Tiểu đội bảy người, tìm kiếm nửa canh giờ ở mảnh đất đỏ này, Sa Quang tôn chủ có vẻ rất kiên nhẫn, còn những người mới thì gấp gáp khó nhịn, cơ duyên đằng trước, có dụ hoặc rất lớn đối với bọn họ.
- Hả? Đó là cái gì?
Một võ giả Cự Ma tộc nhìn thấy gần đó có một cái ụ đất thấp, nhìn như mộ phần, vốn mặt đất xuất hiện ngôi mộ cũng không có gì lạ, nhưng võ giả Cự Ma tộc lại cảm nhận được một cỗ năng lượng xao động dày đặc ở trên ngôi mộ đó.
Cỗ năng lượng này làm trong lòng võ giả Cự Ma tộc khẽ động, phía dưới ngôi mộ kia là gì? Có thể nào chính là Ma Thần Chi Cốt địa giai mà Sa Quang tôn chủ đã nói?
Nghĩ tới đó, trái tim của võ giả Cự Ma tộc đập thình thịch, nhìn xung quanh một phen, xác định không có người chú ý tới hắn, võ giả Cự Ma tộc rón rén đi về phía ngôi mộ.
Mảnh đất đỏ này có phạm vi mấy chục dặm, tiểu đội của bọn họ tách ra tìm kiếm cơ duyên, nếu ai tìm được một mình, đương nhiên sẽ không chia xẻ với người khác.
Lúc này võ giả Cự Ma tộc ôm lòng tính toán này, hắn đề cao cảnh giác, cẩn thận tới trước ngôi mộ. Đứng ở đây, hắn lập tức cảm giác được năng lượng dày đặc bên dưới.
“Quả nhiên phía dưới có chôn thứ gì”.
Hắn do dự muốn đào ụ đất này lên, nhưng ngẫm lại cảm thấy lấy tay đào thì không ổn, rút ra một cây kích dài trong Tu Di giới, muốn dùng kích để đào, vậy thì an toàn hơn. Nhưng hắn vừa rút kích ra, thân thể hắn bỗng run lên, mắt nổ tung, máu thịt cả người như bị đốt trọi, hóa thành bụi xám, lực khí huyết thì hóa thành đoàn ánh sáng đỏ bắn vào trong ngôi mộ!
Một trận gió thoảng qua, chút tro tàn của võ giả Cự Ma tộc lưu lại cũng tan đi theo gió, từ đầu tới cuối võ giả Cự Ma tộc này không kêu được một tiếng.
Tiểu đội tiếp tục tìm kiếm, chừng một canh giờ sau, có người phát hiện không đúng.
Có mấy người tự dưng biến mất!
- Dừng lại, dừng lại hết!
Một võ giả hô lên, hắn không dám hô lớn, mà dùng chân nguyên truyền âm.
- Sao ta cảm thấy... Thiếu mất nhiều người lắm!
Võ giả trong tiểu đội nghe vậy liền tụ tập lại, đếm nhân số, lập tức hít một hơi lạnh, khi không biến mất ba người, còn bọn họ lại không biết!
- Người đi đâu rồi?
Võ giả ở đây đều cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, bọn họ sẽ không cho rằng ba người này lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, khả năng lớn nhất là bọn họ bị giết!
Ba người đều là cường giả cấp tôn chủ, vậy mà bị giết không tiếng động, không phát ra một tiếng hét nào, điều này quá khủng bố!
- Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này!
Tôn chủ đến từ Cự Phủ tháp sắc mặt đại biến nói, tuy rằng cơ duyên mê người, nhưng bọn họ tìm lâu như thế cũng không thấy gì, lại im hơi lặng tiếng chết mất ba người, còn tiếp tục nữa, ai biết có thể chết bao nhiêu người?
Hơn nữa ngay cả bóng dáng kẻ địch mà bọn họ còn không biết, toàn bộ người đã chết đều bị miểu sát trong nháy mắt, chênh lệch thực lực quá lớn!
Cơ duyên đặt ở trước mắt không thể không giành, nhưng mà không có năng lực này lại đi chịu chết, đó là chính mình ngu ngốc.
- Chúng ta cùng nhau lui ra ngoài.
Một thành viên Thiên Ma thất tinh khác từ Bạch Thạch tháp cũng hùa theo.
- Lui? Mắt thấy sắp tìm được, vì cái gì phải lui, lần này rút đi, thất bại trong gang tấc.
Sa Quang tôn chủ lắc đầu nói.
- Đúng vậy, đã có manh mối, lập tức tìm được, vào Vạn Cổ Ma Khanh phải chuẩn bị phải chết, con đường võ đạo làm sao không có nguy hiểm?
Lại một tôn chủ phụ họa, hắn là Thiên Mục tôn chủ, cũng giống Sa Quang tôn chủ, đều đến từ Ngũ Sắc tháp.
Nghe Sa Quang tôn chủ cùng Thiên Mục tôn chủ nói thế, hai võ giả đề nghị rút lui đều sửng sốt, tiếp theo lộ ra vẻ mặt “các ngươi đúng là điên!”.
- Nếu các người cố chấp ở lại, chúng ta không xen vào, chúng ta đi!
Tôn chủ từ Cự Phủ tháp nói xong, nhấc chân muốn rời đi.
Sa Quang tôn chủ lắc đầu, thở dài:
- Đáng tiếc, vốn các ngươi phối hợp, có lẽ qua nửa canh giờ nữa sẽ tìm được, bây giờ xem ra...
Nói tới đây, trong mắt Sa Quang tôn chủ bỗng bùng lên sát khí, toàn thân bùng nổ ma nguyên!
- Chết đi!
Đột nhiên rút ra trường đao, một đao chém vào lưng tôn chủ kia!
Đao mang sắc bén xé rách không gian, cuồng phong rít lên!
Tôn chủ Cự Phủ tháp cũng không phải hạng xoàng, tuy rằng thực lực của hắn hơi kém hơn Sa Quang tôn chủ, nhưng cũng không kém nhiều. Ở trong Vạn Cổ Ma Khanh, hắn luôn đề cao cảnh giác, dù là đối với đội hữu cũng không thả lỏng. Đối với những người đi sát đạo, đâm dao sau lưng là chuyện quá bình thường!
Trong mắt tôn chủ Cự Phủ tháp toát ra một tia giận dữ, đột nhiên xoay người, một thanh kiếm lớn nhảy vào tay hắn như có linh tính, chém ra!
Ầm!
Ma nguyên va chạm, tôn chủ Cự Phủ tháp hừ nặng một tiếng, thân thể vọt ra sau. Dù sao hắn ra tay vội vàng, cộng thêm thực lực không bằng, một kiếm này hắn bị thiệt thòi, nhưng cũng chỉ thua một chút thôi, cũng chưa bị thương.
Lùi lại một hơi mười mấy trượng, tôn chủ Cự Phủ tháp hai mắt đỏ rực.
- Sa Quang, ngươi muốn chết?
- Hắc hắc...
Sa Quang tôn chủ cười lạnh, lại cất đi trường đao, như không có ý đánh tiếp.
- Ngươi...
Tôn chủ Cự Phủ tháp nào chịu bỏ qua, trong lòng dâng lên lửa giận, đang muốn tiến tới công kích. Ngay lúc này, hắn kêu một tiếng, tiếp theo thân thể chấn động, ở trước mặt mọi người, thân thể hắn sụp đổ, máu huyết toàn thân như bị chưng khô trong nháy mắt, thân thể hóa thành tro bụi, tiếp theo toàn bộ khí huyết của hắn hóa thành dòng chảy nhập vào một gò đất nổi lên.
Biến hóa bất ngờ làm thanh niên đến từ Bạch Thạch tháp ngây người, thoáng chốc cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn bất chấp làm rõ tôn chủ Cự Phủ tháp chết như thế nào, hắn chỉ ý thức được một điều, hắn đang trong nguy hiểm rất lớn, mặc kệ là hai tôn chủ Ngũ Sắc tháp hay là chỗ tuyệt địa này, đều có thể dồn hắn vào chỗ chết!
Không nói hai lời, thanh niên Bạch Thạch tháp xoay người bay đi!
- Chạy đi đâu!
Ở bên cạnh thanh niên,
Thiên Mục tôn chủ đến từ Ngũ Sắc tháp đã sớm chờ sẵn!
Một thương đâm ra, thẳng vào lưng thanh niên này!
Cùng lúc, Sa Quang tôn chủ cũng ra tay, một đao chặn hướng thanh niên Bạch Thạch tháp chạy trốn!
Nói thực lực, thanh niên Bạch Thạch tháp này chỉ là Thiên Ma thất tinh, căn bản không phải đối thủ của tôn chủ nào, huống chi là hai người giáp công!
Chỉ vừa đối mặt, thanh niên Bạch Thạch tháp chống đỡ công kích của Thiên Mục tôn chủ, lại bị Sa Quang tôn chủ phát ra ma nguyên bùng nổ quét trúng, trọng thương hộc máu.
- Hắc hắc, an tâm làm tế phẩm cho ta tế sống đi!
Sa Quang tôn chủ lại chém xuống một đao, hợp cùng công kích của Thiên Mục tôn chủ, trong nháy mắt xé nát chân nguyên hộ thể của thanh niên Bạch Thạch tháp, chém xuống một cánh tay đẫm máu.
Thanh niên Bạch Thạch tháp kêu thảm, Sa Quang tôn chủ cười ha hả, đạp bước tới cạnh thanh niên Bạch Thạch tháp, đánh ra một chưởng.
Ầm!
Thanh niên này lập tức bị Sa Quang tôn chủ đánh trúng, thân thể văng tới gần đống đất kia.
Tiếp theo thanh niên này không kêu một tiếng, khí huyết toàn thân bị chưng khô, hóa thành ánh sáng nhập vào trong đống đất.
- Chậc, còn thiếu một chút!
Sa Quang tôn chủ lắc đầu, có chút tiếc nuối. Thiên Mục tôn chủ cười nói:
- Không sao, tuy rằng thiếu một chút tinh huyết, nhưng mà... Vừa lúc lại có một con mồi đưa tới cửa. Hắc hắc, đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào!
Nói tới đây, Thiên Mục tôn chủ quay sang một phía hư không, cười âm trầm nói:
- Là vị bằng hữu nào, xem lâu như vậy, nên ra gặp mặt chứ!
Trong hư không không hề có phản ứng, Thiên Mục tôn chủ cười lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng bản tôn đang gạt ngươi, bản tôn danh hào Thiên Mục tôn chủ, chính là bởi vì hai mắt của bản tôn có thể nhìn thấy hư vô, có thể sánh với Thiên Mục. Ở trước mặt ta, thủ thuật che mắt của ngươi có tốt mấy cũng vô dụng!
Thiên Mục tôn chủ nói rồi, trường thương trong tay vung lên, mũi thương chỉ thẳng một hướng trong hư không.
Lúc này, hư không xảy ra vặn vẹo như không gian bị xé rách, một thanh niên áo lam bước ra từ trong đó, tay trống rỗng, ánh mắt bình thản, bộ dáng bâng quơ.
Thanh niên này, chính là Lâm Minh.
Trong nháy mắt không gian bắt đầu vặn vẹo, sắc mặt Thiên Mục tôn chủ vẫn hơi thay đổi. Hắn quả thật có được đôi mắt kỳ lạ, có thể cảm nhận được dao động sinh mệnh xung quanh, nói là thiên mục thì không khỏi hơi quá, hắn chỉ có thể tìm được vị trí Lâm Minh che giấu, nhưng không biết Lâm Minh che giấu thế nào.
Vốn hắn nghĩ Lâm Minh sử dụng thủ thuật che mắt như Ẩn Thân phù, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Lâm Minh vốn là nấp trong không gian vặn vẹo.
Sử dụng không gian ẩn giấu thân mình, thủ đoạn cao minh nhất là xé rách không gian, giấu trong khe nứt không gian, ngăn cách mọi hơi thở. Đây là kỹ năng trong truyền thuyết trên Thiên Diễn đại lục, ngay cả Bát Vẫn Chiến Đế cũng chưa chắc có thể sử dụng được.
Lâm Minh sử dụng một loại phương thức khác, làm cho không gian xung quanh người vặn vẹo, ánh sáng tự nhiên chuyển biến, lượn qua người, ẩn giấu thân mình. Đây là một loại thủ đoạn Ẩn Thân thuật cực kỳ cao minh, cũng yêu cầu lý giải Không Gian ý cảnh đạt tới trình độ cực cao.
Thiên Mục tôn chủ lập tức ý thức được, có thể hắn gặp một tên khó xơi.
Khi Lâm Minh bước ra khỏi không gian vặn vẹo, Thiên Mục tôn chủ nhìn thấy bộ dáng của Lâm Minh, sắc mặt liền hoàn toàn thay đổi.
- Ngươi là... Lâm Minh?
Trong lòng Sa Quang tôn chủ cũng kinh hãi.
- Lâm Minh, ngươi còn sống?
Khi mọi người tụ tập ở bên rìa khu vực một ngàn năm trăm dặm, tin tức Lâm Minh mất tích đã sớm truyền ra, không ai không biết, hơn nữa căn cứ phân tích tin tức khi đó, xác suất Lâm Minh ngã xuống là rất lớn!
Sa Quang tôn chủ làm sao cũng không ngờ tới hắn lại đụng Lâm Minh ở chỗ này!
Mất tích hơn nửa tháng, sau đó một mình đi ngang qua mấy ngàn dặm Vạn Cổ Ma Khanh, đi tới bên rìa cấm địa sinh mệnh, sao hắn làm được? Trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Sa Quang tôn chủ xẹt qua ý nghĩ này, bỗng nhiên cả kinh.
- Ngươi... Đột phá Toàn Đan!
Lúc này Sa Quang tôn chủ mới chú ý tới tu vi của Lâm Minh, Toàn Đan sơ kỳ!
Trước khi vào Vạn Cổ Ma Khanh, Lâm Minh chỉ có nửa bước Toàn Đan, dựa theo lẽ thường thì không có nửa năm đừng mơ đột phá. Còn Lâm Minh chỉ cần một tháng đã đột phá, địa điểm đột phá còn là ở trong Vạn Cổ Ma Khanh!
Kết hợp tin tức Lâm Minh mất tích lúc trước, một loại khả năng liền nhảy ra, đó là... Lâm Minh gặp cơ duyên trong Vạn Cổ Ma Khanh, hơn nữa là đại cơ duyên!