Ý nghĩ này đột nhiên sản ra, khiến Lâm Minh đột nhiên thức tỉnh, hắn cắn đầu lưỡi, đau đớn để tâm thần hắn trong nháy mắt khôi phục thanh minh.
Tràng cảnh đột nhiên biến đổi, Lan Vân Nguyệt cùng hài tử đều biến mất không thấy.
Nhìn thấy trống rỗng hắc ám, Lâm Minh đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa lạc lối rồi!
Nghĩ đến huyễn ảnh trong mộng vừa nãy, Lâm Minh khẽ thở dài một hơi, đã qua, đã qua!
Có thể, trong lòng mình đã từng ẩn giấu ý niệm như vậy, nhưng đều đã qua...
- Đã qua sao?
Một âm thanh mờ ảo từ phía sau truyền đến, Lâm Minh mở mắt, một thiếu nữ mặc the mỏng, tay cầm trường kiếm xuất hiện ở sau lưng mình.
Khí chất thiếu nữ xuất trần, bên trong dung mạo kinh nhân mang theo một phần hiên ngang anh khí.
- Tần Hạnh Hiên?
Lâm Minh ngây ngẩn cả người, nữ tử này rõ ràng là Tần Hạnh Hiên, chỉ là lớn tuổi một chút, đại khái dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi.
- Nếu đã qua, như vậy huynh cùng muội song tu, chúng ta cùng thăm dò đại đạo, được không?
Tần Hạnh Hiên nói xong, y phục trên người biến mất, trong lúc nhất thời vóc người hoàn mỹ thu hết trong đáy mắt Lâm Minh, nàng cứ như vậy chậm rãi đi về phía Lâm Minh.
Thiên chi kiêu nữ như vậy, trần truồng đứng ở trước mặt mình, dù là tâm chí Lâm Minh kiên định, hô hấp cũng hơi dừng lại, khí huyết dâng lên.
Dù sao Lâm Minh ở phương diện chuyện nam nữ, vẫn là một thiếu niên chưa hiểu sự đời mà thôi.
Hơn nữa hắn cầu võ đạo, cũng chưa từng nghĩ tuyệt tình, thậm chí khi võ đạo có thành tựu, hắn sẽ không ngại truy cầu.
Mà đúng lúc này, Tần Hạnh Hiên đã ngồi vào trong lòng Lâm Minh, mùi hương nồng nàn truyền tới, mùi thơm xử nữ nức mũi, loại lực trùng kích này đả kích võ đạo chi tâm của Lâm Minh cường liệt.
Hư vọng!
Huyễn ảnh!
Lâm Minh đóng chặt hai mắt, trong lòng mặc niệm Hỗn Độn chân nguyên quyết, thủ vững bản tâm.
- Lâm Minh, huynh không một chút nào yêu thích muội sao?
Thanh âm êm ái, khiến người ta nghe như mưa xuân, mí mắt Lâm Minh nhảy một thoáng, nhưng mà như trước không hề bị lay động.
- Ai...
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng, khiến người ta vì đó tiêu hồn, Tần Hạnh Hiên có chút u oán đứng lên, chậm rãi rời đi...
Cho đến lúc này, cảnh tượng xung quanh mới chậm rãi biến mất, quay về bình tĩnh...
Cửa thứ ba, cuối cùng cũng coi như kết thúc.
Lâm Minh hít sâu một hơi, mặt đỏ tim đập, lòng bàn tay cũng đã đầy mổ hôi.
Cửa thứ ba này thật lợi hại!
Lại có thể đào móc ra ý niệm hắn ẩn giấu trong đáy lòng, võ đạo chi tâm của mình cũng không phải là không có kẽ hở.
Xem ra, là mình quá ngây thơ rồi, người không phải thánh hiền, không thể nào không có nhược điểm.
- Ừm, tiểu tử kia qua cửa ải này sử dụng thời gian không ngắn, tới nửa nén hương.
Một lão giả nhìn lư hương một chút, một nén nhang thiêu hủy hơn nửa.
- Tiểu tử này ngược lại không giống Lăng Sâm, Lăng Sâm qua tình dục quan, chỉ dùng mấy tức thời gian, tiểu tử này dùng đến nửa nén hương, trong lòng tám phần mười là chứa cô nương yêu thích.
- Bất quá như vậy, sợ là hắn phá không được ghi chép của Lăng Sâm.
Một lão giả cười ha ha nói, nụ cười có chút ý vị thâm trường.
- Khà khà, tự cổ anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chuyện này rất bình thường.
- Ta còn là yêu
thích tiểu tử huyết khí phương cương bình thường, gia hoả Lăng Sâm này thực sự làm cho ta có chút không chịu nổi, hắn ngồi một bên, ta cũng cảm thấy lạnh.
Mấy vị trưởng lão điều nở nụ cười, bởi vì bối phận không giống, Tần Hạnh Hiên là tiểu bối, tự nhiên không thể nói chen vào.
Nàng vẫn đều ngồi lẳng lặng, lúc này nàng nhìn về phía Lâm Minh, nhưng trong lòng đột nhiên bốc lên một ý niệm kỳ quái, không biết cô nương hắn mơ trong ảo cảnh sẽ là ai?
Đệ tứ quan, Lâm Minh rơi xuống bên trong Tu La Địa Ngục, chung quanh là một mảnh u ám cùng mờ nhạt.
Thân thể Lâm Minh ngâm trong ao máu đỏ tươi, xung quanh tràn đầy xương trắng trôi nổi trong huyết hải.
Theo một tiếng quỷ khóc chói tai, ác quỷ vô tận, phát sinh âm thanh kêu thê lương thảm thiết, che ngợp bầu trời vọt tới Lâm Minh.
Vạn quỷ quấn người?
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, vận chuyển Hỗn Độn cương đấu kinh, cả người kim quang toả sáng, một cỗ chân nguyên cuồn cuộn thuần khiết tự nhiên tản mát ra.
Hỗn Độn cương đấu kinh là Luyện thể thánh điển đến từ Thần vực, có người nói là Đấu Chiến Thắng Phật sáng chế, chí cương chí dương!
Cố bản tâm, phá âm tà, nát hư vọng, diệt tâm ma.
Lâm Minh hồn nhiên không để ý những ác quỷ đập tới này, vận chuyển Hỗn Độn cương đấu kinh tới cực hạn, tâm ta tự chính, vạn tà bất xâm!
Kim quang phát qua, những ác quỷ kia hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất.
- Dựa vào, này liền vượt qua?
Ảo cảnh ngũ quan, cửa thứ nhất thí can đảm, cửa thứ hai xem thế khí, cửa thứ ba vượt tình dục, cửu thứ tư phá tâm ma, cửa thứ năm cố bản tâm.
Hai cửa trước khá là đơn giản, ba cửa sau độ khó tăng cao rất nhiều.
Lúc trước Lăng Sâm kẹt ở tâm ma quan, là bởi vì Lăng Sâm thích giết chóc, tâm ma nghiêm trọng, cho nên hắn ở trong huyết trì chém giết hơn nửa nén hương, mới miễn cưỡng chém nát tâm ma.
- Lâm Minh này, dĩ nhiên không có tâm ma?
- Tâm tư tinh thuần, phi thường hiếm thấy, liền qua bốn quan, hương mới đốt hơn nửa, đó là một hạt giống tốt.
Một lão giả tự đáy lòng thở dài nói.
...
Theo thời gian trôi đi, càng ngày càng nhiều thí sinh bị truyền tống ra ngoài.
Cửa thứ nhất, cửa thứ hai còn tốt, từ cửa thứ ba bắt đầu, bị truyền tống đi kịch liệt tăng nhanh, hào quang trên ngọc đài một đạo lại một đạo lướt qua.
Lan Vân Nguyệt ở nơi không xa vẫn chú ý Lâm Minh.