Từ Tiên Thiên hậu kỳ đến Tiên Thiên Chí Cực, tu vi
tăng lên tương đối mà nói đối với thực lực bây giờ của Lâm Minh cũng
không tính là lớn.
Nhưng là từ Tiên Thiên Chí Cực đến Toàn Đan thì không giống với lúc trước, sẽ là một lần bay vọt thật lớn!
Thiên Diễn đại lục, Tiên Thiên võ giả chỉ có thể lớn lối một chút ở
trong nước nhỏ của phàm nhân, mà cao thủ Toàn Đan lại có thể xưng bá một phương, khai tông lập phái.
Nuốt một viên đan dược liệu thương vào, Lâm Minh còn chưa kịp chữa
thương, lại có một lồng giam bao phủ xuống, phong bế hắn lần nữa.
Mà Thiên Ma lực trường không có ý tứ giảm bớt chút nào, vẫn bao phủ
toàn thân Lâm Minh, để cho Lâm Minh chữa thương cũng cảm thấy khó khăn
trùng điệp.
- Thiên Ma lực trường này một khi bao phủ xuống, chỉ sợ sẽ phá vỡ
lồng giam, cũng sẽ không yếu đi, nói cách khác, chỉ cần ta ở trong Vương Giả Tù Lung một ngày, sẽ phải thừa nhận Thiên Ma lực trường một ngày!
Áp lực trầm trọng bao trùm mỗi một đơn nguyên thật nhỏ trong toàn
thân, bao gồm cả linh hồn, làm cho người ta có cảm giác thở không nổi,
hơn nữa khiến người sợ hãi nhất chính là, Thiên Ma lực trường này còn có thể từ từ tăng cường theo thời gian.
Đây cũng là nguyên nhân ngay cả thiên tài cao nhất như Phong Thần, cũng chỉ có thể ở trong Vương Giả Tù Lung hai mươi tám ngày.
Quá mệt mỏi.
Nếu như là tu luyện bình thường, sau khi chân nguyên hao hết, ngồi
xuống mấy canh giờ, ngủ một giấc, có thể bổ sung thể lực trở lại...
Nhưng là ở bên trong Vương Giả Tù Lung, cho dù ngủ thân thể cũng phải chống cự áp lực của Thiên Ma lực trường, không có lúc nào là không tiêu hao chân nguyên.
Nếu như là võ giả có sự khôi phục sức khỏe kém, ngồi xuống bổ sung
chân nguyên, còn không bằng tiêu hao nhanh hơn, hắn làm sao có thể ở lại trong Vương Giả Tù Lung.
Tuy nhiên, tiêu hao đối với Lâm Minh mà nói không là vấn đề, luận về
sự chịu đựng cùng sự khôi phục sức khỏe, hắn so sánh với lão quái Mệnh
Vẫn tầng một thậm chí còn mạnh hơn! Dĩ nhiên thực lực là xa xa không
bằng.
Thời gian ngày từng ngày đi qua, Lâm Minh không biết đã qua bao nhiêu thời gian, mặc dù sự khôi phục sức khỏe của hắn là siêu cường, nhưng bị vây áp trong hoàn cảnh lâu dài như vậy, hắn cũng cảm thấy cơ thể và đầu óc cực kỳ mỏi mệt.
Toàn thân, không có một chỗ nào không khó chịu, bao gồm cả tinh thần chi hải, cũng thừa nhận áp lực cực lớn.
Điều làm cho Lâm Minh giật mình nhất là lực phòng ngự linh hồn của
hắn, đã không kém cường giả Mệnh Vẫn, nhưng vẫn là cảm nhận được trọng
áp đến từ linh hồn, tình huống như vậy những người khác cũng có thể
nghĩ.
- Không hổ là thí luyện cấp Phong Hào Tu La. Năm đó Bát Vẫn Chiến Đế
có thể chống đỡ hai tháng ở trong thí luyện loại này, quả nhiên là tuyệt đại thiên kiêu.
...
Thông Thiên tháp, Tu Luyện địa đặc thù.
Tia sáng chợt lóe, thanh niên người mặc một thân bạch y đi ra từ
trong Tu Luyện địa, yên lặng liếc mắt nhìn Vương Giả Tù Lung một cái.
Thanh niên này chính là Phong Thần, đệ nhất cao thủ tầng ba Thông Thiên
tháp.
Vương Giả Tù Lung lúc này, cánh cửa bằng ánh sáng bình tĩnh lưu chuyển lên, giống như gợn nước lăn tăn khi gió thổi qua.
Song ở dưới sự bình tĩnh, Phong Thần lại biết rõ ràng, lúc này áp lực trong Vương Giả Tù Lung đã tăng lên tới trình độ nào.
Hôm nay đã là ngày thứ bốn mươi!
Ban đầu, Phong Thần tiến vào bên trong Vương Giả Tù Lung, cũng chỉ là kiên trì hai mươi tám ngày.
Có thể kiên trì bao lâu không liên quan tới tu vi cá nhân, mà là phải xem trình độ của thiên tài, tính dẻo dai, nghị lực, công pháp... Của
bản thân võ giả, một loạt nhân tố cũng có ảnh hưởng.
Nhớ tới kinh nghiệm ban đầu ở trong Vương Giả Tù Lung, lòng Phong
Thần vẫn còn sợ hãi. Ở gần lúc kết thúc Vương Giả Tù Lung, áp lực lại
tăng thêm một cái cấp bậc, cường đại đến trình độ muốn xé rách kinh
mạch, đập vụn linh hồn.
Phong Thần bất đắc dĩ đành phải sử dụng Truyền Tống phù chạy trốn đi ra ngoài.
- Bốn mươi ngày, đã tiếp cận trình độ U Minh Tu La. Thiên phú người
này nghịch thiên, ta cùng với hắn sống ở cùng một cái thời đại, không
biết là may mắn hay là bất hạnh.
Phong Thần lắc đầu, thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Năm ngày thời gian, thoáng một cái rồi biến mất như vậy.
Bốn mươi lăm ngày!
Đây là thời gian tương đồng với cấp U Minh Tu La ban đầu, tin tức này rất nhanh liền truyền ra ở tầng ba Thông Thiên tháp, cái này có nghĩa
rằng thiên phú của Lâm Minh đã vượt qua U Minh Tu La!
Đây hoàn toàn là thành tích trong truyền thuyết, võ giả tầng ba Thông Thiên tháp, khâm phục, hâm mộ, ghen tị, sùng bái... Lâm Minh, các loại
tâm thái cái gì cần có đều có.
Những ngày qua, cơ hồ mỗi ngày đều có đại lượng võ giả hữu ý vô ý đi
ngang qua Tu Luyện địa đặc thù, muốn xem Lâm Minh rốt cuộc khi nào thì
ra ngoài.
Cuộc sống ngày từng ngày trôi qua.
Bốn mươi sáu ngày, bốn mươi bảy ngày, bốn mươi tám ngày... Năm mươi ngày!
Chỉ cần kiên trì mười ngày nữa, là có thể ngang bằng kỷ lục của Bát Vẫn Chiến Đế vẫn duy trì rồi!
Quả thật như thế, đó là muốn phá thiên!
Đến loại trình độ này, người ghen tị với Lâm Minh ngược lại càng ngày càng ít.
Lúc độ cao của Lâm Minh vượt xa bọn họ, lòng ganh tị ngược lại phai
nhạt, bởi vì đó vốn cũng không phải là một cái cảnh giới, lúc này mọi
người thường thường càng muốn tự mình chứng kiến kỳ tích phát sinh.
- Hừ! Một đám ngu ngốc, bọn họ thật đúng là cho rằng Lâm Minh sẽ kiên trì đến hiện tại.
Ở trong gian phòng trang nhã của một gian tửu lâu ở phụ cận Tu Luyện
địa đặc thù Diêm Si Diêm Si uống rượu, cười lạnh nhìn về phía đám người
tụ tập ở phụ cận Tu Luyện địa đặc thù.
Trước người hắn, là Ma Ha cùng Khai Dương.
Ba người này, một năm trước cũng đã quy thuận Thông Thiên tháp, bởi
vì ký kết khế ước, bọn họ có thể nói là hết dạ trung thành đối với Thông Thiên tháp, việc mà Hắc Ám tôn chủ làm cũng là không có gạt bọn họ.
Bọn họ rõ ràng, Lâm Minh thật ra thì đã không ra được.
- Năm mươi ngày rồi, Lâm Minh hơn phân nửa đã chết, mặc dù hắn kinh
diễm, nhưng còn chưa tới trình độ Bát Vẫn Chiến Đế, cho dù hắn có thể so sánh với Bát Vẫn Chiến Đế, cũng không có ý nghĩa, tôn chủ đã quyết định phong trận tám tháng, cho dù là Thần Ma chuyển thế, cũng phải nuốt hận.
Ma Ha vừa cười lạnh, vừa ném một quả vỏ cứng ít nước vào trong miệng.
- Hắc hắc, thật hy vọng thấy được vẻ mặt của đám người kia ba bốn
tháng sau, nhất định rất phấn khích, bọn họ cho là Lâm Minh sẽ sáng tạo
kỳ tích, kết quả khi đó mới biết được, Lâm Minh đã chết, thiên tài cấp
Phong Hào Tu La, vẫn lạc tại Thông Thiên tháp, thật là châm chọc!
Khai Dương cười, sờ sờ cằm tràn đầy nếp nhăn của chính mình, trong
lòng hắn cảm thấy đáng tiếc chính là một khối Ma Thần Chi Cốt trong Tu
Di giới của Lâm Minh.
Ma Thần Chi Cốt này Khai Dương đã gặp qua, ước chừng lớn bằng trứng
bồ câu, lưu tại trong Vương Giả Tù Lung cũng không biết có thể
lấy ra
hay không, quá lãng phí.
- Chúng ta cũng đi thôi, lần này tôn chủ phá lệ mở Thần Tượng đường
ra, mỗi người chúng ta đều có cơ hội tìm hiểu trong mười ngày, trở về
hảo hảo chuẩn bị một chút, điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất, chớ để bỏ lỡ một cơ hội này.
- Ừm, chúng ta đi.
...
Ở bên trong Vương Giả Tù Lung, áp lực của Thiên Ma lực trường lại
tăng lên một cái cấp bậc, những ngày qua, Lâm Minh cũng phát hiện quy
luật, áp lực của Thiên Ma lực trường qua mười ngày sẽ tăng lên một cấp!
Ở trong quá trình này, thân thể Lâm Minh cũng không ngừng thích ứng
với cường độ áp lực cao hơn, tố chất thân thể của hắn, tính dẻo dai của
kinh mạch, đều đang rèn luyện dưới loại áp lực này, không ngừng trở nên
mạnh mẽ.
Ở Thiên Ma lực trường, Lâm Minh cũng đã trưởng thành.
- Ừm... Đây là?
Lúc một đạo lồng giam mới bao phủ xuống, trong lòng Lâm Minh cả kinh, lồng giam lần này, hoàn toàn bất đồng cùng màn sáng ngày thường.
Hô!
Trước mắt hoàn toàn đen lại, một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không nhìn thấy!
Hắc ám đặc dính đọng lại hóa thành thực chất dung hợp ở chung một chỗ cùng Thiên Ma lực trường, cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ xuống, Lâm Minh
cảm giác mình tựa hồ hít thở không thông!
Hắc ám hỗn độn này, có lực cản thật lớn, ngay cả di động đứng lên cũng cực kỳ khó khăn.
Lâm Minh cảm giác giống như là chìm vào khu vực đầm lầy, cái gì cũng
nhìn không thấy, ngay cả cảm giác thả ra, cũng bị hỗn độn ngăn chặn
trong khoảnh khắc.
Cảm giác chỉ có thể rời đi thân thể chưa đầy một tấc!
Đây đối với võ giả mà nói chẳng khác nào mù.
Bộ ngực vô cùng khó chịu, Lâm Minh cố gắng hô hấp, nhưng là khí thể hút vào trong cơ thể lại thật là ít ỏi.
Chẳng lẽ ban đầu Bát Vẫn Chiến Đế chính là bại lui ở cửa ải này?
Lâm Minh cẩn thận hồi tưởng, sau khi hắn tiến vào Vương Giả Tù Lung,
đại khái không tới mười ngày liền gặp được Thiên Ma lực trường.
Điều này cũng có thể giải thích, vì sao một nhóm võ giả kém cỏi nhất
kia, chỉ có thể kiên trì mười ngày liền bại lui trong Vương Giả Tù Lung, bởi vì bọn họ cũng không chịu nổi Thiên Ma lực trường ban đầu.
Rồi sau đó, Lâm Minh đếm sơ qua, Thiên Ma lực trường tổng cộng tăng
cường năm lần, nếu như không sai thì đó chính là đã qua năm mươi ngày,
cộng thêm mười ngày ban đầu, hiện tại đúng lúc là sáu mươi ngày, cũng
chính là thời gian Bát Vẫn Chiến Đế bại lui!
Bát Vẫn Chiến Đế là nhân vật kinh diễm bậc nào, độ Mệnh Vẫn tầng tám, ngộ Thời Không ý cảnh, đại đế đồng cấp không người nào là đối thủ, lấy
thân phận nhân loại đạt được danh hiệu Thiên Ma mười hai cánh ở Thông
Thiên tháp lực cản nặng nề!
Nhưng là hắn bại lui ở chỗ này, có thể thấy được sự khó khăn của cửa ải này!
- Bát Vẫn tiền bối năm đó bại lui ở chỗ này, vậy nhìn xem ta có thể đi tới một bước kia hay không!
Lâm Minh quát lên một tiếng lớn, hạt giống Tà Thần bột phát, xương
cốt trong cơ thể đùng đùng nổ vang, mơ hồ có tiếng long ngâm truyền ra
từ trong cơ thể Lâm Minh.
Tử Huyễn thương cắt ngang, ở phía trên mũi thương, Lôi Hỏa lực đan vào.
Quán Hồng!
Đột nhiên đâm ra một thương, thương mang chói mắt phá vỡ hỗn độn đặc
dính, mang theo hình dáng đinh ốc sóng gợn đâm thẳng ra xa vài chục
trượng!
Song cũng chỉ tới đó mà thôi, thương mang cuối cùng bị hỗn độn cắn
nuốt, mà hình dáng đinh ốc sóng gợn đường kính ba thước, dài vài chục
trượng bị thương mang đâm ra kia, đã chậm chạp biến mất.
Trong mắt Lâm Minh chợt lóe tinh quang, đột nhiên bước ra một bước,
xông ào vào bên trong đường hầm hình dáng đinh ốc sóng gợn này, một hơi
lao ra xa mười trượng, rồi sau đó hắn bị Hỗn Độn nuốt sống lần nữa!
Lực cản chợt tăng lớn, mỗi khi Lâm Minh di động một bước cũng khó khăn trùng điệp!
Không nghi ngờ chút nào, Hỗn Độn đặc dính này chính là một cửa ải của Vương Giả Tù Lung này!
Lồng giam ngày trước, chỉ cần lực công kích là đủ rồi, sớm muộn cũng
có thể phá vỡ, nhưng là lồng giam cửa ải này, công kích mãnh liệt hơn
nữa cũng vô dụng, hỗn độn đọng lại hóa thành thực chất, cuối cùng vẫn tự nhiên khép lại.
Chỉ có thể dựa vào hai chân của mình để đi ra ngoài!
Lâm Minh lấy ra mười mấy viên Huyết Sát tinh thượng phẩm từ trong Tu
Di giới, một hơi hút khô nguyên khí thiên địa cùng khí huyết chi lực
trong đó.
Bát Môn Độn Giáp - Hưu môn mở!
Ầm!
Ở xương quai xanh của Lâm Minh, bạch quang mãnh liệt.
Hiện tại Lâm Minh chẳng qua là mò tới cánh cửa Hưu môn một chút xíu
mà thôi, căn bản không tính là mở Hưu môn ra, hôm nay mạnh mẽ vận dụng
lực lượng Hưu môn, lập tức tạo thành gánh nặng thật lớn cho thân thể của hắn.
Sau khi mở Hưu môn ra, sức khỏe khôi phục cường đại, hơn nữa lực lượng kèm theo cũng trở nên cường đại.
Lâm Minh nhắm ngay phương hướng mới vừa rồi đi tới, lại là đâm ra một thương!
Thương mang đâm thủng hỗn độn, Lâm Minh bước từng bước về phía trước.
Lâm Minh không biết hỗn độn trước mặt có bao nhiêu, thậm chí không
biết loại phương pháp đi ra khỏi Hỗn Độn lao ngục này có chính xác hay
không, song hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi tới!