Trong lòng Vương Nghĩa Cao hơi hồi hộp một chút, cắn răng gật đầu.
- Chuyện ngày hôm nay, cũng là Chu Viêm chủ sự?
Vương Nghĩa Cao như trước gật đầu.
- Được rồi, ngươi đi đi.
Lâm Minh đã hiểu, Chu Viêm này không muốn mình tiến vào Thất Huyền Vũ Phủ mà thôi, Vương Nghĩa Cao chỉ là quân cờ bị lợi dụng.
Hơn nữa lúc này Vương Nghĩa Cao lại bị sợ vỡ mật, Lâm Minh không cần thiết lại so đo với hắn, đương nhiên, này cũng là bởi vì sau lưng Vương Nghĩa Cao có một cái phụ thân Quân chủ.
Lâm Minh làm việc cũng có đúng mực, đánh Vương Nghĩa Cao, lưu lại một cỗ ám kình để hắn chịu khổ một chút thì được, thật sự đánh hắn tàn phế, Mộc Dịch cũng sẽ rất khó xử.
Nghe Lâm Minh có dấu hiệu nhả ra, Triệu Minh Sơn như trút được gánh nặng, vội vã tiến lên tự mình cởi dây thừng cho Lâm Minh và Lâm Tiểu Đông.
Lâm Tiểu Đông hoạt động hai tay một chút, liếc thớt Ô Tông Mã của Triệu Minh Sơn một cái, Lâm Tiểu Đông sáng mắt, vừa nhìn liền biết ngựa này là hàng thượng đẳng.
Tuy rằng xa xa không sánh bằng Tuyết Long Mã ngày đi 2000 dặm, thế nhưng ngày đi ngàn dặm là không thành vấn đề, giá trị sẽ không thấp hơn năm trăm lạng hoàng kim.
- Được rồi, chúng ta trở lại cũng không cần các ngươi đưa, lưu lại hai con ngựa là được rồi, thớt Ô Tông Mã này không tệ, ta liền thu.
Triệu Minh Sơn nghe Lâm Tiểu Đông nói, khóe miệng co rúm một trận, ngựa này là đồ vật hắn âu yếm, cắn răng, Triệu Minh Sơn nói:
- Tiểu huynh đệ yêu thích cứ việc lấy đi được rồi.
- Ha ha, vậy ta liền không khách khí.
Lâm Tiểu Đông nói xong, thả người nhảy một cái, thân thể mập mạp liền rơi vào trên Ô Tông Mã :
- Khà khà, giá!
Rời khỏi đám nha dịch này, tâm tình Lâm Tiểu Đông thật tốt:
- Con mẹ nó, ngày hôm nay mới là sảng khoái, ta đời này chưa sảng khoái qua như thế, nhìn 'Cao Nghĩa Vương' bình thường con mắt mọc ở trên đỉnh đầu kia, đã bị đánh còn phải chịu.
- Tên đầu lĩnh bộ khoái càng là một mặt khổ bức, ngoan ngoãn dâng yêu mã của mình, ha ha, đây mới gọi là khoái ý nhân sinh!
Lâm Minh cười cười, nói:
- Ngày hôm nay chúng ta là mượn uy thế người khác, nói trắng ra chính là cáo mượn oai hùm mà thôi, có cái gì có thể sảng khoái, ngày khác tự chúng ta có thực lực, dựa vào thực lực của mình uy hiếp thiên hạ, không người dám bắt nạt, đây mới gọi là thật sảng khoái.
- Uy hiếp thiên hạ? Ha ha, Minh ca, ta cũng không có lý tưởng rộng lớn như vậy, mượn uy thế người khác cũng không tồi.
- Ta xem như vậy, ngày sau thời điểm Minh ca ngươi uy hiếp thiên hạ, huynh bảo kê ta một chút, ai khi dễ ta, ta liền báo ra tên huynh, dọa bọn hắn sợ chết.
- Tốt!
Lâm Minh cười nói.
Vốn hai người cũng chỉ là bị mang đi ra ngoài 3, 4 dặm đường, giục ngựa lao nhanh, chỉ trong chốc lát sẽ trở lại.
Trên quảng trường như trước người ta tấp nập, cuộc thi đo lực vừa bắt đầu mà thôi.
Lâm Minh lơ đãng nhìn vị trí xe ngựa kia một chút, xe ngựa vẫn đứng ở chỗ cũ, mà Chu Viêm vốn là ngồi ở trong đó, thình lình đã xuống xe, lúc này hắn cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Minh.
- Ngươi rất có bản lĩnh, ta coi thường ngươi.
Sau một khắc, trong tai Lâm Minh truyền đến âm thanh của Chu Viêm, khoảng cách hai người rõ ràng có cách xa ba mươi mét, thế nhưng Lâm Minh có thể rõ ràng nghe được âm thanh vang lên bên tai.
Chân nguyên truyền âm, yêu cầu võ giả đối với chân nguyên trong cơ thể
có lực chưởng khống cực cao mới có thể làm được.
Bằng vào điểm này mà xem, nửa năm trước hắn lấy Luyện thể tầng ba đỉnh cao tiến vào Thiên chi phủ của Thất Huyền Vũ Phủ liền có thể lý giải.
- Đừng tưởng rằng ngươi tiến vào Luyện thể tầng hai, lại có thể thắng được mấy cái giá áo túi cơm, liền nghĩ có gì đặc biệt hơn người.
- Ngươi đã nói sớm muộn có một ngày vượt qua ta, rất tốt, ta chờ ngươi, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch chân chính giữa ta và ngươi, chúng ta nhất định không phải người một thế giới.
- Không phải người một thế giới sao?
Lâm Minh nhìn Chu Viêm, mỉm cười nói:
- Xác thực sẽ không phải người một thế giới...
Điểm thi đo lực của Thất Huyền Vũ Phủ tổng cộng có hai mươi chỗ, cuộc thi bắt đầu, liền xếp thành hai mươi hàng dài, kể từ đó, trên quảng trường sẽ không còn tràng cảnh hỗn loạn.
Hai mươi tấm bia đá đo lực đứng thẳng ở trước đại môn Thất Huyền Vũ Phủ, một con số sáng lên trên tấm bia đá, đều sẽ quyết định vận mệnh của thí sinh ở đây.
Lúc này, một mỹ phụ ước chừng ba mươi, bốn mươi tuổi đi lên đài:
- Hoan nghênh tất cả thanh niên tài tuấn đến tham gia trắc tuyển, ta là một trong những giám khảo của khâu đo lực, phía dưới nghe cho kỹ, ta sẽ tuyên bố quy định kiểm tra của Thất Huyền Vũ Phủ lần này thoáng một chút.
- Kiểm tra tổng cộng chia làm ba bộ phận, toàn bộ thông qua là hợp lệ, lúc cuộc thi kết thúc, giám khảo sẽ căn cứ thành tích ba khâu, tuổi tác, cùng với thiên phú của thí sinh, bình chọn ra mười người đứng đầu, thu được khen thưởng kiểm tra, lần kiểm tra này, phần thưởng cho đệ nhất, là Hồng Kim Long Tủy đan!
Hồng Kim Long Tủy đan vừa nói ra, tất cả thí sinh, kể cả con cháu thế gia đều dồn dập kinh thán, líu lưỡi, một ít thực lực yếu, dồn dập toát ra vẻ mặt tiếc hận và phiền muộn.
Bởi vì bọn hắn nhất định không thể nào bắt được số một, khen thưởng càng cao, bọn họ sẽ càng phiền muộn.
Mà một ít thực lực mạnh, đều là hai mắt tỏa sáng, làm nóng người, phảng phất Hồng Kim Long Tủy đan này chính là chuẩn bị cho bọn hắn.
Những ngày này Lâm Minh cũng đọc một ít thư tịch liên quan tới đan dược, đối với Hồng Kim Long Tủy đan cũng có hiểu rõ, loại đan dược này lớn bằng hạt bồ đào, là dùng cốt tủy của Hồng Kim Long, hỗn hợp các loại dược thảo trân quý luyện chế mà thành.
Nó có thể cải thiện thể chất, tăng cao tu vi, thậm chí trợ giúp võ giả đột phá bình cảnh.
Hồng Kim Long đương nhiên không phải Chân Long, chỉ là Hung thú có một ít huyết mạch Á Long.
Bất quá tuy rằng như vậy, nhưng Hung thú có thể cùng Long dính líu quan hệ thì không có một cái nào yếu, cao thủ Hậu Thiên bình thường không phải là đối thủ!