Sau khi náo lật Âm Dương huyền cung, Lâm Minh không có ý định ở lại Âm Dương huyền cung, tiến vào trong cơ thể Cự Côn,
tuyệt đối an toàn, hơn nữa lên trời xuống đất, không gì làm không được.
- Ngươi...
Trong lòng Tinh Xán chột dạ, nàng mơ hồ đoán được Lâm Minh đang làm
cái gì, một khi Lâm Minh không có cản trở, nàng lấy cái gì để liều cùng
Lâm Minh?
Kể từ đó, Âm Dương huyền cung bọn họ ở trước mặt Cự Côn, hoàn toàn là trứng gà trước mặt tảng đá.
Cầm bảo kiếm trong tay, Tinh Xán lặng lẽ tiến lên trước một bước.
- Đứng yên đừng nhúc nhích.
Đuôi lông mày Lâm Minh nhảy lên, tay phải hơi trầm xuống, mũi thương
nhất thời đâm vào phần gáy bên trong phần gáy Tinh Dương, trực tiếp để ở đốt xương cổ Tinh Dương, máu tươi chảy tràn ra!
- Mẫu chủ, cứua.
Lúc này Tinh Dương khổ không thể tả, sự tin tưởng của hắn hoàn toàn
bị Lâm Minh đánh tan, từ vừa mới bắt đầu hắn đã bị Lâm Minh áp chế, cuối cùng bao gồm thực lực, lực uy hiếp, các phương diện bại hoàn toàn dưới
tay Lâm Minh, hiện tại lại càng giống như một con gà nhỏ bị Lâm Minh nắm ở trong tay, chỉ cần Lâm Minh nguyện ý, tùy thời có thể muốn mạng của
mình.
Tinh Xán mở to mắt, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Minh, nhưng là nàng
cái gì cũng đều không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Minh thong
dong dời các đệ tử Thần Hoàng đảo đi, ngay cả tài vật cũng không có rơi
xuống nửa điểm, thậm chí nhà gỗ mà đám người Mục Thiên Vũ xây dựng, cũng bị Lâm Minh dùng năng lượng bảo vệ, thong dong chở đi.
Ngay cả phòng ốc cũng lấy đi cùng nhau, đây mới là di chuyển triệt để nhất, thong dong nhất.
- Vũ nhi, chưởng môn sư tôn, các ngươi cũng đi tới đây.
Lâm Minh cầm trường thương trong tay, cũng không quay đầu lại, nói với Mục Dục Hoàng.
Mục Dục Hoàng nhìn bóng lưng Lâm Minh, mí mắt khẽ nhảy, nàng vốn
tưởng rằng tàn cuộc đã không cách nào kết thúc thế nhưng lại có biến hóa ly kỳ như vậy, Lâm Minh hiển nhiên là đã sớm lưu lại đường lui tốt lắm, mới dám trở mặt cùng Âm Dương huyền cung.
Có vài côn tu bắn xuống, dừng lại trên mặt đất, mũi nhọn của Cự Côn
để nằm ngang, có thể làm cho đám người Mục Dục Hoàng, Mục Băng Vân, Đoan Mộc Quần thong dong tiêu sái đi tới, rồi sau đó côn tu liền nâng thân
thể của bọn họ nhanh chóng kéo về.
Sau khi đợi mọi người rời đi, Lâm Minh một cước đẩy Tinh Dương đứng
lên, dùng thương để ở lưng của hắn, mũi chân điểm mặt đất một cái, liền
bay về phía Cự Côn.
Tinh Xán thấy một màn như vậy, cả giận nói:
- Lâm Minh, ngươi có ý gì, ta đã cho các ngươi rời đi, ngươi còn không thả con ta?
- Là ngươi cho chúng ta rời đi sao? Thật buồn cười!
Lâm Minh cười lạnh nói:
- Ta lúc trước đã nói, cho ngươi cơ hội lựa chọn cuối cùng, một mình
ngươi không quý trọng, hiện tại, vô cùng xin lỗi, ta đã thay đổi chủ ý.
Lâm Minh vừa nói, tay phải chống đỡ ở sau lưng Tinh Dương đột nhiên
phát lực, một chưởng nặng nề đánh vào trên sống lưng Tinh Dương!
Oành!
Chân nguyên chấn động xông vào trong cơ thể Tinh Dương, tùy ý phá hư, Tinh Dương hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể như đạn pháo bay rớt ra
ngoài.
Một chưởng này của Lâm Minh là phiên bản đơn giản hóa của Tuyệt Mạch
thủ, không có âm độc như bản đầy đủ của Tuyệt Mạch thủ, nhưng là sẽ làm
cho con đường võ đạo của Tinh Dương chôn vùi hơn phân nửa, hơn nữa võ
đạo chi tâm của Tinh Dương bị Lâm Minh đánh bại, nếu như không thể hiểu
rõ cỗ ý niệm này, phát tiết cỗ khó chịu ở đan điền trong kinh mạch này
đi ra ngoài, nó sẽ giống như một khối sỏi thận, trở thành trở ngại khi
Tinh Dương tu luyện chân nguyên.
Đây chính là cái gọi là “tâm bệnh”, “tâm ma”.
Có thể nói, con đường võ đạo của Tinh Dương căn bản là phế đi, tương
lai có thể đột phá Mệnh Vẫn tầng một hay không cũng là vấn đề, chớ nói
chi là phong hoàng xưng đế, đây chính là hiệu quả Lâm Minh muốn.
- Dương nhi!
Trong lòng Tinh Xán giận dữ, nhưng là ở trước mặt Cự Côn, nàng cũng
chỉ có thể nhịn xuống khẩu khí này, bay lên đi đón Tinh Dương.
Cuối cùng Lâm Minh vẫn là không có hạ sát thủ, cũng không có hoàn
toàn phế bỏ Tinh Dương, uy hiếp hắn dùng để kinh sợ Tinh Xán chính là
dựa vào là uy hiếp của Cự Côn đối với Âm Dương huyền cung, chỉ cần Cự
Côn công kích, thời gian một nén nhang sẽ san bằng Âm Dương huyền cung.
Nhưng là Lâm Minh không cách nào bảo đảm Tinh Xán có thể hóa thân
thành một mẫu thân điên cuồng sau khi Tinh Dương bị chính mình hại chết
hay không, nữ nhân điên cuồng lên, thì cái gì cũng có thể làm ra. Đến
lúc đó nàng tình nguyện bỏ qua Âm Dương huyền cung, cũng phải đuổi giết
chính mình, vậy thì khó giải quyết.
Dù sao Cự Côn không giỏi đơn đả độc đấu, công kích của nó mặc dù
cường hãn, nhưng cũng không linh xảo, căn bản không đánh tới cao tầng
cường giả Mệnh Vẫn.
Huống chi thực lực Tinh Xán rất mạnh, nếu như liên thủ cùng phu quân
của nàng thì có thể đủ để địch nổi cường giả Mệnh Vẫn tầng ba.
Lâm Minh không cần Tuyệt Mạch thủ bản đầy đủ, lại lưu cho Tinh Dương
một mạng, bước đầu phá hư kinh mạch Tinh Dương, cho bọn hắn một hy vọng
chữa khỏi, như vậy có thể phân tán lực chú ý của bọn họ, chỉ cần không
chạm đến điểm mấu chốt của Tinh Xán, Tinh Xán cũng không đến mức nổi
điên tham dự vào trong chiến tranh ở Nam Hải Ma Vực.
Trong nháy mắt, Lâm Minh đã bay đến bụng Cự Côn, Mục Thiên Vũ cùng
Mục Dục Hoàng dưới sự cố ý an bài của Lâm Minh, không có tiến vào tiểu
thế giới.
- Vũ nhi, chưởng môn sư tôn, các ngươi có thể cảm nhận được khí tức của Hỏa Nhi cùng Hỏa Lân không?
Hai con Chu Tước bị bắt đi, chính là Chu Tước bản mạng của Mục Thiên Vũ cùng Mục Dục Hoàng, các nàng tự nhiên có cảm ứng.
- Có thể... Có thể!
Mục Thiên Vũ vội vàng trả lời.
- Đi, đi với ta đón chúng nó.
Lâm Minh bình tĩnh nói, trong ngôn ngữ mang theo một cỗ tự tin chân
thật đáng tin cùng khí phách không thể kháng cự. Hắn nói không phải đi
đoạt, cũng không phải là đi giành, mà là đi đón, đây là tự tin do thực
lực tuyệt đối mang đến.
Nghe được Lâm Minh nói như vậy, nước mắt của Mục Thiên Vũ thiếu chút
nữa cũng chảy xuống, kể từ sau khi Hỏa Nhi bị mang đi, nàng đã lâm vào
bên trong áy náy tự trách lâu dài, mấy tháng gần đây nàng nằm mộng cũng
muốn mang Chu Tước bản mạng về, nhưng là nàng không có năng lực, thậm
chí không dám đi nói, sợ nhắc tới sẽ làm khó Mục Phượng Tiên.
Vì ích lợi của tông môn mà hy sinh Hỏa Nhi thiện lương vô tội, Mục Thiên Vũ tim như bị đao cắt, suốt đêm khó ngủ.
Nhưng là bản thân rối rắm nhiều như vậy, đau khổ nhiều như vậy, lại
chỉ bởi vì một câu đơn giản hiện giờ của Lâm Minh: “Đi, đi với ta đón
chúng nó”. Hết thảy cũng không tồn tại nữa.
Nghĩ đến cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Hỏa Nhi, Mục Thiên Vũ không cách nào ngừng nước mắt.
- Cảm ơn ngươi, A Minh, cảm ơn ngươi.
Mục Thiên Vũ dùng sức ôm chặt Lâm Minh, không có lời nào diễn tả
được, ôm lấy bả vai này, nàng có cảm giác an lòng không hiểu
từ đâu.
Ngay cả Mục Dục Hoàng hốc mắt cũng là ẩm ướt, không nói đến Hỏa Lân
đã theo nàng mấy trăm năm, áp lực lớn hơn nữa đến từ chính Thần Hoàng
đảo, Thần Hoàng đảo đã truyền thừa ba ngàn năm a, đến thế hệ này của
nàng lại bị hủy, bất kể lý do là cái gì, bất kể đối thủ rất cường đại
cũng tốt, chuyện bị hủy diệt ở trong tay nàng thực sự sẽ không thay đổi, nàng không mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông của Thần Hoàng
đảo, mấy tháng gần đây Mục Dục Hoàng thừa nhận áp lực rất lớn, mà hiện
giờ chỉ bởi vì có Lâm Minh, hết thảy áp lực cũng tiêu tán như bụi mù.
Nàng cảm thấy may mắn, ban đầu đã thu Lâm Minh làm đồ đệ, lại toàn
lực ủng hộ Lâm Minh, đây là quyết định sáng suốt nhất cả đời này của
nàng.
- Đi thôi, giữa chúng ta không cần phải nói tạ ơn.
Lâm Minh thấp giọng nói một câu bên tai Mục Thiên Vũ, rồi sau đó liền lôi kéo tay nàng bay về phía vây cá của Cự Côn.
Đứng ở phía trên vây cá khổng lồ rộng vài dặm của Cự Côn, Lâm Minh
một tay nắm trường thương màu trắng, một cái tay khác nắm tay mềm của
Mục Thiên Vũ, ra lệnh cho Cự Côn bay đi về ngọn núi cao nhất của Âm
Dương huyền cung.
Cuồng phong trước mặt tùy ý thổi tan tóc dài của Lâm Minh, áo màu đen bay phất phới, thân ảnh của hắn như một cây trường thương thẳng tắp
ngạo nghễ đứng thẳng, đứng ở phía trên cự thú biển sâu thân dài vài chục dặm, mắt nhìn xuống thương sinh linh của thiên hạ, một cỗ hào khí không rõ phát ra, phảng phất giống như một khắc kia, hắn chính là trời vương
giả trong thiên địa!
Lúc này Mục Thiên Vũ chẳng qua là lẳng lặng đứng ở sau lưng Lâm Minh, bản thân ở phía sau nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng anh tuấn của người
yêu mình, một cỗ cảm giác không hiểu tràn đầy trái tim, làm cho nàng có
được thỏa mãn trước nay chưa có, nàng biết, cảm giác như vậy chính là
hạnh phúc.
Tiểu Yến sơn cách ngọn núi cao nhất của Âm Dương huyền cung chừng
trăm dặm, đối với Cự Côn mà nói chẳng qua là ngắn ngủi không lâu sau, mà lúc này, Tinh Xán còn đang khẩn trương đón lấy Tinh Dương để chữa
thương cho hắn trên Tiểu Yến sơn.
Sau khi tay đứt rời, tự nhiên là càng sớm nổi di chứng càng ít, nhưng là hết lần này tới lần khác một thương kia của Lâm Minh đâm vào lại
quán chú lực lượng Chiến Linh, làm cho tay phải của Tinh Dương biến
thành bùn lầy, xương tay cũng cắt thành bã vụn.
Kể từ đó, đương nhiên để cho việc nối tay trở nên khó khăn, hơn nữa
Lâm Minh vừa cho Tinh Dương một cái Tuyệt Mạch thủ không hoàn chỉnh,
càng làm cho kinh mạch cả người Tinh Dương đứt từng khúc, khiến cho việc chữa thương càng thêm khó khăn.
Sau khi Tinh Xán tiếp được Tinh Dương, bởi vì tâm tư cũng đặt ở trên
người con, chỉ muốn nhanh trị lành cho con của mình một chút, cho đến
một lúc lâu, nàng mới phát hiện Lâm Minh đã cưỡi Cự Côn bay về phía Âm
Dương huyền cung.
Tinh Xán sửng sốt một chút, lúc này mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận
xem Lâm Minh muốn làm cái gì, dưới sự kinh hãi, nàng vội vàng đốt một tờ Truyền Âm phù.
Lúc này, ở trước mặt Lâm Minh, xuất hiện bảy tám trưởng lão áo đen,
tu vi Toàn Đan trung hậu kỳ, bọn họ trực tiếp cản Lâm Minh lại, trọng
địa của tông môn, há lại cho phép một con quái vật lớn như vậy đến gần?
Bọn họ cũng không nhận thức Cự Côn, nhưng là tuyệt đối rõ ràng, một
tên gia hỏa khủng bố như vậy cũng không phải bọn họ có thể ngăn cản, mặc dù lúc này trong lòng bọn họ run sợ, trong lòng đắng ngắt, nhưng là
trên da đầu cứng rắn, ít nhất cũng lên tiếng hỏi đối phương đang làm gì.
Ở phía sau bọn họ, có một đạo màn sáng khổng lồ bao trùm phạm vi hơn
mười dặm, đó chính là đại trận che tông của Âm Dương huyền cung.
- Vị võ đạo đồng tu này, tới Âm Dương huyền cung ta là vì chuyện gì?
Trưởng lão áo đen cầm đầu khách khí nói, đây cũng là bởi vì bị Cự Côn chấn trụ, nếu là tiểu nhân vật bình thường, hắn sao lại có lời khách
khí như vậy.
Một câu nói mới vừa hỏi ra, đột nhiên một đạo ánh lửa sáng lên trước
mắt trưởng lão áo đen, bên trong là Tinh Xán chính miệng truyền âm, chỉ
có bốn chữ:
- Mau mở trận!
Bị đánh tới cửa nhà, đốt giết cướp bóc, còn phải mở cửa mời người ta đi vào, lúc này Tinh Xán uất ức bậc nào có thể thấy được.
Lâm Minh không có nghe được nội dung của Truyền Âm phù, căn bản cũng
là mặc kệ những người này, hắn nhàn nhạt hạ lệnh cho Cự Côn.
- Đánh nó!
Hô!
Theo Lâm Minh ra lệnh một tiếng, nguyên khí thiên địa bên trong
phương viên trăm dặm giống như nước biển bị nước xoáy hút, vọt tới Cự
Côn, nguyên nhân vì đây là địa mạch của Âm Dương huyền cung, nguyên khí
thiên địa vốn là vô cùng phong phú, bị Cự Côn khẽ hấp, phảng phất giống
như bị rò rỉ, cấp tốc giảm bớt.
Trưởng lão áo đen cầm đầu sắc mặt đại biến:
- Chờ... Chờ một chút! Cung chủ đã hạ lệnh, chúng ta lập tức mở trận!
Trưởng lão áo đen lúc này mơ hồ đoán được quái vật lớn trước mắt này
có thể là cái gì, thật sự là đồ vật kia thì một trăm Âm Dương huyền cung bọn họ cũng phải bị mở ra! Vật kia, nhắc tới sẽ làm cho da đầu người ta tê dại.