Tin tức Lâm Minh đuổi giết Huyễn Vô Cực như mọc cánh rất nhanh liền
truyền khắp Nam Thiên Vực và Ngũ Hành Vực. Đối với tông môn của hai vực
này mà nói, bất kỳ tin tức không tầm thường đều là tin tức tốt. Hàng năm ở dưới bóng ma của Nam Hải Ma Vực, bọn họ cần phải nhìn thấy hy vọng.
Trước đó, Lâm Minh đoạt Cự Côn, đả thương Huyễn Vũ Thiếp, diệt Nam Hải Ma
Vực... Mỗi một tin tức đều khiến lòng người phấn chấn, nhưng mà lần
này... Lâm Minh một người một thương, cường mãnh phá vỡ hư không, vượt
qua mấy chục vạn dặm đuổi giết Huyễn Vô Cực, tin tức này thật sự quá
khoa trương. Tính chân thật của nó thật sự khiến người ta không thể
không hoài nghi.
Hơn nữa tin tức này cũng không phải từ đại tông
môn như Phong Vân cốc, Hỏa Dương tông như vậy truyền ra, mà chỉ là đến
từ một cái Truyền Tống trận nho nhỏ.
Bốn tháng trước, Lâm Minh bị Huyễn Vô Cực giam vào khe rãnh dưới đáy biển sâu ba vạn trượng, nguy cơ sớm tối, hiện giờ mới qua một chút thời gian như vậy, Lâm Minh ngược
lại đuổi giết Huyễn Vô Cực mấy chục vạn dặm? Có thể sao?
Đây có
phải hay không là Nam Hải Ma Vực thả ra hỏa mù, tình huống chân thật là
Lâm Minh đã bị Huyễn Vô Cực đánh chết, sau đó Huyễn Vô Cực thả ra tin
tức giả để dụ cho các tông môn khác, liên thủ phát động công kích với
phân bộ Nam Thiên Vực của Nam Hải Ma Vực, tiếp theo một lưới bắt hết?
- Phụ thân thấy thế nào?
Ở Phong Vân cốc, Triển Vân Gian hỏi phụ thân của mình.
Ở trước mặt Triển Vân Gian, ngồi một người trung niên áo xanh, hắn trầm ngâm một hồi lâu, nói:
- Rất khác thường! Có lẽ là Nam Hải Ma Vực bày ra bẫy rập, ngươi không cho rằng như vậy chứ?
Triển Vân Gian lắc đầu, nói:
- Chính vì có điều khác thường, ngược lại con có cảm giác dường như là sự thật! Nếu tin tức này là giả tạo, chúng ta chỉ có thể nói, chỉ số thông minh của Huyễn Vô Cực đã thoái hóa rồi, hắn không tiếc tổn hại uy danh
của mình, giả tạo một tin tức ly kỳ như vậy, cho dù tin tức truyền lan
rộng thực có thể tạo được hiệu quả của bẫy rập sao?
Người trung niên áo xanh gật gật đầu, nói:
- Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cứ tĩnh lặng chờ xem biến hóa. Giấy
không gói được lửa, hết thảy sớm hay muộn gì sẽ tra ra manh mối! Đương
nhiên ta cũng hy vọng tin tức này là thật...
Huyễn Vô Cực chiến
đấu bị chết trên núi hoang ở Thiên Vận quốc, ở Nam Thiên Vực rộng lớn,
nơi đó chỉ là một địa phương bé nhỏ không đáng kể, vì thế vốn không có
người chứng kiến một màn đó.
Cứ như vậy, Lâm Minh về tới Nam Hải, còn Cự Côn dưới điều khiển của Ma Quang trồi lên mặt nước.
Cự Côn thân dài tới mấy chục dặm, thoải mái nghiền ép Âm Dương huyền cung, có thể nói không ai bì nổi, hiện giờ đã vết thương lớp lớp.
Vòi
côn bị chặt đứt mấy trăm cái, hai tai vỡ nát, nghiêm trọng nhất chính là một miệng vết thương dài hơn một dặm trên vây ngực nó, làm cho toàn bộ
vây ngực gần như bị xé rách xuống.
Miệng vết thương khủng bố như
thế, mà ngâm mình lâu đến bốn tháng ở dưới đáy biển sâu ba vạn trượng,
cũng chỉ có Cự Côn có cường độ sinh mệnh cường đại như vậy, mới có thể
chịu đựng được.
- Những vết thương này sợ là phải tu dưỡng thời gian non nửa năm mới bình phục!
Lâm Minh lầm bầm làu bàu, đối với sinh vật Cự Côn khổng lồ như vậy, căn bản không có khả năng cho nó ăn đan dược, ai cũng nuôi không nổi, chỉ có
thể để nó tự kiếm ăn ở dưới đáy biển sâu, hồi phục tự nhiên.
May
mà Nam Hải vô cùng rộng lớn, số lượng hung thú dưới đáy biển sâu căn bản không thể đếm xuể, đủ để thỏa mãn sức ăn khủng bố của Cự Côn này.
Nếu có thể liên tục săn một số hung thú cao cấp dưới đáy biển sâu, có thể
tăng nhanh hơn tốc độ khép lại vết thương trên thân thể Cự Côn. Hiện tại Lâm Minh rất cần Cự Côn, có Cự Côn thân nhân bằng hữu của hắn đều có
thể nhận được an trí tốt nhất, giúp hắn giảm bớt lo lắng.
...
Lúc này, tiểu thế giới ở trong Cự Côn, mấy thiếu nữ áo đỏ vây quanh một con chó xù màu đỏ. Con chó xù này chiều dài chỉ hơn phân nửa xích, cái đuôi vừa ngắn vừa thô, gần giống như một đốt ngón tay, toàn thân nó phủ một
lớp lông xoắn màu đỏ, cắp mắt vừa nhỏ vừa đen nhánh.
Con chó xù
lông đỏ này đương nhiên chính là Ma Quang, vốn trừ Lâm Minh ra, không ai biết tồn tại của Ma Quang. Chỉ có điều là tính tình của Ma Quang vốn
không chịu nổi tịch mịch, Lâm Minh đi thí luyện cấp vương vừa đi chính
là non nửa năm, chủ hồn của Ma Quang lưu tại tiểu thế giới của Cự Côn.
Một con chó rất buồn chán, nó liền thường xuyên đi ra ngoài dạo vòng
quanh, rất nhanh quen thuộc vui đùa với thân nhân bằng hữu của Lâm Minh.
- Tiểu Hồng! Không phải ngươi nói Lâm đại ca sắp về đến rồi sao? Như thế nào còn không thấy hắn?
Ở trước mặt con chó xù, một cô gái thoạt nhìn chừng mười tám, mười chín
tuổi có phần lo lắng hỏi Ma Quang. Nàng mặc một thân váy liền áo màu
vàng, ngũ quan tinh xảo, dung mạo xinh đẹp, đúng là Tần Hạnh Hiên.
“Tiểu Hồng con bà ngươi á!”.
Ma Quang cực độ buồn bực, bản thân nó hình dạng nhỏ bé, lại toàn thân lông đỏ, không biết là nha đầu nào nhất thời hứng khởi, bắt đầu kêu nó là
Tiểu Hồng, cái tên vô cùng “chuẩn xác” này rất nhanh liền truyền lan,
mọi người đều kêu như vậy, mặc cho chó xù ba lần bảy lượt “nghiêm túc”
nói rõ phải kêu mình là “Ma Quang Thánh Chủ”. Đồng thời tuyên dương một
phen với mọi người “sự tích huy hoàng” oai phong một cõi của nó làm bằng chứng, nhưng hoàn toàn không ai thèm để ý tới nó.
Ma Quang cho
rằng cái tên “Tiểu Hồng” này tổn hại thật lớn cho hình tượng uy nghiêm
của mình. Thế nhưng chúng nữ cho rằng, Ma Quang hoàn toàn không có mảy
may liên quan với hình tượng anh minh thần võ theo miêu tả về sự tích
của nó trước kia, ngược lại nó nổi trận lôi đình cả người lông đỏ đều
dựng thẳng lên bộ dáng thực khôi hài, thế cho nên người gọi nó là Tiểu
Hồng càng ngày càng nhiều.
- Tiểu Hồng đừng náo loạn, chúng ta
thật sự rất nôn nóng. Không biết khi nào Lâm đại ca mới trở về, hiện giờ đang ở đâu? Bốn tháng nay đại ca đã đi làm chuyện gì?
- Ta đã
nói một vạn lần rồi, đừng gọi ta là Tiểu Hồng, phải gọi ta là Ma Quang
Thánh Chủ! Thời điểm bản thánh ngao du hư không, tổ gia gia tổ gia gia
các ngươi còn đang ở trong bụng mẹ đấy!
- Quên đi! Bản thánh lười chấp nhặt với đám phàm nhân không có kiến thức các ngươi. Tiểu tử Lâm
Minh này hẳn là sắp trở về rồi! Về phần bốn tháng nay hắn đi tới một
chỗ... Hà hà... Có nói ra các ngươi cũng không biết!
- Nhưng hiện tại trở về... Không phải Huyễn Vô Cực còn ở bên ngoài sao?
- Ha ha ha!
Ma Quang cười to ba tiếng, tự nhiên sinh ra một cảm giác về sự ưu việt của mình do thực lực mang đến:
- Huyễn Vô Cực thì tính cái rắm gì! Thời điểm bản thánh ở trạng thái toàn thịnh, nhân vật nhỏ như cấp bậc Huyễn Vô Cực bậc này chính là con kiến
a, bản thánh cũng không thèm ghé mắt nhìn hắn, chỉ một móng vuốt là
thoải mái bóp chết! Về phần tiểu tử Lâm Minh, tuy rằng còn có chênh lệch rất lớn so với bản thánh năm đó, nhưng cũng có thể miễn cưỡng đối phó
Huyễn lão già kia!
- Ma Quang! Ngươi nói chính là thật sự?
Mục Thiên Vũ lập tức đứng lên, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Ma Quang.
Tuy
rất có thể là Ma Quang thổi phồng, nhưng Mục Thiên Vũ cũng cảm nhận
được Ma Quang không tầm thường, quả thật nó có được linh hồn lực cường
đại, còn có thể chỉ huy Cự Côn, hôm nay đột nhiên nó nói ra như vậy, rất có thể là sự thật.
Nếu Lâm Minh có thể chiến thắng Huyễn Vô
Cực... Không... Không cần chiến thắng, chỉ cần có thể chống lại hắn, như vậy là bọn họ có thể gây dựng lại Thần Hoàng đảo, cũng sẽ chấm dứt
chiến tranh Nam Hải!
- Đương nhiên! Khi nào thì bản thánh đi lừa
gạt người? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp qua thời gian một khắc
tiểu tử này sẽ về tới!
- Một khắc... Tiểu Hồng! Ngươi nói thật?
Tần Hạnh Hiên mắt sáng lên, nàng mới vừa nói tới đây, toàn bộ tiểu thế giới nhẹ run lên, trái tim trong ngực Tần Hạnh Hiên lập tức đập “thình
thịch”.
Có người đi vào, là Lâm Minh sao?
- Ô! So với dự đoán của ta còn nhanh nha!
Ma Quang vuốt cằm chó, nói. Cùng lúc đó, một thanh niên tóc đen mặc áo
lam, chừng hai mươi tuổi xuất hiện trong tiểu thế giới, mặt tràn đầy
tươi cười.
- Lâm Minh!
- Lâm đại ca!
Trên mặt Tần
Hạnh Hiên cùng Mục Thiên Vũ đều là vô tận ngạc nhiên vui mừng. Mấy tháng qua, Huyễn Vô Cực ở ngoài Cự Côn như hổ rình mồi, họ chịu đựng áp lực
rất lớn, mà không thấy bóng dáng Lâm Minh, hỏi Ma Quang nó cũng chỉ nói
là Lâm Minh ở bên ngoài tu luyện, họ thật sự lo lắng gần chết.
Hiện tại nhìn thấy Lâm Minh, họ đều quá mừng mà khóc. Nếu chỉ có một mình
Tần Hạnh Hiên, hoặc chỉ có một mình Mục Thiên Vũ, họ đã sớm nhào vào
lòng Lâm Minh rồi, hiện tại hai người đều ở đây nên không tiện làm như
vậy.
- Phụ mẫu ta đâu?
Lâm Minh hỏi.
- Bá phụ bá mẫu đều tốt lắm, Tiểu Cáp cũng tốt lắm!
Tần Hạnh Hiên đáp. Nửa năm qua, Lâm phụ Lâm mẫu vốn cũng không biết chuyện
xảy ra ở bên ngoài nên sống rất thoải mái. Lần này Lâm Minh mang về
không ít linh dược tăng thọ nguyên, Lâm phụ Lâm mẫu làm lụng nửa đời vất vả, hiện giờ ăn vào những linh dược này thoạt nhìn trẻ đi mười mấy
tuổi, còn muội muội Lâm Tiểu Cáp của Lâm Minh tuy rằng chỉ có ba bốn
tuổi, cũng bắt đầu dùng các loại nước thuốc quý báu tẩy thân thể, về sau khẳng định tư chất tập võ sẽ không kém.
- Lâm sư đệ! Huyễn Vô Cực sao rồi?
Mục Thiên Vũ hỏi, nhìn thấy Lâm Minh bình an, trong lòng nàng buông lỏng,
nhưng cũng nôn nóng muốn được Lâm Minh xác nhận có năng lực chống lại
Huyễn Vô Cực hay không? Thần Hoàng đảo bị hủy diệt, luôn là nỗi đau
trong lòng Mục Thiên Vũ, một ngày không thể gây dựng lại, nàng sẽ không
an tâm được.
- Huyễn Vô Cực... Bị ta giết chết rồi!
Lâm
Minh nói ra một câu, Mục Thiên Vũ liền ngây ngẩn cả người, Tần Hạnh Hiên cũng ngơ ngác. Trước đó tuy rằng Ma Quang nói Lâm Minh có thể miễn
cưỡng đối phó với Huyễn Vô Cực, nhưng họ cũng tuyệt đối không nghĩ tới,
Lâm Minh lại đánh chết Huyễn Vô Cực.
Huyễn Vô Cực phát động chiến tranh Nam Hải, liên tiếp hủy diệt Thần Hoàng đảo, Cực Không tông, Thái
Huyền điện... Xứng với cái tên đệ nhất nhân Nam Hải, thế mà cứ như vậy
chết rồi?
- Lâm đại ca! Huynh nói thật ư?
- Ừm! Hắn đã chết ở Thiên Vận quốc, ta có mang về vũ khí và Tu Di giới của hắn!
Lâm Minh nói xong, từ trong túi lấy ra một cái nhẫn màu đồng cổ.
Mục Thiên Vũ tiếp nhận vào tay, vừa quét qua thần thức, thân thể hoàn toàn
cứng lại, trong chiếc nhẫn có vũ khí của Huyễn Vô Cực, Trưởng Lão lệnh,
còn có ngọc giản thượng cổ ma công... Không hề nghi ngờ, đây chính là Tu Di giới của Huyễn Vô Cực!
Mục Thiên Vũ ngơ ngác cầm chiếc nhẫn này, ánh mắt không tự chủ cảm giác mơ hồ.
Huyễn Vô Cực đã chết!
Chiến tranh Nam Hải thắng lợi rồi!
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, Mục Thiên Vũ ôm chầm lấy Lâm Minh, nghẹn ngào nói:
- Cảm ơn... Cảm ơn huynh! Lâm Minh...
- Giữa chúng ta với nhau, không cần nói cảm ơn...
Lâm Minh lau nước mắt cho Mục Thiên Vũ, ước chừng qua thời gian mười hô hấp, Mục Thiên Vũ mới khôi phục lại, vui vẻ nói:
- Ta lập tức đi báo cho sư phụ, họ sợ huynh không đến, còn đang bế quan
chuẩn bị tử chiến đấy! Không nghĩ tới tiếp qua vài ngày, là có thể gây
dựng Thần Hoàng đảo rồi!
Thần Hoàng đảo tuy rằng bị hủy diệt,
nhưng vẫn còn tinh nhuệ, cơ sở Thần Hoàng bí cảnh của tông môn cũng hoàn hảo không tổn hao gì, cộng thêm uy danh của Lâm Minh, gây dựng lại Thần Hoàng đảo là chuyện rất dễ dàng.
Mà lúc này, một đôi vợ chồng quần áo chỉnh tề, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi đi tới, bọn họ đúng là cha mẹ của Lâm Minh.
- Cha, nương...
Lâm Minh vui mừng kêu.
Nhìn thấy cha mẹ càng sống lâu càng trẻ ra, Hạnh Hiên, Vũ Nhi đều mạnh khỏe, trong lòng Lâm Minh tràn ngập cảm giác thỏa mãn, đi truy tìm con đường
võ đạo mà được như thế, hắn không có mảy may tiếc nuối.
- Minh nhi! Con xuất quan rồi à!
Lâm mẫu nhìn thấy Lâm Minh, trong lòng rất vui mừng, nàng cũng không biết
chuyện xảy ra mấy ngày nay, còn tưởng rằng Lâm Minh chỉ là bế quan ở
trong tiểu thế giới, hiện giờ nhìn thấy đứa con xuất quan, tự nhiên rất
cao hứng.
Nhưng còn không có cười vài tiếng, Lâm mẫu nhìn thấy
Lâm Minh sóng vai đứng cùng Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, lại phát sầu,
hôn sự của Lâm Minh, thủy chung là nỗi băn khoăn của nàng.
Lâm Minh đã hai mươi mốt tuổi rồi, hẳn sớm nên kết hôn!