Khuôn mặt Tinh Dương không ngừng biến đổi, lúc này
trong lòng Mục Dục Hoàng cũng kích động, nàng không biết tình huống tới
bước này làm sao cho tốt.
- Truyền Âm phù, mang tin tức báo ra ngoài!
Đội trưởng đội thân vệ đội nhiên nói, lúc này vài tên hộ pháp Toàn
Đan mới vội vàng phản ứng, ngón tay sờ lên Tu Di giới, đây dù sao cũng
là địa bàn của Âm Dương huyền cung bọn họ, chỉ cần gọi người tới, vậy
thì có thể chiếm thế chủ động.
Mắt thấy một tên hộ pháp Toàn Đan sắp châm Truyền Âm phù trong tay,
Lam Thấm cười lạnh một tiếng, cả người nhoáng một cái đã tới trước mặt
tên võ giả Toàn Đan, một kiếm chém về phía cổ tay đối phương.
Trà trộn ở Thông Thiên tháp mấy năm, tuy rằng bề ngoài Lam Thấm nhìn
qua chỉ giống như hình tượng một cô gái đầy sức sống nhưng mà kỳ thật
xuống tay rất quả quyết, không chút nương tay nào, nếu không nàng căn
bản không thể sinh tồn ở Thông Thiên tháp được.
- Yêu nữ, ngươi dám!
Đội trưởng đội thân vệ ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, một đao chém tới gáy Lam Thấm.
- Hừ!
Lam Thấm không chút yếu thế nào, một kiếm nghiêng xéo đón đỡ, đao
kiếm tương giao, chân nguyên va chạm, đao mang của đội trưởng đội thân
vệ trực tiếp bị Lam Thấm đánh tan, kiếm quang bức thẳng tới chỗ yếu hại
của hắn.
Hắn sắc mặt đại biến, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương nhìn qua
chỉ là một nha đầu hai mươi tuổi, lại có thể một kiếm khiến hắn chịu
thiệt.
Đám người này là ai?
- Bày trận!
Đội trưởng đội thân vệ sợ hãi hô lên, tu vi tám người bọn họ tuy rằng đều chỉ là Toàn Đan trung kỳ, hậu kỳ, nhưng mà một khi bố trận, phối
hợp với một ít trận bàn, tám người phối hợp trong khoảng thời gian ngắn
có thể chống lại cường giả Mệnh Vẫn tầng một.
- Vù!
Vãi cỗ đao mang sắc bén dung hợp làm một, tám người chồng lên nhau, khí thế đột nhiên gia tăng.
Lam Thấm mới vừa tiếp xúc với cỗ đao mang này, liền kêu lên đau đớn,
hoa dung thất sắc nhanh chóng lui ra ngoài, may mà Đoan Mộc Quần nhanh
tay lẹ mắt, một kiếm bổ ra, cùng Lam Thấm đón đỡ cỗ đao khí dung hợp làm một này.
- Tốt lắm, các ngươi đã muốn đánh nhau, vậy thì lão phu phụng bồi!
Tinh Tử Tán bước ra một bước, hắn vừa bước ra một bước này, khí thế
trào ra, đám người Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân cảm thấy áp lực thật lớn,
Tinh Tử Tán là cao thủ Mệnh Vẫn tầng một, là phó cung chủ Âm Dương huyền cung, cũng là người mạnh nhất toàn trường.
Với thân phận của Tinh Tử Tán, vốn cùng với đám võ giả hậu bối Toàn
Đan kỳ này chiến đấu có chút hạ thấp thân phận nhưng bây giờ mắt thấy
cục diện Tinh Dương đã không khống chế được cho nên hắn đành phải xuất
chiến.
- Nhị thúc, bọn họ có thể có liên quan hệ với thánh địa.
Tinh Dương vội vàng nhắc nhở, đám người Đoan Mộc Quần tuổi còn trẻ,
trên người mỗi người là một thanh bảo khí thiên giai, có thể là gặp được thiên đại cơ duyên, cũng có thể là xuất thân từ thánh địa.
- Ta biết.
Tinh Tử Tán giọng điệu âm trầm, bây giờ không phải là lúc lo lắng
xuất thân của đối phương, cho dù bọn họ xuất thân từ thánh địa hắn cũng
phải đứng ra lập uy.
Đã giương cung bạt kiếm, nếu bắt giữ đối phương, còn có thể chiếm thế chủ động, nếu bản thân đắc tội đối phương, kết quả còn bị đối phương
đánh tan khí thế, vậy càng xong rồi, võ giả thế giới, chỉ có thực lực
mới có quyền lên tiếng, bối cảnh không bằng người, ít nhất thực lực phải áp đảo đối phương.
Tinh Tử Tán trực tiếp nhằm vào Lâm Minh:
- Ngươi tuổi còn trẻ, lòng tham lại không đáy, đưa ra yêu cầu hoang
đường như thế, lão phu vậy đến thử xem, ngươi rốt cuộc có tài cán gì mà
nói ra yêu cầu cực kỳ vớ vẩn như thế.
Lam Minh liếc nhìn Tinh Tử Tán một cái, cười lạnh nói:
- Lòng tham không đáy? Ngươi là nói Âm Dương huyền cung sao? Các
ngươi tuy rằng cho Thần Hoàng đảo thuê một chỗ tam phẩm linh địa các
ngươi chướng mắt, nhưng mà tài nguyên tu luyện lại không cấp cho dù chỉ
một chút, chỉ dựa vào điểm này, còn muốn trao đổi lấy huyết mạch Chu
Tước lập phái của Thần Hoàng đảo và đủ loại bí pháp, các ngươi vì muốn
đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thậm chí còn muốn thôn tính Thần
Hoàng đảo, dưới tình huống như vậy, ngươi còn nói ta lòng tham không
đáy? Chẳng lẽ chúng ta nên chắp tay đem toàn bộ Thần Hoàng đảo dâng cho
các ngươi sao? Nam Hải Ma Vực là quang minh tới cướp đoạt, các ngươi là
ngấm ngầm xâm chiếm, theo ý ta cũng chẳng khác nào.
- Ha ha ha! Tốt, đúng là miệng lưỡi sắc bén! Thần Hoàng đảo ngươi
mượn chỗ ở Âm Dương huyền cung chúng ta, lại còn muốn che chở, chúng ta
đưa ra một chút điều kiện thì có vấn đề gì sao? Ngược lại là ngươi, lòng tham không đủ rắn nuốt voi, vừa mở miệng ra là muốn nửa giang san của
Âm Dương huyền cung ta, cực kỳ buồn cười!
Lâm Minh cười châm trọc Tinh Tử Tán nói:
- Ta thật là bội phục da mặt ngươi, mê gian đệ tử Thần Hoàng đảo, cũng là điều kiện các ngươi thu dụng Thần Hoàng đảo?
Bị Lâm Minh hỏi lại như thế, khuôn mặt Tinh Tử Tán không khỏi trầm xuống:
- Hậu bối cuồng vọng, nhiều lần nói năng lỗ mãng, lão phu hôm nay phải thay trưởng bối các ngươi quản giáo một phen.
- Hừ, lão thân ở đây này, ngươi dùng gì mà quản giáo?
Mục Dục Hoàng nói xong, một bước tiến lên chắn trước người Lâm Minh,
tu vi Tinh Tử Tán cao hơn Lâm Minh một đại cảnh giới, thời điểm này Mục
Dục Hoàng cũng bất chấp ý niệm gì mà không thể xung đột với Âm Dương
huyền cung, Tinh Tử Tán ra tay, nàng cũng phải ra tay, nàng là người duy nhất của Thần Hoàng đảo có chiến lực Mệnh Vẫn, về phần Mục Phượng Tiên, tuy rằng tu vi Mệnh Vẫn, nhưng mà bởi vì sinh mệnh căn nguyên bị hao
tổn rất nhiều cho nên thực lực đã giảm xuống tiêu chuẩn Toàn Đan hậu kỳ.
Dưới tình huống như vậy nàng bắt buộc phải đứng ra chống đỡ.
Lâm Minh vừa nhìn thấy khí thế của Mục Dục Hoàng và Tinh Tử Tán,
trong nháy mắt đã phán đoán ra, Mục Dục Hoàng căn bản không phải đối thủ của Tinh Tử Tán. Dù sao Mục Dục Hoàng mới đột phá Mệnh Vẫn không tới
một năm, thực lực còn chưa củng cố, cơ sở chưa ổn, mà nhìn lại Tinh Tử
Tán đã ngưng lại ở giai đoạn Mệnh Vẫn hơn trăm năm, thực lực so với Mục
Dục Hoàng thì cao hơn một mảng lớn.
Nhìn thấy Mục Dục Hoàng biết rõ xuất chiến là tự rước lấy nhục còn
thay mình xuất đầu, Lâm Minh có chút cảm kích, tuy rằng những năm gần
đây tình cảnh Thần Hoàng đảo trở nên thê thảm, tổn thất lượng lớn đệ tử, tài nguyên thâm hụt nghiêm trọng, ngay cả nơi cư ngụ của tông môn cũng
không còn, đẳng cấp cũng từ tứ phẩm đỉnh cấp rớt xuống tứ phẩm trung
đẳng, nhưng mà tính cách Mục Dục Hoàng cường thế bao che khuyết điểm,
vẫn không có đổi, mặc dù Thần Hoàng đảo nơi nơi đều bị Âm Dương huyền
cung quản chế nhưng mà Mục Dục Hoàng vẫn không ở trước mặt người làm ra
vẻ yếu thế.
Lâm Minh mặt không đổi sắc đi đến bên cạnh Mục Dục Hoàng, cùng với nàng sóng vai mà đứng, dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Chưởng môn sư tôn, ta nắm chắc.
- Hả?
Mục Dục Hoàng ngẩn
ngơ, đúng lúc này, Tinh Tử Tán khinh thường liếc nhìn Mục Dục Hoàng một cái:
- Mục Dục Hoàng, ngươi vẫn là cần sĩ diện mà không muốn sống, ngươi
căn bản chỉ dựa vào dược lực mạnh mẽ đột phá Mệnh Vẫn, thiên phú bản
thân còn chưa tới cấp thánh, ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho
ngươi!
- Đối thủ của ngươi là ta.
Lâm Minh múa may trường thương, một tay nắm chặt chuôi thương, mũi
thương màu trắng chỉ thẳng mi tâm Tinh Tử Tán, khí thế bức người.
Dùng mũi thương chỉ người chính là khiêu khích thật lớn, Tinh Tử Tán lập tức giận dữ:
- Đúng là không biết sống chết! Ngươi có ngạo khí, cũng có thiên phú, tuy nhiên thiên tài ngạo khí, phần lớn chết non! Lão phu sẽ thành toàn
cho ngươi! Ngươi là hậu bối, lão phu sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi có
thể bức ta xuất đao vậy tính là ngươi thắng.
Trong mắt Tinh Tử Tán, đừng nói là Lâm Minh áp sức thương thương khí
đả thương Tôn trưởng lão, cho dù hắn có thực lực này, Tinh Tử Tán cũng
nắm chắc đối phó. Huống chi tuy rằng vũ khí của Tinh Tử Tán là đao nhưng mà kỳ thực hắn hoàn toàn có thể dùng chưởng thay đao, thực lực cũng
không yếu hơn nhiều lắm.
Hắn không chú ý tới, lúc hắn nói ra lời này, Đoan Mộc Quần vẻ mặt cổ
quái, mà Lam Thấm lại cười tựa như không cười, bộ dáng giống như xem trò vui.
- Phi! Lão già kia, ngươi còn có xấu hổ hay không, tuổi của ngươi lớn không chỉ lớn hơn ba mươi lần so với Lâm Minh, muốn động thủ, lão thân
sẽ phụng bồi!
Mục Dục Hoàng vẫn sợ Lâm Minh chịu thiệt, nàng nói xong trường kiếm trong tay run lên, chuẩn bị nghênh chiến.
Đúng lúc này, bên tai Mục Dục Hoàng đột nhiên vang lên chân nguyên truyền âm của Mục Thiên Vũ:
- Chưởng môn sư tôn, thực lực Lâm Minh rất mạnh, hơn nữa nếu chỉ bức đối phương rút ra vũ khí thì chắc là có vài phần nắm chắc.
Nghe Mục Thiên Vũ nói vậy, Mục Dục Hoàng hơi sửng sốt, nhưng mà cũng
đúng, Lâm Minh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ làm việc lỗ mãng, nếu hắn dám ứng chiến, thì tất nhiên có vài phần nắm chắc.
Nói không chừng, hắn thật có thể bức Tinh Tử Tán rút ra vũ khí, nói
vậy, mặc dù Lâm Minh không địch lại Tinh Tử Tán ở trạng thái toàn thịnh
nhưng cũng còn mình hỗ trợ, lấy hai đánh một, chắc là có thể duy trì thế bất bại.
Nghĩ như vậy, Mục Dục Hoàng nhìn sâu Lâm Minh một hồi, lui xuống dưới.
- Hừ, ngươi đã không biết sống chết, lão phu cũng không khách khí!
Tinh Tử Tán hai tay duỗi ra, căn bản không xuất đao, tuy nhiên chưởng đao của hắn cũng vô cùng sắc bén, lúc năm ngón tay khép lại lúc, không
gian dường như đều chấn động!
Loại trình độ chiến đấu này, Lâm Minh căn bản không để vào mắt, nhân
vật như Tinh Tử Tán, hắn căn bản không để vào mắt, toàn bộ Âm Dương
huyền cung người có thể uy hiếp Lâm Minh, cũng chỉ có vợ chồng Tinh Cực
mà thôi.
Thương trắng trong tay ngang dọc, trên thương thân, lôi điện lóe ra,
Chiến Linh rót vào trong lôi đình, Lâm Minh đột nhiên đâm ra một thương.
- Truy Điện!
Trong nháy mắt toàn bộ phòng hội nghị chói lòa lôi quang. Lôi quang
linh hoạt, sắc bén, khí thế tàn sát bừa bãi, mọi người đều ngưng mắt
lại, linh hòn dưới cỗ khí thế này giống như phàm nhân trần trụi lạnh run dưới băng tuyết đầy trời.
- Xịch!
Lâm Minh một thương xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã tới trước mặt Tinh Tử Tán.
Ao lại vậy?
Tinh Tử Tán trong lòng cả kinh, lúc hai tay chém ra là lúc hắn cảm
giác không thích hợp, quả nhiên đao chưởng khí vừa chạm vào thương mang
của Lâm Minh giống như thủy tinh, ầm ầm vỡ nát.
Tinh Tử Tán sắc mặt đại biến, hắn cũng không dám... Sơ suất nữa, từ
trong Tu Di giới rút ra hiệp đao, mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, một búng máu
phun bắn lên thân đao, một đao chém xuống!
Đao khí cuồng mãnh như sóng to gió lớn lao ra.
- Răng rắc!
Đao thương tương giao, hiệp đao của Tinh Tử Tán đột nhiên bị gãy thành hai đoạn.
- Cái gì!
Tinh Tử Tán không thể tin đây là sự thật, vừa rồi hắn sơ xuất không
rút ra vũ khí, cho nên chiếm thế hạ phong thì cũng thôi, nhưng vừa ra
đao, ngay cả tinh huyết cũng phun ra, vậy mà đao lại bị đoạn?
Trong lúc điện quang thạch lửa, Tinh Tử Tán căn bản không kịp nghĩ lại.
Sau khi thương trắng đâm gãy hiệp đao, thế đi không giảm, hắn hoàn
toàn không kịp phản ứng, hự thảm một tiếng, cảm giác ngực phải lạnh lẽo, trực tiếp bị thương mang xuyên qua, máu tươi bắn ra thành vòi.
Chiến Linh tùy ý tiến vào kinh mạch Tinh Tử Tán, trực tiếp xoắn cho phổi thành bột hồ, vài đoạn sương sườn cũng bị bắn ra ngoài.
Song xung kích cuồng mãnh lan ra ngoài, bốn vách tường toàn bộ phòng
hội nghị đều sụp đổ, hóa thành đất cát, biệt viện bị san thành đất bằng, ngay cả nóc nhà cũng bị thổi bay. Tinh Tử Tán phun ra một ngụm máu
tươi, chỗ ngực phải của hắn đã xuất hiện cái lỗ máu to bằng chung rượu,
máu tươi đầm đìa, trước mắt hắn tối sầm lại, suýt nữa ngã sấp xuống.