Lâm Minh mới cầm tàng phẩm này, lại là trân phẩm có thể bán ra với giá bảy ngàn, tám ngàn Chân Nguyên thạch ở phòng đấu giá, đây là vật do lão bản mặt thẹo thu lại hai mươi năm trước ở một cái thành nhỏ của Mao châu, mặc dù giá vốn không có bao nhiêu, hắn cũng không nguyện ý lấy giá tiền đó bán cho Lâm Minh.
Bạch Long Ngọc Hành được xưng là bảy giả ba thật, thật ra thì nghiêm khắc mà nói, ngay cả tám giả hai thật cũng không đạt tới, hiện tại Lâm Minh chọn ba kiện tàng phẩm tất cả đều là thật, hơn nữa giá tiền cũng là vài món bài danh phía trên ở cả Bạch Long Ngọc Hành, trên đời nào có chuyện tình trùng hợp như thế?
- Lâm công tử, thật không có nhìn ra, ngài tuổi còn trẻ, dĩ nhiên là một đại gia giám định, ta diễn trò ở trước mặt ngài, thật sự là làm trò cười cho người trong nghề!
Lão bản mặt thẹo nhẹ hít một hơi, duy trì nụ cười trên mặt không thay đổi, dùng chân nguyên truyền âm nói.
Lâm Minh khẽ mỉm cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão bản mặt thẹo một cái:
- Mặt thẹo huynh đây là ý gì? Vài món ngọc điêu mà Lâm mỗ mua có vấn đề sao?
Lâm Minh biết rõ còn cố hỏi, thật ra thì hắn vốn là cũng tính toán thật thật giả giả cùng nhau mua, tuy nhiên tiền vốn của Lâm Minh có hạn, mua đồ dỏm cũng chỉ có thể mua đồ chơi nhỏ không đáng giá tiền nhất, kể từ đó, đồ chơi nhỏ mua đồ dỏm, bảo bối giá trị liên thành lại mua chính phẩm, đây cũng chỉ là cách làm bịt tay trộm chuông, lừa gạt lão bản mặt thẹo không vừa mắt này.
Cho nên Lâm Minh cũng không che giấu, dù sao đây là mua bán một lần, Lâm Minh cũng không tính toán ngày sau còn có thể tới Bạch Long Ngọc Hành, ngày sau sợ là lại đến Bạch Long Ngọc Hành này, ngay cả cửa chưa vào cũng sẽ bị mời đi ra ngoài, định hôm nay thừa dịp Lý Dật Phong cùng Chu Khôn hai khách hàng lớn ở đây, lão bản mặt thẹo không có biện pháp từ chối bán, hung hăng kiếm một khoản rồi rời đi.
- Lâm công tử, lúc này nói những thứ này nữa sẽ không có ý tứ, nếu như ngài đồng ý thì sẽ tốn hơn một vạn Nguyên Linh thạch tới thử vận may? Hôm nay ta gặp hạn, tuy nhiên vật trên tay ngài, cũng là tàng phẩm cuối cùng hôm nay ngài có thể mua, Bạch Long Ngọc Hành ta cũng có quy củ của mình. Hôm nay ta mắt vụng về, không có thể nhận ra vị đại năng như ngài tới, thừa nhận xui xẻo, nhưng là hy vọng ngài có thể lưu một đường, chớ bức người quá, Bạch Long Ngọc Hành ta có thể đứng ở đất ngư long hỗn tạp như Mao châu này, cũng không phải là để cho người khi dễ.
Lão bản mặt thẹo nói đến nước này, Lâm Minh cũng không thiết yếu phải giả bộ hô đồ:
- Xin lỗi! Gần đây tình hình kinh tế của tại hạ có chút eo hẹp, ngày sau Lâm mỗ tái kiến Bạch Long Ngọc Hành tất nhiên sẽ nhượng bộ lui binh, tuy nhiên Đao Ba huynh hôm nay cũng buôn bán lời hơn mấy ngàn Nguyên Linh thạch a, ta lấy đi những thứ này, chỉ bất quá là tám ngàn mười ngàn. Đao ba huynh hẳn là cũng không có thiếu a.
Lâm Minh một phen nói ra, trong lòng lão bản mặt thẹo trào dâng ý nghĩ kinh hãi, cái này có nghĩa là lúc trước Lâm Minh nhận ra Huyết Linh Ngọc là giả, liên tưởng đến Lý Dật Phong lúc trước đột nhiên dừng kêu giá lại, cũng hơn nửa là Lâm Minh ngăn lại.
Đồ chơi này lão bản mặt thẹo nghiên cứu ước chừng ba ngày cũng không đánh giá đúng được, cuối cùng phải mời trưởng lão ra mặt mới giám định được, nhưng Lâm Minh chẳng qua là nhìn một chút, sờ sờ đã nhận định nó là giả, phần nhãn lực này sợ là cũng phải cao hơn ba phần so sánh với trưởng lão!
Liên hệ với ba tàng phẩm Lâm Minh liên tục chọn lựa mới vừa rồi, hắn có thể lựa chính xác ra ba vật tàng phẩm có giá trị nhất ở bên trong một đống vật lập lờ nước đôi, lão bản mặt thẹo đã kinh hãi đến tột đỉnh.
Thanh niên này rốt cuộc là có thân phận gì?
Có thể đi tới cùng Lý Dật Phong, hơn nữa nhìn bộ dạng Lý Dật Phong tựa hồ luận giao ngang hàng đối với hắn, thanh niên họ Lâm này tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng là chính mình hết lần này tới lần khác chưa nghe nói qua nhân vật số một này, giống như là vô căn cứ xuất hiện.
- Nhãn lực của Lâm công tử, tại hạ bội phục, không biết cao tính đại danh của Lâm công tử? Có thể mời Lâm công tử trở thành giám định sư ở Bạch Long Ngọc Hành ta hay không?
Nếu như nói lão bản mặt thẹo vốn là cũng bởi vì Lâm Minh phẫn trư cật hổ lấy đi ba bảo bối của hắn mà lòng mang hận ý, thì hiện tại hận ý của hắn đã không còn sót lại chút gì, ở giới cổ ngọc điêu, những đại sư giám định kia cũng là tồn tại được người kính ngưỡng, có thể mang theo tàng phẩm đi để cho đại sư chỉ điểm một phen cũng là cơ hội cực kỳ khó có được, mà Lâm Minh đã đủ cấp bậc này.
- Xin lỗi, Lâm mỗ còn phải tu hành, thật sự không có bao nhiêu thời gian.
Lâm Minh mở miệng từ chối nhã nhặn, cũng không nói đến tên của mình, điều này làm cho lão bản mặt thẹo vốn là đã sinh ra lòng kết giao, trong lòng cực kỳ tiếc nuối, nghĩ đến Lâm Minh xuất thân bất phàm, cũng là không cần thiết để tiến vào Bạch Long Ngọc Hành bọn họ.
- Nếu Lâm công tử nói như vậy, tại hạ cũng không cưỡng cầu, đây là ngọc bài truyền âm, nếu như lúc nào Lâm công tử có hứng thú, có thể tới Bạch Long Ngọc Hành của ta xem một chút.
Lúc trước lão bản mặt thẹo toàn bộ đều dùng chân nguyên truyền âm, mà một câu cuối cùng mới trực tiếp nói ra, đồng thời đưa ra một quả ngọc bài màu xanh biếc, chính diện là Thanh Long phù điêu trông rất sống động, phía sau lại là khắc Bạch Long Ngọc Hành.
Lâm Minh nhận lấy ngọc bài này, vừa nhìn, nhất thời thầm giật mình, dĩ nhiên là làm thành từ Mộc Linh ngọc, mặc dù dùng rất ít tài liệu, hơn nữa chẳng qua là Mộc Linh ngọc phẩm cấp cực thấp, cũng cực kỳ kinh người, loại ngọc bài này tự nhiên sẽ không nhiều, nếu không Bạch Long Ngọc Hành cũng chịu không nổi.
Một màn lão bản mặt thẹo đưa ra ngọc giản, rơi vào trong mắt Chu Khôn, nhất thời chọc cho hắn cười lớn lên.
- Dĩ nhiên là Bạch Long ngọc bài, sách sách! Ta chính là tới Bạch Long Ngọc Hành đã nhiều năm mới có được một khối a, chúc mừng Đao Ba huynh lại có thêm một kim chủ, mặt mũi của Lâm huynh thật lớn a.
Chu Khôn cho rằng, là Lâm Minh quá mức coi tiền như rác, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng hơn một vạn Nguyên Linh thạch cho Bạch Long Ngọc Hành, cho nên lão bản mặt thẹo mới đưa Bạch Long ngọc bài cho Lâm Minh, muốn trói chặt kim chủ này.
Kim chủ?
Lão bản mặt thẹo không biết nên dùng vẻ mặt gì, kim chủ thật ra thì chính là thuyết pháp dễ nghe về việc coi tiền như rác, so sánh Lâm Minh thành coi tiền như rác, thật sự làm cho lão bản mặt thẹo dở khóc dở cười.
Hắn liếc mắt nhìn Chu Khôn một cái, thầm nghĩ trong
lòng:
- Nhờ có cái tên coi tiền như rác như ngươi mua vòng tay Huyết Linh Ngọc, đã đem cho ta thua lỗ như vậy, nếu không ta hôm nay thật sự đã thua mất cái quần a.
- Ta nói Lâm đại tài chủ a, ngươi đã mua ba bảo bối, không mua nữa chứ?
Chu Khôn có chút hăng hái nhìn Lâm Minh, nói với hắn, chơi cổ ngọc điêu có hai chuyện vui lớn, chuyện thứ nhất đương nhiên là chính mình ra giá thấp để mua bảo bối, chuyện thứ hai chính là nhìn người khác ra giá cao mua đồ dỏm.
Lâm Minh khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không được, đã mua ba vật, mua nữa ta cũng mua không được.
- Ha ha, không có Nguyên Linh thạch ngươi có thể mượn Lý huynh a, Lý huynh chính là đại tài chủ a!
- Lâm huynh đệ, đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi.
Lý Dật Phong vỗ vỗ bả vai Lâm Minh, hắn cũng không biết Lâm Minh mua ba vật ngọc điêu đắt đỏ rốt cuộc là dụng ý gì, lấy hiểu biết của hắn đối với Lâm Minh, Lâm Minh không hiểu Mộc Linh ngọc điêu mới đúng, nếu không lúc trước ở Linh chu, Lâm Minh sẽ không đi ra ngoài hỏi cái kia một phen.
- Chậc chậc.
Thấy Lý Dật Phong cùng Lâm Minh chuẩn bị rời đi Bạch Long Ngọc Hành, hơi có chút ý tiếc hận.
- Mặt thẹo huynh, lần sau Chu mỗ lại đến cổ động, ha ha, đi trước.
- Ngài đi thong thả!
Lão bản mặt thẹo đầy mặt cười làm lành.
- Lâm huynh, ngươi rốt cuộc vì sao lại mua ba thứ ngọc điêu này, ba vật cộng dồn lại hơn một vạn Nguyên Linh thạch a, không hề tiện nghi hơn bao nhiêu so với vòng tay Huyết Linh Ngọc!
Vừa ra khỏi cửa, Lý Dật Phong trực tiếp hỏi Lâm Minh, ở trong ấn tượng của hắn, Lâm Minh không nên làm ra chuyện tình không có lý do gì bậc này, nhưng hiện tại hắn quả là nghĩ mãi mà không rõ, dụng ý khi Lâm Minh làm như vậy.
Lâm Minh căn bản không có cách nào giải thích, tùy ý nói:
- Ba thứ ngọc điêu này cho ta một loại cảm giác đặc biệt, cho nên liền mua.
- Được rồi.
Lý Dật Phong có chút bất đắc dĩ, lắc đầu.
- Tùy ngươi thích a, ba kiện đồ vật này ngươi có muốn giám định một chút hay không? Ở trong thành trấn này, có một cao thủ Mệnh Vẫn tầng sáu, cũng là giám định sư tiếng tăm lừng lẫy ở giới Mộc Linh ngọc điêu, có thể nói là thái sơn bắc đẩu, thứ hắn xem qua, tuyệt đối sẽ không sai. Bạch Long Ngọc Hành mặc dù đồ dỏm chiếm đa số, nhưng dù sao cũng là có chính phẩm, những thứ này ngươi mua nói không chính xác thì sẽ có chính phẩm.
- Nga? Mệnh Vẫn tầng sáu?
Trong lòng Lâm Minh cả kinh, ở Thiên Diễn đại lục, có võ giả trải qua Mệnh Vẫn tầng bốn là có thể phong hoàng xưng đế, tuy nhiên người như thế vô cùng ít, hơn phân nửa là gặp phải cơ duyên phong đế đặc thù mới miễn cưỡng phong đế, cho dù bọn họ phong đế cũng là một cấp yếu nhất.
Cường giả phong đế thường thấy nhất chính là phong đế sau Mệnh Vẫn tầng năm, tầng sáu, Mệnh Vẫn tầng bảy ít lại càng ít, tầng tám cơ hồ tuyệt tích, mà tầng chín thì chỉ ở hạo kiếp còn sót lại trong một chút điển tịch của Thần Vực cổ xưa mới có ghi lại.
Lý Dật Phong trước mắt nói bên trong thành trấn vùng sa mạc này, thế nhưng có một vị đại năng Mệnh Vẫn tầng sáu cư ngụ, Lâm Minh tự nhiên giật mình, người như thế, tiếp theo sẽ có thể bước vào cảnh giới Thần Hải.
Dĩ nhiên, cái gọi là một bước này thực ra là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
- Một tòa thành nhỏ vùng sa mạc cũng có cao thủ Mệnh Vẫn tầng sáu, Mao châu này không hổ là một chỗ bảo địa!
Lý Dật Phong cùng Lâm Minh đang trò chuyện với nhau, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến thanh âm cười “ha ha ha” liên tiếp, Lâm Minh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong quán trà tại phía trước cách đó không xa, bảy tám nam tử ngồi vây quanh một cái bàn đá, trên bàn đá nấu sợi trà dai mười phần tanh nồng, mà trong mấy nam tử có một người chính là Chu Khôn.
Chu Khôn phe phẩy một cái chiết phiến, nở nụ cười đắc ý, ở trước mặt hắn bày một cái hộp gỗ mở ra, trong hộp gỗ chính là một đôi vòng tay Huyết Linh Ngọc.
- Chu huynh ra tay thật lớn a, Huyết Linh Ngọc này chính là đã tuyệt tích nhiều năm ở Mao châu a, hôm nay một khối này của Chu huynh chính là cho chúng ta mở rộng tầm mắt!
Ở bên cạnh Chu Khôn, một nam nhân trung niên mặc phục sức da thú của Mao châu khen tặng.
Chu Khôn ha ha cười một tiếng, trong lòng cực kỳ khoái ý, tuy nhiên vẫn là khiêm tốn nói:
- Ta cũng chẳng qua là phán đoán sơ bộ, mặc dù có chín thành nắm chắc, vẫn là có nguy hiểm.
Chu Khôn vừa dứt lời, một lão già áo trắng tu vi Toàn Đan kỳ cười nói:
- Chu huynh quá khiêm nhường, Chu huynh có ngộ tính cực cao ở phương diện cổ ngọc điêu, chẳng qua là nhập hành mấy năm, nhãn lực đã không thua lão đầu tử ta a!
Lão già áo trắng ha ha cười, cầm lấy một đôi vòng ngọc này, dưới ánh mặt trời quan sát nhiều lần, thỉnh thoảng lấy ra một cái gương nhỏ giống như bảo khí quan sát trên dưới vòng ngọc một phen, cuối cùng sách sách ngợi khen.
- Bạch lão, như thế nào, là thật sao?
Một nam tử tuổi còn trẻ tha thiết hỏi.
- Hẳn là không sai.
Lão già áo trắng thở dài ra một hơi, xem như là kết luận cho vòng ngọc này, nụ cười trên mặt Chu Khôn càng đậm.
- Vậy có thể đáng giá bao nhiêu Nguyên Linh thạch a?
Một người trẻ tuổi khẩn cấp hỏi.
- Tầm thường!
Lão già áo trắng trợn mắt nhìn người trẻ tuổi một cái.
- Huyết Linh Ngọc, đừng nói là cổ vật, ngay cả ngọc mới cũng thật là ít ỏi, hàng năm cũng chính là từ Cửu Đỉnh thần quốc sản xuất một ít, toàn bộ cung ứng cho hoàng thất, những địa phương khác rất hiếm thấy, đừng há mồm ngậm miệng chính là Nguyên Linh thạch!