Vũ Cực Thiên Hạ

Giết Người


trước sau

Đúng là lúc Hắc Thạch tuyệt vọng từng nói qua, chỉ cần có thể ra ngoài, tất cả tài phú đều cho Lâm Minh. Nhưng khi đó Hắc Thạch đang tuyệt vọng, ở trạng thái kia làm ra hứa hẹn như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Bây giờ mắt thấy Lâm Minh mạnh mẽ như vậy, chẳng những tìm ra phương pháp mang mọi người ra ngàn dặm vùng cấm, hơn nữa thực lực bản thân cũng bưu hãn, một mình thu phục bốn cỗ thi sát, chỉ như thế mà xem thì xác suất còn sống đi ra là rất lớn.

Ở dưới tử vong uy hiếp, con người sẽ không quản tới tất cả, chỉ cần có thể tiếp tục sống, có thể bỏ qua tất cả tài phú, nhưng tử vong uy hiếp một khi không còn, lòng người cũng sẽ lại rục rịch, lòng tham không đáy, đây là thói xấu của con người, cũng là bản tính, huống chi, cơ duyên trước mắt đều là chỉ có thể gặp cơ mà không thể cầu, Hắc Thạch sao lại không động tâm?

Bị Lâm Minh phản bác một câu, khuôn mặt Hắc Thạch vốn đã đen lại càng đen hơn:

- Lâm Minh... Ta quả thật nói như vậy, chỉ là... Chúng ta cùng nhau tiến vào ngàn dặm vùng cấm, dọc đường đi vào sinh ra tử, tuy rằng ta không thể giết địch, nhưng luôn cho ngươi lá chắn nha, ngươi xem, cánh tay ta còn bị chặt đứt nè...

Hắc Thạch nói còn chưa nói xong, đã bị Lâm Minh trực tiếp cắt ngang:

- Ngươi vào sinh ra tử là vì ta? Là ta bảo ngươi tiến vào ngàn dặm vùng cấm? Là ta bảo ngươi bọc hậu (giống như tiến lên đoạn hậu) để rồi cánh tay bị chặt đứt?

Liên tiếp hỏi lại, khiến cho Hắc Thạch á khẩu không trả lời được, lúc trước hắn đối mặt với thi sát không dám xông lên đi, cho nên mới vứt bỏ một cánh tay.

Hắc Thạch nắm chặt tay, trong lòng cực kỳ căm hận Lâm Minh, nhưng dưới tình huống như vậy, hắn chỉ có thể khúm núm, Lâm Minh nói gì thì làm cái đó.

Lúc này Vân Sát tôn chủ ngắt lời:

- Lâm thiếu hiệp... Ta biết, không có ngươi thì bất cứ ai trong chúng ta cũng đừng nghĩ sống, càng đừng nói lấy được những tài nguyên này, chỉ là... Đối với ngươi mà nói, tương lai tất nhiên phong hoàng xưng đế. Tài nguyên nhiều kỳ thật thì hiệu quả cũng không lớn nha, ngươi một cái cũng không dùng được, nếu nói một khối địa giai Ma Thần Chi Cốt bằng cỡ nắm tay có giá trị là một, vậy thì khối thiên giai Ma Thần Chi Cốt đại khái giá trị là bốn mươi, năm mươi, còn quả vàng kia ta không biết là gì, nhưng thiết nghĩ cũng không kém hơn khối thiên giai Ma Thần Chi Cốt kia, cũng giá trị bốn mươi, năm mươi, cộng thêm mười sáu khối địa giai Ma Thần Chi Cốt này. Tổng cộng là một trăm giá trị, ngươi chỉ cho năm người chúng ta tám khối địa giai Ma Thần Chi Cốt, cũng ứng với tám phần trăm nha...

- Ta đúng là không cần nhiều, ta chỉ cần một phần ba... Không, một phần tư thiên giai Ma Thần Chi Cốt. Đủ ta tấn công bình cảnh cấp đế một lần là được rồi, ta có thể thề, chỉ cần ta trở thành cường giả cấp đế, cả đời ta sẽ nhớ ơn này, đến lúc đó, nếu Lâm thiếu hiệp có việc cần, ta nguyện làm trâu bò trả ơn.

Vân Sát tôn chủ thành khẩn nói, nhìn như thề thốt.

Lâm Minh căn bản không chút động tâm, hắn mặt không chút thay đổi nói:

- Ta quả thật không dùng được nhiều cơ duyên như vậy, thậm chí có thể nói, lực hấp dẫn của địa giai Ma Thần Chi Cốt đối với ta cũng không lớn. Tuy nhiên ta có bằng hữu và thân nhân, bọn họ cũng muốn dùng. Ta đã quyết định thì sẽ không đổi, ta bằng lòng cứu ngươi, cũng không phải hướng về phía ngươi. Hết lòng quan tâm giúp đỡ mang bọn ngươi ra ngoài đã là rất tốt rồi, về phần cơ duyên, ta dựa vào cái gì mà phải phân cho các ngươi?

Lâm Minh lần này ra tay cứu giúp chính là cứu đám người Phong Thần. Hắn và Phong Thần cũng xem như là bạn bè, cùng Lam Thấm cũng xem như là cùng đội, dù sao trong lúc cùng nàng ở trong tiểu đội ra vào sinh tử. Lúc trước Lâm Minh muốn lấy Huyết Yêu cốt, Lam Thấm cũng thành tâm khuyên can, quả thật là lo lắng an nguy cho Lâm Minh.

Tuy rằng giao tình chỉ mong như nước, nhưng mà Lâm Minh trọng tình trọng nghĩa, cho dù chỉ một chút giao tình mỏng ấy cũng ra sức chiếu cố, lúc trước hắn chịu dừng lại chờ mấy người bọn họ, hiện tại lại chịu phân cho bọn họ gần một phần tài nguyên, đây đều xem xem mặt mũi Phong Thần, Lam Thấm.

Về phần Hắc Thạch, Vân Sát tôn chủ, Lâm Minh không giết người diệt khẩu là đã thủ hạ lưu tình rồi, còn muốn cơ duyên? Nằm mơ!

Kỳ thật nếu không phải sau chuyến này Lâm Minh quay về liền đi Nam Thiên Vực, quả thật hắn đã tính giết chết Hắc Thạch và Vân Sát tôn chủ rồi. Dù sao bất kể là Huyền Kim thần quả hay là thiên giai Ma Thần Chi Cốt, nếu truyền ra ngoài thì hắn đều là bia ngắm cho mọi người.

- Lâm thiếu hiệp...

Vân Sát tôn chủ còn muốn nói gì nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Minh, Vân Sát tôn chủ chỉ có thể im miệng, hắn cảm giác, Lâm Minh đã làm ra quyết định thì sẽ không dễ dàng biến đổi. Lâm Minh căn bản không cho bọn hắn cò kè mặc cả, hắn chỉ có thể lựa chọn nhận, hoặc là cái gì đó không phải (ý là chiến)...

Thực lực không bằng người, không có biện pháp, hắn không chút nghi ngờ gì một mình Lâm Minh hoàn toàn có thể xử lý toàn bộ bọn họ.

Vân Sát tôn chủ rốt cuộc cũng an phận không thèm muốn thiên giai Ma Thần Chi Cốt nữa. Được phân hai khối địa giai Ma Thần Chi Cốt, dù sao ít còn hơn không có, mà đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên một thanh âm:

- Ngươi không muốn chiếm được thiên giai Ma Thần Chi Cốt sao? Ngươi không muốn tấn công bình cảnh cấp đế sao?

- Ai?

Giọng nói đột ngột vang lên, khiến cho Vân Sát tôn chủ kinh hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh, thanh âm này đúng là vang lên trong đầu hắn, hơn nữa nghe thanh âm, cũng không phải đến từ bất kỳ một ai trong năm người.

Chẳng lẽ là...

Vân Sát tôn chủ đem ánh mắt nhìn về phía quan tài đá thứ tư, sắc mặt trắng bệch, không phải là nàng chứ?

Trong lòng đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, khiến cho hắn từ gót tới đầu đều trở nên lạnh lẽo. Hắn quả thật muốn thiên giai Ma Thần Chi Cốt, nhưng tuyệt không muốn có quan hệ với loại quỷ vật này.

Lúc này, Vân Sát tôn chủ đột nhiên chú ý tới tình huống của Hắc Thạch, Hắc Thạch lúc trước sắc mặt đã khó coi, bây giờ lại vẻ mặt mê man, đồng tử mất đi tiêu cự.

- Hắn cũng nghe được thanh âm như thế?

Vân Sát tôn chủ trong lòng hoảng hốt, hơn nữa xem ra, Hắc Thạch rõ ràng đã bị hãm vào!

Đúng lúc này, Vân Sát tôn chủ đột nhiên phát hiện,
không riêng gì Hắc Thạch nghe được thanh âm này, bao gồm cả đám người Phong Thần, Lam Thấm, Đoan Mộc Quần vẻ mặt cũng đại biến, trong đó Đoan Mộc Quần, Phong Thần còn may mắn, mà trong con ngươi Lam Thấm cũng ít nhiều xuất hiện vẻ mê man.

- Nguy rồi!

Trong lòng Vân Sát tôn chủ dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, lúc này hắn mới nhớ tới Lâm Minh, vội vàng quay đầu nhìn lại, kết quả tầm nhìn của hắn lúc này biến thành một mảnh trắng xóa. Trong mông lung, hắn thấy một cường giả tuyệt thế mặc chiến giáp, tay cầm thần binh, ngạo thị thiên địa!

Mà dung mạo người này rõ ràng giống như đúc với mình.

Đây là bộ dáng của hắn phong hoàng xưng đế trăm năm sau!

- Ta phong hoàng xưng đế? Ta phong hoàng xưng đế?

Trong đầu Vân Sát tôn chủ quanh quẩn này, trong lúc nhất thời lại bị lạc vào trong ảo giác, quên mất hiện tại, quên cả tương lai.

Rất nhiều võ giả tâm tính đều có nhược điểm, một khi gặp phải linh hồn công kích, hoặc là lúc đột phá bình cảnh, nhược điểm này có thể trở thành tâm ma của hắn, cắn nuốt tinh thần chỉ hải của hắn.

Tâm ma của Vân Sát tôn chủ chính là khát vọng chấp niệm trở thành cường giả phong hoàng của hắn!

Giờ này khắc này, trừ Lâm Minh trong năm người ra, cũng chỉ có Đoan Mộc Quần luôn luôn vân đạm phong khinh là có thể bảo vệ được bản tâm, nhưng mà trán cũng đầy mồ hôi, sắc mặt khó coi.

Phong Thần gần như Đoan Mộc Quần, tuy rằng thực lực hắn không đủ, nhưng mà bản tâm kiên định, cũng có thể giữ được thanh tỉnh, mà ba người Lam Thấm, Vân Sát tôn chủ, Hắc Thạch lại hoàn toàn mê loạn.

- Là ai?

Lâm Minh trong lòng chợt nghiêm lại, tay cầm Tử Huyễn thương, toàn bộ tinh thần làm ra đề phòng, ý chí bản thân hắn kiên định như thiết, lại có Chiến Linh và Luân Hồi võ ý, hoàn toàn không thèm để ý loại linh hồn công kích này.

Ánh mắt hắn chưa từng buông lỏng dù chỉ một chút, trực tiếp đánh tan linh hồn ảo giác kia.

Chung quanh không có bất kỳ dấu hiệu tà linh, chẳng lẽ là...

Lâm Minh đột nhiên chuyển ánh mắt về hướng quan tài thứ tư.

- Là nàng?

Nếu như quả thật là nàng, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Nàng là nhân vật gì, dù chết mười vạn năm, lưu lại một chút ý chí cũng không phải là mình có thể chống lại.

Mà đúng lúc này, thanh âm Ma Quang truyền đến:

- Lâm Minh, đừng khẩn trương, không phải nàng kia, là thiên giai Ma Thần Chi Cốt! Là ta sơ sót! Thiên giai Ma Thần Chi Cốt, tất nhiên thông linh, nó làm sao cam tâm bị người ta cắn nuốt?

Thanh âm Ma Quang lập tức đánh thức tỉnh Lâm Minh, đúng rồi! Ma Quang đã sớm nói qua, thiên giai Ma Thần Chi Cốt có thể thông linh, cho nên rất khó lấy được. Trên thực tế, đỉnh cấp địa giai Ma Thần Chi Cốt cũng đã thông linh, chẳng hạn như Huyết Yu cốt mà Lâm Minh chiếm được cũng có linh tính, nó sẽ mê hoặc giết chết võ giả sau đó sẽ trở thành chất dinh dưỡng của nó.

Thì ra là nó!

Lâm Minh thở phào một hơi, một khối thiên giai Ma Thần Chi Cốt hắn cũng không cần quá kiêng kị.

Đột nhiên một bước bước ra, Lâm Minh đang muốn đem khối thiên giai Ma Thần Chi Cốt này phong ấn lại, thì đúng lúc này Hắc Thạch đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp gào thét liều chết đánh tới Lâm Minh!

Trong kiếm trong tay quét ngang, chém thẳng tới yết hầu Lâm Minh!

Hắc Thạch đã bị hoàn toàn khống chế.

Hiển nhiên là thiên giai Ma Thần Chi Cốt kia kiêng kị Lâm Minh tiến lại, cho nên mới khống chế Hắc Thạch phát động công kích với Lâm Minh.

Thấy một màn như vậy, Lâm Minh hừ lạnh một tiếng:

- Một khi đã như vậy, vậy đừng trách ta!

Đối với Hắc Thạch, Lâm Minh cũng không sợ đả thương đến người vô tội mà lưu thủ. Tất nhiên phải chế trụ Hắc Thạch đồng thời đến trấn áp khối thiên giai Ma Thần Chi Cốt này.

Tâm trí không kiên bị khống chế, trách được ai?

Tay cầm Tử Huyễn thương, Tà Thần lực mở ra, Lâm Minh một thương quét ngang ra ngoài.

- Ầm!

Trọng kiếm chấn bay, cánh tay Hắc Thạch bật mạnh trở lại, hổ khẩu trực tiếp nổ tung.

Luận lực công kích, hắn ở trước mặt Lâm Minh căn bản là như trẻ con mà thôi.

Nhưng mà trọng kiếm sau khi bị chấn bay, Hắc Thạch hai mắt đỏ rực vẫn như cũ giết tới Lâm Minh, muốn bóp lấy yết hầu Lâm Minh.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Minh cười lạnh trong lòng, công kích vừa rồi của hắn ẩn chứa Chiến Linh, Chiến Linh vô hình vô chất, có thể đánh nát hết thảy, bao gồm cả thần hồn, cảm xúc tiêu cực, sinh cơ, tâm ma vân vân. Căn bản là thứ không phải thực chất.

Lâm Minh vốn muốn giúp Hắc Thạch đánh nát tâm maâm hại tinh thần chi hải của hắn, nhưng một thương không hề có hiệu quả, Hắc Thạch vẫn không quản tới tất cả giết tới mình, như thế xem ra, Hắc Thạch đúng là thực sự thống hận mình, sau khi bị tâm ma kích phát, thống hận sâu trong lòng hiện ra, cho nên không quản tới tất cả giết tới mình.

- Đúng là không trị nổi!

Lâm Minh mặt không chút thay đổi, Tử Huyễn thương từ dưới giơ lên, như rắn độc đâm thẳng ra ngoài!

Một thương này ẩn chứa Chiến Linh, đồng thời rót vào lực lượng Tà Thần.

- Phốc!

Dưới Chiến Linh sắc bén, ma nguyên hộ thể của Hắc Thạch, ngay cả da thịt trên cổ cũng bị một thương của Lâm Minh giống như tờ giấy đâm thủng, máu tươi phụt ra!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện