Suốt tháng, Lâm Minh hoàn toàn ở bên trong hắc ám,
hô hấp cũng vô cùng khó khăn, nội tạng toàn thân cũng bị vây dưới trọng
áp, mỗi khi đi một bước nhỏ, cũng phải bỏ ra sức của chín trâu hai hổ,
cái loại cảm giác mỏi mệt nay, làm cho người ta sinh ra một loại cảm
giác sống không bằng chết.
Mỏi mệt đến cực hạn, thậm chí so sánh với đau đớn càng thêm làm cho
người ta khó có thể chịu được, người đau đến mức tận cùng, đau đã lâu
liền chết lặng. Nhưng là mỏi mệt từ đầu đến cuối không cách nào thoát
khỏi.
Không chỉ như thế, còn phải thừa nhận tịch mịch, hành hạ trống không, người dù sao cũng là động vật ở chung, mặc dù võ giả có thể tiếp nhận
được tịch mịch khi bế quan tu luyện, đó cũng là ở trong hoàn cảnh tương
đối an nhàn, như loại môi trường làm cho người ta nổi điên này, không âm thanh, không ánh sáng, vĩnh viễn đi tiếp, mỏi mệt làm cho người ta điên cuồng, để cho người t tuyệt vọng chính là hoàn toàn nhìn không thấy
điểm cuối. Hoàn toàn không biết phải đi tới chỗ nào! Thậm chí không
biết, loại phương pháp phá vỡ Hỗn Độn lao ngục này có đúng hay không.
May là tâm trí Lâm Minh kiên định như sắt, sau khi đi hơn hai mươi ngày, hắn cũng sắp sụp đổ.
Ở trong thời gian mấy ngày cuối cùng, Lâm Minh thậm chí cũng không
phân rõ mình là sống hay là đã chết, hoàn toàn máy móc để tính ra, một
hơi dựa vào, rốt cuộc chạy ra khỏi Hỗn Độn lao ngục!
Trong lúc này, Lâm Minh không biết đột phá cực hạn thân thể bao nhiêu lần, phải biết rằng, bàn về sự chịu đựng của Lâm Minh, có thể so với
đại năng Mệnh Vẫn, dù vậy cũng tiêu hao đến loại trình độ này.
Hỗn Độn lao ngục này quả thực không phải là người có thể chịu đựng.
Ngón tay run rẩy lấy ra một quả đan dược cao nhất từ trong Tu Di giới nuốt vào, Lâm Minh bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Lúc này, tác dụng khổng lồ của Hưu môn đã thể hiện đi ra, cho dù Lâm
Minh chẳng qua là mò tới cánh cửa Hưu môn một chút, chỗ tốt lấy được
cũng thật lớn.
Ở xương quai xanh của Lâm Minh cơ hồ cuốn thành một cái nước xoáy
nguyên khí, liên tục không ngừng thu nạp nguyên khí thiên địa đi vào, bổ sung bên trong thân thể Lâm Minh, làm dịu kinh mạch đã khô héo.
Sau khi khôi phục thể lực một chút, Lâm Minh lấy ra mười mấy viên
Huyết Sát tinh thượng phẩm từ trong Tu Di giới, một hơi hút khô nguyên
khí ẩn chứa cùng khí huyết trong đó.
Như thế, trên mặt Lâm Minh mới khôi phục một chút huyết sắc.
Ưóc chừng sau nửa canh giờ, Lâm Minh mới khôi phục đến trạng thái lúc bình thường, nội thị đan điền, Lâm Minh thất kinh, chỉ có một tháng,
hắn đã bất tri bất giác đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong!
Chỉ kém một chút đã tới Tiên Thiên Chí Cực!
Hắn đột phá Tiên Thiên hậu kỳ mới chỉ có mấy tháng, ở giữa Tiên Thiên hậu kỳ cùng Tiên Thiên Chí Cực chênh lệch không nhỏ, thời gian ngắn
ngủi như vậy đã cơ hồ vượt qua, hiệu quả của Hỗn Độn lao ngục này, xác
thực kinh khủng một chút!
Ngẫm nghĩ có tăng lên cũng bình thường, thời khắc giữ vững trạng thái cực hạn của thân thể, áp chế tiềm năng thân thể ở trình độ lớn nhất,
cộng thêm tác dụng của Thiên Ma lực trường nữa, mỗi một tế bào trong
thân thể Lâm Minh đều được rèn luyện đến hoàn toàn!
Tuy nhiên, kinh nghiệm không phải của mình này, thật sự không phải
người thường có thể chịu, ngay cả Lâm Minh cũng không muốn lại trải qua
một lần áp lực của Hỗn Độn lao ngục, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là không muốn.
Đứng lên, Lâm Minh đột nhiên phát hiện, sau khi thích ứng Hỗn Độn lao ngục, đơn thuần thừa nhận Thiên Ma lực trường, mặc dù vẫn là cảm giác
trầm trọng vô cùng, nhưng đã không có khó như khi bắt đầu.
Bằng vào điểm này, cũng có thể nói rõ một tháng này Lâm Minh tiến bộ to lớn.
Có thể nói, căn cơ hiện tại của Lâm Minh đã vững chắc đến không thể vững chắc hơn nữa.
Hệ thống tụ nguyên không cần phải nói, chân nguyên khí xoáy tụ bên
trong đan điền đã đọng lại hóa thành thực chất, ngay cả cốt tủy cũng bị
rèn luyện một lần nữa, hệ thống luyện thể cũng là vững chắc tới cực
điểm.
- Thật không biết Vương Giả Tù Lung này là ai kiến tạo, người này
tuyệt đối là nhân vật rất giỏi, xem ra vị diện chỗ Thiên Diễn đại lục
cùng Thánh Ma đại lục, mười mấy vạn năm trước từng phát sinh không ít
chuyện, xuất hiện không ít nhân vật phong hoa tuyệt đại, nhưng không
biết tại sao, đến hiện tại, những đồ này, bao gồm lịch sử mười vạn năm
trước cũng đã thất truyền.
Lúc Lâm Minh chưa kịp cảm thấy mừng rỡ vì tiến bộ của mình, đột nhiên một cỗ áp lực khổng lồ bao phủ xuống, để cho khí huyết của hắn cuồn
cuộn một trận, một ngụm máu thiếu chút nữa xông ra.
Này!
Lâm Minh quỳ một chân trên đất, chống Tử Huyễn thương, trọng áp thình lình, để cho kinh mạch cả người hắn tan vỡ nhiều chỗ.
- Quá mạnh mẽ.
Lâm Minh cơ hồ không nhịn được muốn mắng chửi người, Vương Giả Tù
Lung này, căn bản
làm cho người ta ngay cả cơ hội lấy hơi cũng không có!
Người thiết kế tựa hồ đã ngờ tới sau khi võ giả phá vỡ Vương Giả Tù
Lung, thực lực sẽ tiến bộ thật to, cho nên để cho áp lực của Thiên Ma
lực trường vào một bậc nữa, để cho võ giả bị vây bên trong trọng áp lần
nữa!
Ca ca ca!
Ở chung quanh Lâm Minh, lực lượng không gian tựa hồ phát sinh vặn vẹo, rồi sau đó Lâm Minh tận mắt nhìn thấy không gian nứt vỡ!
Không gian nứt vỡ tạo thành đại lượng mảnh vỡ không gian, phong kín quanh thân!
Mà ở bên trong tấm không gian bịt kín này, khắp nơi là khe không gian dữ tợn, có một ít khe không gian Lâm Minh lại thấy được, có một ít thì
căn bản không nhìn thấy, cảm giác cũng không dò xét tới.
Chúng nó tựa như từng con dã thú to lớn, đang đợi con mồi tới cửa.
- Đây cũng là lồng giam!
Lâm Minh rút ra một ngụm lãnh khí!
Sự kinh khủng của Vương Giả Tù Lung, hắn cuối cùng đã kiến thức!
Lúc này mới vừa qua khỏi ba tháng, ai biết tiếp tục kéo dài, còn có thể gặp được cái gì?
Tiền bối đại năng thiết kế lồng giam này, tài học kinh diễm bậc nào,
chẳng những thực lực kinh khủng, sức sáng tạo cùng trí tưởng tượng cũng
có thể nói là thiên mã hành không!
- Đạo tù lung thứ mười hai, mảnh vỡ Thứ Nguyên, có muốn nếm thử hay không?
Một đường ý thức xuất hiện trong tinh thần chi hải của Lâm Minh lần
nữa, theo đó, ở trong lồng giam xuất hiện một đạo ánh sáng nhạt lòe lòe
của Truyền Tống trận.
- Sau Hỗn Độn lao ngục là mảnh vỡ Thứ Nguyên, không biết nối tiếp sẽ là cái gì?
Lâm Minh lựa chọn đồng ý không chút do dự.
Theo Truyền Tống trận biến mất.
Ngay sau đó, ở bên trong không gian phong bế này, mảnh vỡ không gian
bắt đầu vặn vẹo, khe không gian du động giống như linh xà, Lâm Minh nhìn thấy mà giật mình!
Không nghi ngờ chút nào, mảnh vỡ Thứ Nguyên này là có thể muốn mạng người!
Nếu như bị khe không gian cắt thành hai nửa, cho dù phát động Truyền Tống phù gì, cũng đã chậm!
Lấy mảnh vỡ không gian làm lồng giam, bên trong lồng giam còn có khe
không gian không ngừng biến hóa, đây là thủ bút bậc nào, lồng giam như
vậy, thử nghĩ xem cũng thấy kinh khủng!
...
Lúc này, ở ngoài Vương Giả Tù Lung, đã qua chín mươi lăm ngày!
Chín mươi lăm ngày, cho dù là Mặc Cổ, trong lòng cũng bắt đầu dâng lên một cỗ cảm giác tuyệt vọng.
Mặc dù không muốn tin tưởng, nhưng lý trí nói cho hắn biết, Lâm Minh hơn phân nửa là đã vẫn lạc.
Vương Giả Tù Lung càng đi về phía sau khó khăn càng lớn, Bát Vẫn
Chiến Đế mới đến sáu mươi ngày, Lâm Minh cũng đã chín mươi lăm ngày, đã
sắp được trăm ngày rồi, điều này có thể sao?
Ở Tu Luyện địa đặc thù, Phong Thần nhìn cánh cửa bằng ánh sáng nhộn
nhạo ở lối vào Vương Giả Tù Lung một cái thật sâu, khe khẽ thở dài một
tiếng.
- Không nghĩ tới.
Phong Thần lắc đầu, xoay người rời đi.
Hắn cảm thấy tiếc hận vì Lâm Minh ngã xuống, mặc dù tự nhận thiên phú không bằng Lâm Minh, nhưng là Phong Thần lại không có chút ghen tị nào
với Lâm Minh, biết rõ sinh cùng một thời đại với cùng một thiên tài cao
nhất là một chuyện không may, nhưng Phong Thần lại cho là có một cái mục tiêu có thể đuổi theo, cũng có thể xúc tiến đề cao của mình, nếu nhìn
không thấy đỉnh núi cao hơn, vĩnh viễn không biết núi ngoài núi sẽ cao
tới trình độ nào, thế tất ảnh hưởng tới nhãn giới, độ lượng của mình.
Song hiện tại, Lâm Minh vẫn lạc, cái mục tiêu này cũng là biến mất, Phong Thần ở Cực Tinh, có cảm giác cao xử bất thắng hàn.