nhật lạnh lùng nói:
- Tiểu tử! Ta thừa nhận vừa rồi đã coi thường ngươi, ngươi còn có vài phần bản lãnh! Ngươi đả thương thủ hạ của ta, nếu có thể tiếp ta ba chiêu, chuyện này coi như bỏ qua!
Ngao Nhật vô sỉ nói, lúc này, hắn sao còn dám nhắm vào Huyết Sát lệnh của Lâm Minh, mà chỉ nghĩ tới làm sao để trong vòng ba chiêu chiếm thượng phong, để tránh đánh mất thanh danh của mình.
Trên mặt Lâm Minh lộ vẻ trào phúng mờ nhạt, để mặc cho tên này khoác lác.
“Xoạt!”.
Ngao Nhật rút ra vũ khí, rõ ràng chính là cây trường mâu địa giai trung phẩm hắn đã tiêu phí cái giá lớn mua ở Hồng Nhật hiên vừa rồi. Trước đó mặc dù chiến với nữ nhân áo đen, hắn cũng không có rút ra vũ khí, lần này đối mặt với Lâm Minh, hắn không thể không toàn lực ứng phó.
- Tiểu tử! Ngươi không xuất ra vũ khí à?
Nhìn thấy Lâm Minh không mảy may nhích động, Ngao Nhật cực độ khó chịu: “Xem thường ta à! Muốn chết!”.
“Ma Vương Bá Thế!”.
Ngao Nhật hét lớn một tiếng, đâm ra một mâu. Trên thân Ngao Nhật ngưng tụ thành một hư ảnh Ma Vương, sau lưng Ma Vương này còn mọc một đôi cánh.
Theo hư ảnh Ma Vương xuất hiện, trong nháy mắt khí thể của Ngao Nhật bùng phát, dường như đại thế trong thiên địa đều bị một mâu của hắn khuấy lên.
- Là hình xăm Thiên Ma, Ngao Nhật động thật rồi!
- Ở Cực Tinh thành ngưng tụ thành hình xăm Thiên Ma, có thể tăng phúc uy lực của võ kỹ ma đạo, thật sự là hâm mộ!
Trong lúc mọi người còn đang cảm khái, lúc này, Lâm Minh ra tay, hắn không có lấy ra vũ khí, chỉ là tiến lên trước một bước, tung ra Phấn Thân Toái Cốt quyền!
Chân nguyên chấn động phối hợp với mấy chục đạo Huyết Ẩm chi ấn bay vụt ra, chỉ thấy hiện lên ánh sáng đỏ đầy trời, cặp cánh của hư ảnh Thiên Ma lập tức bị Huyết Ẩm chi ấn cắt thành mảnh nhỏ, tiện đà bị chân nguyên chấn động chấn thành bột mịn, tan thành mây khói!
- A!
Ngao Nhật biến sắc, liều mạng thúc động ma nguyên hộ thể, nhưng mà chỉ có ma nguyên hộ thể, như thế nào chống đỡ được Huyết Ẩm chi ấn vô cùng sắc bén?
“Phốc!”.
Chân nguyên hộ thể toàn thân Ngao Nhật giống như giấy vụn bị cắt nát, hắn hộc máu bay ngược ra sau, hôn mê tại đương trường.
Một chiêu thủ thắng, mặt Lâm Minh không giận không vui. Hiện tại thực lực của hắn ở trong một thế hệ trẻ tuổi, thực ít có người có thể địch nổi hắn. Huống chi, Ngao Nhật này còn không phải cường giả đỉnh cấp trong một thế hệ trẻ tuổi. Trước đây hắn gặp được Mặc Cổ, cũng cường đại hơn nhiều so với hắn.
- Quá mạnh mẽ! Ngao Nhật hoàn toàn không phải một cấp bậc với hắn!
- Thực lực bậc này, nếu đi tới ngoại thành Cực Tinh thành, không nói quét ngang, cũng có thể chiếm cứ chỗ đứng nhỏ nhoi! Tên này mới là Tiên Thiên sơ kỳ, thoạt nhìn tuổi còn trẻ, không biết là thiên tài của tông môn nào bồi dưỡng ra. Khó có thể tưởng tượng võ giả nhân loại có thể tu luyện đến trình độ này...
Chung quanh các võ giả nhao nhao bàn tán, mà ở phía sau Lâm Minh, quán chủ bán Thần Huyết đan thì mặt như màu đất. Ở Hồng Nhật thành này, tuy rằng tình trạng giết người trên đường phố không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có. Thanh niên này tùy tiện ra tay liền đánh bại Ngao Nhật, như vậy giết chết mình cũng không phải chuyện khó gì, nghĩ lại tình cảnh bọn họ giao thiệp vừa rồi, quán chủ liền cảm giác lưng phát lạnh, nghĩ lại mà sợ không thôi...
Ở xa xa cách quảng trường trăm trượng, một thanh niên áo đen mỉm cười:
- A! Thật đúng là người không thể xem tướng mạo! Sư muội! Thanh niên này còn mạnh hơn rất nhiều so với muội đấy!
Thanh niên áo đen nói chuyện đúng là Mặc Cổ, mà đứng ở bên cạnh hắn là nữ nhân áo đen che mặt, chính là sư muội Mặc Thanh của hắn.
- Hắn quả thật lợi hại hơn ta, tuy nhiên trong vòng vài năm, ta có tin tưởng đuổi kịp và vượt qua hắn!
Mặc Thanh không phục nói.
- Đuổi kịp và vượt qua hắn ư? Điều đó chưa chắc có khả năng! Tuổi của hắn thậm chí có thể còn nhỏ hơn muội!
Mặc Cổ liếc mắt nhìn Mặc Thanh một cái, tựa cười như không cười nói