Vũ Cực Thiên Hạ

Thông Thiên Tháp Tầng Thứ Hai


trước sau

- Ta nghe nói ngươi muốn tiến vào tầng hai, vì thế đã sớm ở tầng hai chờ ngươi, muốn giao thủ với ngươi. Nhưng là không nghĩ tới, ngươi ở Thông Thiên tháp tầng một lại tu luyện một hơi nửa tháng...

Ải Ma áo choàng đen chậc chậc nói, trong khi nói hình ảnh trên trận bàn thay đổi, một con rắn lớn dài mấy trượng từ trong phòng bò ra. Thân thể to bằng thùng nước uốn éo, đem Uyển Nhi đã hoàn toàn hôn mê cuốn lên.

Nhìn thấy một màn này, trong mắt Lâm Minh hiện lên một tia sát khí. Tuy nói Uyền Nhi chỉ là nha hoàn của hắn, nhưng là mười lăm ngày nay cuộc sống hằng ngày của hắn đều là Uyển Nhi chiếu cố, có thể nói là rất cẩn thận. Lâm Minh tự nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ có người dùng Uyển Nhi uy hiếp hắn.

Ải Ma áo choàng chú ý đến sát ý trong mắt Lâm Minh, hắc hắc cười nói:

- Ngươi quả nhiên giống như ta đoán, từ thái độ của ngươi đối với những người thường kia mấy ngày nay ta liền biết được, trong lòng ngươi có lòng đồng tình nhàm chán. Chậc chậc, thật không biết loại người như ngươi làm sao có thể đi lên sát đạo?

- Ngươi giám thị ta?

Trong lòng Lâm Minh chợt nghiêm. Hắn tự tin tu luyện Thái Nhất Linh Hồn quyết, lại có Luân Hồi võ ý thêm vào, cảm giác không thua võ giả Toàn Đan trung kỳ. Thời gian mười lăm ngày này, không ngờ bị người giám thị còn không biết?

May mắn chưa từng lấy ra Chu Tước Cấm Thần lục, nếu không... Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng!

Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Lâm Minh càng đậm.

- Hắc hắc, giám thị người có rất nhiều loại phương pháp, ta không cần tự mình xuất hiện ở gần ngươi cũng có thể giám thị ngươi. Thậm chí... Một con rắn nhỏ đều có thể trở thành ánh mắt của ta.

Ải Ma áo choàng lơ đễnh nói, hoàn toàn không sợ phương pháp giám thị của hắn bị Lâm Minh biết.

Lâm Minh nhướng mày, không biết bí pháp của những người dị tộc này, quả thật rất chịu thiệt:

- Ngươi vì sao lại chú ý ta?

- Hắc hắc, không riêng gì ngươi, ta đối với tất cả người mới lên tầng thứ hai đều cảm thấy hứng thú. Nói thẳng... Ta muốn cùng ngươi giao thủ trên lôi đài!

Trên mặt Lâm Minh lộ ra một tia khỉnh miệt:

- Thì ra là thế, xem ra thực lực ngươi không ra làm sao, chỉ có thể chọn người mới để xuống tay?

- Hừ, ngươi biết cái gì!

Ải Ma cười lạnh:

- Ngươi cho là có thể ở tầng một bạo tràng, dùng thời gian mười hơi thở giết chết Cổ Việt là có gì đặc biệt hơn người? Thông Thiên tháp tầng hai xa xa không phải tầng một có thể sánh bằng. Tầng hai có Tu Luyện địa tầng một không có, ở đó tu luyện làm ít công to. Hơn nữa bất kể là người chủng tộc nào đều sẽ bị ảnh hưởng của hoàn cảnh. Một đám thiên tài tụ tập cùng một chỗ, xen lẫn trong một đám đối thủ cường đại, bản thân cũng sẽ trở nên càng mạnh, nhất là trong tầng hai có rất nhiều nhân vật yêu nghiệt, rõ ràng có thực lực đi tầng thứ ba lại vẫn tránh ở tầng hai.

- Thực lực ta ở tầng hai không yếu, nhưng là trên người ta tích lũy quá nhiều sát khí, rất nhiều cao thủ đều nhằm vào ta, muốn chiếm được sát khí của ta để bù lại hình xăm Thiên Ma của bọn họ. Hắc hắc, ta sẽ không để cho bọn họ thực hiện được.

- Cho nên ngươi chuyên chọn người mới xuống tay? Nói như vậy, cái gọi là sát khí nồng đậm trên người ngươi cũng từ trên người từng người mới tích cóp lại?

Lâm Minh cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới Thông Thiên tháp còn có loại kỳ hoa này. Tuy nhiên loại phương pháp này quả thật hữu hiệu. Nếu có đủ kiên nhẫn hơn nữa không từ thủ đoạn, tích lũy đủ sát khí lại tu luyện ma công, tuyệt đối sẽ làm ít công to.

- Không sai! Ta từ sau khi giành được năm thắng liên tiếp ở tầng hai liền thật cẩn thận, hiện giờ đã là mười chín thắng liên tiếp. Đáng tiếc rất nhiều người mới quá nhát gan, sau khi tới tầng hai không tham chiến, tu luyện một hơi chính là thời gian nửa năm, thậm chí co đầu rụt cổ trong khu cấm chiến không bước chân ra. Cho nên... Ta không thể không dùng một chút thủ đoạn nhỏ. Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, chỉ muốn sát khí trên người ngươi cùng với một trận thắng. Thậm chí, trận chiến đầu tiên ngươi có thể giao thủ với ta là tạo hóa của ngươi, ít nhất những người khác không nhân từ nương tay như ta. Ngươi có thể sẽ chết không toàn thây.

Người áo choàng cười hai tiếng, thay đổi dùng một loại giọng điệu có thể nói là hiền lành, chỉ là phối hợp với da mặt nhăn nheo và nụ cười ghê tởm, lại khiến người có loại cảm giác cực độ chán ghét.

- Nói như vậy, ta còn phải cảm tạ ngươi?

- Không sai! Giao thủ với ta, ngươi có thể mau chóng hiếu biết quen thuộc quy tắc tầng hai. Sau trận chiến này, ta cũng sẽ không tiếc cho ngươi một ít chỗ tốt, cũng sẽ nói cho ngươi một ít đạo sinh tồn ở tầng hai. Không nên coi thường những đạo sinh tồn này, chúng nó đều là rất nhiều võ giả trả giá sinh mệnh để đổi lấy.

Ải Ma áo choàng dùng một loại giọng điệu mê hoặc nói.

- Nếu ta nói không thì sao?

- Hắc hắc, ngươi là người thông minh, sát khí không có còn có thể chiến đấu cướp đoạt. Nhưng nếu đắc tội ta, ta sẽ có rất nhiều biện pháp cho ngươi ở tầng hai nửa bước khó đi, thậm chí tử vong ngoài ý muốn. Mặt khác, ngươi cũng không muốn hầu gái nhỏ của ngươi bị một ít Cự Ma biến thái áp lực tâm lý thật lớn chà đạp giày vò đến chết chứ. Ha ha ha ha!

Ải Ma nói xong khoa trương cười to. Thông Thiên tháp cấm chỉ võ giả tầng hai ở tầng một giết người chỉ là nhằm vào võ giả thí luyện, giết người thường không trong số này.

Lâm Minh áp chế sát khí trong lòng, mặt ngoài thoạt nhìn không mừng không giận:

- Thả người, ta đồng ý đấu với ngươi.

- Có thể!

Ải Ma áo choàng sảng khoái ngoài dự kiến, kỳ thật hắn không sợ Lâm Minh đổi ý. Ở Thông Thiên tháp, bảo hộ một người thường rất khó, nhưng là muốn giết một người thường rất dễ dàng. Nếu như Lâm Minh đổi ý, hắn hoàn toàn có thể tùy tiện tìm một cơ hội, một thủ đoạn nhỏ là khiến cô bé kia đi đời nhà ma.

- Ta ở tầng hai chờ ngươi, hy vọng không nên để ta chờ quá lâu!

Ải Ma áo choàng hưng phấn liếm môi, từ trong Tu Di giới rút ra giấy thông hành cắm vào trong Truyền Tống trận. Hào quang nhoáng lên, hắn và thanh niên Man tộc kia cùng biến mất.

Lâm Minh mặt không biểu tình đi trở về, một đường đi thẳng trung tâm phục vụ võ giả. Người bị Ải Ma áo choàng làm hôn mê đã tỉnh lại.

Các thiếu nữ của trung tâm phục vụ võ giả đều là biểu tình đầy mờ mịt, hồn nhiên không biết
vừa rồi xảy ra cái gì. Bọn họ chỉ cảm thấy giống như là mơ một giấc đáng sợ.

Nhưng đám võ giả Hứa Nham lại biết, bọn họ vừa rồi là bị một cao thủ dùng tinh thần công kích đánh lén.

Lực lượng cường đại mà đáng sợ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ trung tâm phục vụ võ giả, hắn ngay cả chút xíu ý niệm phản kháng đều không kịp dâng lên liền trực tiếp ngất đi. Thực lực chênh lệch quá lớn, nếu như đối phương muốn giết bọn họ chỉ cần một ý niệm.

Loại người này hơn phân nửa là võ giả đến từ tầng thứ hai!

Trong lòng Hứa Nham kinh nghi không chừng, hoàn toàn không biết mục đích của đối phương là gì. Lúc này, hắn nhìn thấy Lâm Minh đi vào, đột nhiên trong lòng khẽ động. Chẳng lẽ...

- Lâm huynh đệ, vừa rồi...

Lâm Minh khoát tay:

- Hứa huynh, hôm nay ta liền đi tầng thứ hai, phiền toái ngươi giúp ta chiếu cố Uyển Nhi một chút.

Nghe thấy Lâm Minh nói muốn đi tầng hai, Hứa Nham càng thêm khẳng định phán đoán trong lòng:

- Lâm huynh đệ, có phải có người tầng thứ hai nhằm vào ngươi rồi hay không?

Lâm Minh từ chối cho ý kiến, chỉ nói:

- Bất kể có người nhằm vào ta hay không, trong mấy ngày gần đây ta đều phải đi tầng tiếp theo.

Hứa Nham nhìn Lâm Minh ý đi đã quyết, mặt lộ vẻ phức tạp. Hắn cũng biết, Lâm Minh vốn là tiềm uyên chi long, không có khả năng ở lâu tầng một. Hắn ta đến Thông Thiên tháp hiển nhiên chính là vì lịch lãm.

- Lâm huynh đệ, ngươi nhiều bảo trọng.

Lâm Minh đơn giản thu thập đồ vật của mình, sau khi từ biệt mọi người liền một người bước ra trung tâm phục vụ võ giả. Uyển Nhi không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng Lâm Minh biến mất, thật lâu không nói...

***

- Hoan nghênh tới Thông Thiên tháp tầng thứ hai.

Khi Lâm Minh bước ra Truyền Tống trận tầng thứ hai, bên tai lập tức vang lên thanh âm dễ nghe này. Hắn giương mắt nhìn, ở trước mặt hắn bất thình lình là một thiếu nữ Yêu Tinh tộc, tu vi đại khái Ngưng Mạch kỳ, hiển nhiên nàng là người tiếp dẫn chuyên trách.

- Xin hỏi vị công tử này là muốn đi Võ Đấu trường hay là đi Tu Luyện địa?

Thiếu nữ Yêu Tinh hành lễ, đầy lễ phép nói.

Tu Luyện địa?

Lâm Minh nhướng đuôi lông mày, về Tu Luyện địa của Thông Thiên tháp tầng hai, lúc trước hắn đã nghe Ải Ma áo choàng nhắc tới, ở đó tu luyện làm ít công to.

Cực Tinh thành vốn ở vào ngọn nguồn sát khí, lại có lịch sử lâu đời, trong đó khắc vô số pháp trận cổ xưa. Lâm Minh đối với Tu Luyện địa của Cực Tinh thành rất chờ mong.

Nghĩ đến đây hắn hỏi:

- Tiến vào Tu Luyện địa có yêu cầu quyền hạn gì không?

Thiếu nữ Yêu Tinh tộc nói:

- Tu Luyện địa tầng hai không có yêu cầu quyền hạn, chỉ là phải căn cứ đẳng cấp cao thấp của Tu Luyện địa trả đủ Huyết Sát tinh. Trong đó Tu Luyện địa đẳng cấp cao chẳng những cần trả Huyết Sát tinh còn phải trả điểm số giết chóc. Tỷ như Tu Luyện địa hạng đặc biệt, tu luyện mười ngày cần một điểm số giết chóc. Tu Luyện địa hạng nhất, tu luyện một năm cần một điểm số giết chóc.

- Mười ngày liền cần một điểm số giết chóc, thật sự là đắt đỏ...

Lâm Minh âm thầm líu lưỡi. Hắn tuy nhiên chỉ có mười điểm số giết chóc, vẫn là đạt được khi giành được huy chương vinh dự vô địch ở tầng một. Tu luyện ở Tu Luyện địa hạng đặc biệt, chỉ đủ tu luyện một trăm ngày mà thôi.

- Cảm ơn, trước dẫn ta đi Võ Đấu trường đi.

Lâm Minh muốn chấm dứt ân oán với Ải Ma áo choàng trước.

- Tốt, xin theo ta.

Thiếu nữ Yêu Tinh nói thật ngọt, nghe phi thường thoải mái.

***

Thông Thiên tháp dưới to trên nhỏ, diện tích tầng hai nhỏ hơn nhiều so với tầng một. Võ Đấu trường cũng nhỏ hơn so với tầng một, chỉ đủ chứa tám ngàn người xem, tuy nhiên như vậy cũng đã dư dả. Bởi vì võ giả tầng thứ hai tổng cộng chỉ mấy ngàn người mà thôi.

Khi Lâm Minh đi tới Võ Đấu trường, trên khán đài chỉ ngồi ít ỏi mấy trăm người, các võ giả khác hoặc là đang nghỉ ngơi hoặc là đang ở riêng tiềm tu.

Người tuy ít nhưng lại cũng tràn ngập hơi thở cuồng dã máu tanh.

- Tiểu tử này tới rồi!

Ở một góc Võ Đấu trường, người áo choàng Man tộc nhìn thấy Lâm Minh.

- Hắc hắc, tốc độ tiểu tử ngốc này thật đúng là nhanh. Thật s ngu xuẩn, bởi vì lòng đồng tình đáng cười mà đem mạng của chính mình đều chôn vùi...

Ải Ma áo choàng sờ cằm đầy nếp nhăn của mình, trong mắt hiện lên hào quang khát máu.

- Hả? Ngươi định giết chết hắn?

Man tộc áo choàng thoáng sửng sốt.

- Đương nhiên phải giết chết. Tên này tuy rằng thực lực không tính là mạnh, nhưng thiên phú của hắn quá khủng bố. Nhổ cỏ không tận gốc, hậu hoạn vô cùng.

- Phải... Tuy nhiên giết chết hắn nếu truyền ra ngoài bị người mới khác biết được, bọn họ có phòng bị, sẽ không dễ dàng lại tìm người mới giao thủ với chúng ta nữa.

- Không quan hệ, điều này ta đã nghĩ kỹ rồi. Giết chết hắn, ta liền có hai mươi thắng liên tiếp, có thể đạt được hai điểm số giết chóc đồng thời cũng có thể bổ túc hình xăm Thiên Ma bốn cánh. Đến lúc đó, ta có thể ở Tu Luyện địa hạng nhất tu luyện chừng thời gian hai năm. Sau khi xuất quan, thực lực ta tăng nhiều cũng sẽ không cần luôn hạ thủ đối với người mới nữa.

Ải Ma áo choàng nói tới đây trong mắt hiện lên hào quang hưng phấn, hắn đã sớm chờ mong cái ngày này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện