Vũ Cực Thiên Hạ

Sau Này Sẽ Lấy Trở Về


trước sau

Trương Thương sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Minh định thời gian xa như thế.

Bất quá mặc kệ bao lâu cũng là vô dụng, lấy tam phẩm thiên phú của hắn, thời gian kéo càng lâu, hắn cùng mình chênh lệch lại càng lớn.

- Được, một tháng liền một tháng, cho ngươi sống thêm vài ngày.

Trương Thương nhìn Lâm Minh như nhìn người si, đến cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, dễ kích động, không thể chờ đợi được nữa đưa chân nguyên thạch cho mình.

Trương Thương và Liễu Minh Tương cười đắc ý rời khỏi, lưu lại Lâm Vũ lắc đầu thở dài:

- Tộc đệ, ngươi quá vọng động rồi, người mới đến Thất Huyền Vũ Phủ đều là tràn đầy tự tin, nhưng mà những cựu sinh kia người nào không phải thiên tài, hơn nữa lại ở Thất Huyền Vũ Phủ học tập lâu như vậy.

- Trương Thương này. . . Ai, không nói, coi như mười khối chân nguyên thạch mua giáo huấn đi.

Lâm Minh cười nói:

- Ngày hôm nay cảm tạ Vũ huynh vì ta ra mặt, bất quá ta không thể tránh né không chiến, bằng không yếu đi khí thế, bản tâm không thuận, đối với ta tu luyện bất lợi.

Lâm Minh đem xưng hô từ tộc huynh đổi thành Vũ huynh, cũng coi như là chấp nhận Lâm Vũ, Lâm Vũ này làm người không tệ, loại thời điểm này vì mình ra mặt cũng cần dũng khí.

Lâm Minh nói xong lời này, chú ý tới Vương Nghiễn Phong như trước đứng ở một bên chưa đi, lúc này, Vương Nghiễn Phong đang nhìn mình.

Phát hiện Lâm Minh nhìn sang, Vương Nghiễn Phong nói:

- Chúc ngươi nhiều may mắn.

- Ha ha, ngươi cũng vậy.

Nhờ vào lần này đứng ở lập trường đồng nhất, đối mặt cùng chung địch nhân, quan hệ của hai người ngược lại có chút hòa hoãn.

- Ta sẽ không thua, cho dù tạm thời thua trận, sau đó ta cũng sẽ thắng trở về! Bất kể là Liễu Minh Tương, hay là ngươi!

Vương Nghiễn Phong nói xong câu đó liền xoay người, nhanh chân rời đi, Vương Nghiễn Phong nghe Lâm Vũ nói, hắn đã ý thức được, mình rất khó có khả năng chiến thắng Liễu Minh Tương.

Nhưng mà Vương Nghiễn Phong tu luyện võ đạo, có thể đánh bại thân thể hắn, nhưng không thể đánh bại bản tâm hắn, hắn không thể nào không đánh mà chạy.

- Vương Nghiễn Phong này có một tâm tính không chịu thua, thiên tư cũng tốt, sau này có lẽ sẽ là một nhân vật, bất quá muốn đi vào tông môn, vẫn là chênh lệch không ít. . .

Thiên Diễn đại lục rộng lớn vô biên, chúng sinh nhiều vô số, muốn theo đuổi võ đạo cực hạn, thực sự là quá khó khăn!

Lúc này, Lâm Minh đột nhiên nhớ ra cái gì đó:

- Đúng rồi, Vũ huynh, loại đánh cược này cũng thường thường phát sinh sao? Chuyện như vậy, bình thường là người mới chịu thiệt? Lẽ nào Vũ phủ không có chế độ tương ứng?

Lâm Vũ nói:

- Không có, Vũ phủ chỉ quy định không cho phép cố ý đánh người thương tàn, không thể đánh người tử vong, còn cái khác, tất cả buông trôi bỏ mặc, cho nên ở Thất Huyền Vũ Phủ, các loại tranh đấu rất lợi hại.

- Thất Huyền Vũ Phủ đại khái cũng vui vẻ nhìn thấy tranh đấu như vậy. Bất quá, tuy rằng như vậy, sự tình bắt nạt người mới, thắng chân nguyên thạch của người mới vẫn là không thường thấy.

- Chuyện này sẽ hạ xuống danh tiếng rất không tốt, bình thường người có uy vọng, kiêng kỵ danh tiếng của mình và gia tộc, sẽ không làm như vậy.

- Ồ? Nói như vậy danh tiếng của Liễu Minh Tương cùng Trương Thương đều không ra sao?

- Liễu Minh Tương vẫn luôn là cái vô lại, bất quá Trương Thương này. . . hắn kỳ
thực là một kẻ hung hãn, từng ở trong quân đội, giết qua không ít người, nhân phẩm hắn khó nói, hắn không quan tâm danh tiếng, làm việc tùy ý, đánh cược với ngươi cũng không kì lạ.

- Có phải. . . Trương Thương này nhận thức Chu Viêm không?

- Chu Viêm? Theo ta được biết, Trương Thương và Chu Viêm là chiến hữu, bọn họ đồng thời tham gia quân ngũ, ngươi hỏi cái này làm gì?

Lâm Vũ cũng không biết Chu Viêm và Lâm Minh mâu thuẫn, vì vậy mới hỏi như vậy.

- Không có gì.

Lâm Minh thở nhẹ một hơi, hắn tự nhiên không muốn cùng Lâm Vũ nhắc tới những sự tình kia.

Nguyên lai là như vậy, mình vẫn kỳ quái vì sao Chu Viêm không có động tác, nguyên lai Trương Thương này là Chu Viêm tìm đến, Chu Viêm quả nhiên sẽ không để cho hắn yên ổn sinh sống trong Thất Huyền Vũ Phủ.

Nhưng mà Thất Huyền Vũ Phủ dù sao cũng là Vũ phủ hạ hạt của Thất Huyền cốc, mà Thất Huyền cốc, là quái vật khổng lồ thống trị phạm vi mấy trăm ngàn dặm, siêu việt hơn cả hoàng quyền.

Bởi vậy Thất Huyền Vũ Phủ là tồn tại siêu nhiên bên trong Thiên Vận quốc, cho dù là hoàng thất, cũng không nhúc nhích được Thất Huyền Vũ Phủ một phần một hào.

Chỉ cần mình thân ở trong Thất Huyền Vũ Phủ, Chu Viêm không có biện pháp làm gì mình, coi như là Hậu Thiên cao thủ, cũng không dám đến Thất Huyền Vũ Phủ hành hung.

Cho nên Chu Viêm chỉ có thể thông qua con đường phù hợp với quy định của Thất Huyền Vũ Phủ, tìm người đánh cược, liền có thể trong bóng tối hạ độc thủ, trọng thương mình, đả kích võ đạo chi tâm của mình.

Để Trương Thương thực lực cao hơn mình một đoạn lớn, lại cùng thuộc về Địa chi phủ đến ép mình, chính là ứng cử viên phù hợp nhất.

Bất quá, hắn cũng phải có năng lực nghiền ép mới được!

Lâm Minh hít sâu một hơi, chậm rãi siết chặt nắm đấm.

Không nghĩ tới Chu Viêm này dĩ nhiên cũng tham gia qua quân ngũ, thảo nào hắn có thể lấy Luyện thể tầng ba đỉnh cao tiến vào Thiên chi phủ, phần thực lực này, không nghi ngờ chút nào so với Trương Thương còn mạnh hơn!

Cũng tốt, như vậy mới thú vị.

Lâm Vũ nhận thấy được thần sắc Lâm Minh nhẹ nhàng biến hóa, mở miệng nói:

- Huynh đệ, ngươi không phải cùng Chu Viêm có mâu thuẫn chứ?

Lâm Minh gật đầu:

- Xem như là vậy đi.

- Chuyện này. . .

Lâm Vũ nghe xong lời này có chút lo lắng:

- Huynh đệ, ta không phải ca ngợi người khác diệt uy phong mình, nhưng Chu Viêm này thời điểm ở Luyện thể tầng ba đỉnh cao, đánh bại đệ tử xếp hạng thứ bảy mươi hai trong Thiên chi phủ, trở thành học viên của Thiên chi phủ, mà thực lực tên đệ tử kia là mới vào Luyện thể tầng bốn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện