Vũ Cực Thiên Hạ

Lấy Bảo


trước sau

Lâm Minh dõi mắt nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy trung tâm mặt trời ban trưa một cây trường thương màu đỏ sậm. Trên thân thương khắc vô số phù văn rậm rạp, từng luồng hơi thở mênh mông cuồn cuộn từ trên thân thương không ngừng tỏa ra ngoài.

Chín mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu này tuy nói là chói mắt nhất, nhưng so với trước đó cũng có khác biệt không nhỏ, hào quang có mạnh có yếu. Hào quang của Phượng Huyết Thương kia ở trong chín kiện Thánh khí là một trong mấy kiện chói mắt nhất. Cây Phượng Huyết Thương này dù trong chín kiện Thánh khí này cũng xếp hàng đỉnh cao!

Từ Phượng Huyết Thương ra, hào quang của Quán Nhật Kiếm cũng không kém bao nhiêu, hiển nhiên Thánh khí này cũng là cực phẩm trong cực phẩm. Đây cũng là ở trong tình lý. Tuy nói Phượng tộc thượng cổ kế thừa pha tạp, 18 ban binh khí đều có đủ, nhưng binh khí phổ biến nhất vẫn là kiếm và thương.

Phượng tộc thượng cổ nữ đệ tử rất nhiều, thói quen dùng kiếm. Về phần thương, bởi vì Phượng tộc thượng cổ thời thượng cổ chinh chiếnbốn phương đều cưỡi chim lửa, kim ô thật lớn. Lúc này, thương liền tiện tay hơn kiếm rất nhiều.

- Thật là thương tốt...

Lâm Minh không kìm nổi tán thưởng.

- Đó là đương nhiên rồi. Nếu là chúng ta cũng có thể đạt được một kiện Thánh khí cực phẩm như vậy thì tốt rồi, không biết thực lực có thể đề cao bao nhiêu lần. Hơn nữa trong những Thánh khí cực phẩm này đều khắc quy tắc đại đạo, nếu có thể tìm hiểu những quy tắc này đối với chúng ta mà nói cũng rất có ích.

Ở bên cạnh Lâm Minh, đệ tử họ Trương kia đầy vẻ say mê nói.

- Đừng nằm mơ. Ngươi muốn chiếm được Thánh khí cực phẩm còn kém xa, Hoàng sư huynh còn có khả năng.

Một nam đệ tử khác không chút lưu tình chọc vỡ giấc mộng giữa ban ngày của đệ tử họ Trương.

- Đúng vậy, đúng vậy. Hoàng sư huynh lần này chính là vì tới lấy Thánh khí cực phẩm har?

Một nữ đệ tử phụ họa.

Nghe thấy lời những đệ tử này, Hoàng Nhạc Hồng cười ha hả, phe phẩy quạt nói:

- Không sai, lần này ta đến quả thật là vì mấy kiện Thánh khí cực phẩm kia. Về phần Thánh khí thượng phẩm tuy rằng quý báu nhưng ta cũng không thiếu.

- Chỉ là... Mấy kiện Thánh khí cực phẩm này quá khó lấy. Quán Nhật Kiếm, Phượng Huyết Thương kia đều là nổi bật trong Thánh khí cực phẩm, đến gần Thánh khí thông thiên. Cho dù là ta cũng chỉ nắm chắc ba phần mà thôi.

- Hoàng sư huynh cũng chỉ nắm chắc ba phần hả?

Đệ tử họ Trương chắt lưỡi nói.

Tống Bách Phong hừ một tiếng nói:

- Ngươi biết cái gì. Ta trấn thủ Thánh Khí Các nhiều năm như vậy, Quán Nhật Kiếm, Phượng Huyết Thương này một mực không bị người lấy đi, đây là Thánh khí cực phẩm đó. Nên biết, cho dù là đệ tử của Phượng Hoàng Điện, đại đa số cũng chỉ là dùng Thánh khí trung phẩm, ngay cả Thánh khí thượng phẩm cũng không có. Có thể có Thánh khí thượng phẩm đều là người nổi bật trong số đệ tử Phượng Hoàng Điện!

Trình độ vuốt mông ngựa của Tống Bách Phong đã đến mức lô hỏa thuần thanh, mỗi một câu đều có thể nói đến trong tâm khảm của Hoàng Nhạc Hồng, khiến hắn cực kỳ hưởng thụ.

Tuy nhiên Tống Bách Phong nói cũng là sự thật. Đệ tử của Phượng Hoàng Điện cũng phần lớn dùng Thánh khí trung phẩm, những đệ tử này có thể tiến vào Phượng Hoàng Điện, là dựa vào đột phá Thần Biến kỳ, rồi sau đó trải qua khảo hạch nghiêm khắc mới tiến vào. Về phần nói trực tiếp đột phá Mệnh Vẫn tầng chín tiến vào Phượng Hoàng Điện, chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ.

- Hoàng sư huynh lộ một tay đi.

Một nữ đệ tử nói.

- Đúng vậy, để chúng ta mở rộng tầm mắt.

Mấy tên đệ tử vội vàng nói hùa theo. Hoàng Nhạc Hồng phe phẩy quạt, hơi trầm ngâm một lát, khép quạt lại đánh vào lòng bàn tay cái “Bốp”:

- Cũng thế, ta liền lại ra tay một lần này. Tuy rằng ta lần này tới lấy bảo làm chuẩn vị đầy đủ, nhưng nói thật cũng là hy vọng không lớn. Thánh khí cực phẩm cũng không phải dễ lấy như vậy.

- Quân sư muội, chúng ta cùng lấy bảo thế nào?

Hoàng Nhạc Hồng nói với Quân Nguyệt Như.

- Ừm, được!

Trong thời gian vừa rồi, Quân Nguyệt Như cũng coi trọng một kiện Thánh khí, là một thanh phi kiếm. Thánh khí trung phẩm, hơn nữa là cái nổi bật trong Thánh khí trung phẩm.

Quân Nguyệt Như và Hoàng Nhạc Hồng đồng thời bay lên trời. Quân Nguyệt Như bay về phía thanh bảo kiếm Thánh khí kia, mà Hoàng Nhạc Hồng thì bay về phía Quán Nhật Kiếm cấp bậc cực phẩm.

Hào quang của Quán Nhật Kiếm gần như không thua so với Phượng Huyết Thương, chói mắt hơn nhiều so với đám Thánh khí cực phẩm nhẫn, pháp y kia. Mắt thấy Hoàng Nhạc Hồng bay về phía Quán Nhật Kiếm, mấy đệ tử trẻ tuổi bao gồm thủ vệ Tống Bách Phong đều mở to mắt nhìn không chớp lên bầu trời, chỉ sợ bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc.

Phốc!

Giống như cá vào biển rộng, Hoàng Nhạc Hồng trực tiếp cắm đầu vào trong vầng mặt trời rực lửa do Quán Nhật Kiếm diễn sinh ra, biến mất.

Mà Quân Nguyệt Như cũng bay vào trong hào quang của thanh phi kiếm trung phẩm kia, bắt đầu thông qua khảo nghiệm của Thánh Khí Các.

Về phần những đệ tử khác, đều là đỏ mắt trông mong chờ đợi. Bọn họ nhìn về phía vầng mặt trời rực trên không trung, đều có thần sắc kính sợ.

- Lâm sư muội, ngươi lúc ấy lấy Thánh khí hạ phẩm đã gặp phải những gì?

Đệ tử họ Trương chưa từng thử lấy bảo, không kìm nổi hỏi.

Lâm Quân Chỉ nói:

- Là một ít khảo nghiệm phức tạp. Trong ngôi sao Thánh khí kia dường như tự thành một vùng thế giới, cấp bậc Thánh khí Quân sư tỷ và Hoàng sư huynh lấy đều cao hơn nhiều so với ta, độ khó khẳng định cũng lớn hơn ta nhiều.

Trong khi Lâm Quân Chỉ nói chuyện, ánh mắt một mực không rời khỏi ngôi sao Quân Nguyệt Như chui vào, từ đáy lòng nàng hy vọng Quân Nguyệt Như có thể thành công lấy được Thánh khí.

Thời gian từng chút trôi qua, rất nhanh 15’ trôi qua. Hào quang chung quanh hai kiện Thánh khí trên không càng ngày càng lóe sáng, Lâm Minh yên lặng nhìn hết thảy, cẩn thận cảm giác, ghi nhớ những đặc điểm biến hóa của hào quang. Hắn mơ hồ cảm giác được, quầng sáng những Thánh khí lơ lửng trên bầu trời kia kỳ thật hợp thành một đại trận, mà chỗ của mỗi một kiện Thánh khí đều là một mắt trận. Bộ đại trận này vô cùng huyền diệu, Lâm Minh cũng chỉ có thể nhìn ra đại khái.

Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, hỏi Tống Bách Phong:

- Thánh khí của Thánh Khí Các có phải là 9999 kiện hay không?

Tống Bách Phong sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Lâm Minh một cái, nói:

- Không sai, chính là 9999 kiện. Trong đó 9000 Thánh khí hạ phẩm, 900 Thánh khí trung phẩm, 90 Thánh khí thượng phẩm, 9
kiện Thánh khí cực phẩm.

Phượng tộc thượng cổ sùng bái con số chín, suy cho cùng chính là tượng trưng Phượng Hoàng niết bàn sống lại.

Chín là số tận cùng, bản thân nó liền ẩn chứa chí lý đại đạo.

Thánh Khí Các trước mắt, bản thân chính là một kiện Linh khí hạ phẩm. Ở chỗ trung tâm của nó, ngay trên đại trận do 9999 kiện Thánh khí tạo thành. Cho nên một khi Thánh khí bị đệ tử lấy đi một kiện, Phượng Minh Cung sẽ bỏ sung một kiện mới, cam đoan tổng số Thánh khí trong Thánh Khí Các không thay đổi.

Lâm Minh càng nhìn càng cảm giác sự huyền diệu của bộ đại trận này, hắn vô tình chìm đắm vào trong đó. Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ, liền nhìn thấy Quân Nguyệt Như từ trong đoàn ánh sáng như mặt trăng nhỏ trên bầu trời kia bị bắn ra, sắc mặt ửng hồng hạ xuống đất.

- Quân sư tỷ, thế nào rồi?

Mấy đệ tử vội vàng vây lên.

Quân Nguyệt Như tuy rằng hô hấp hơi dồn dập, bộ dạng tiêu hao không nhỏ, nhưng là trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn. Nàng không trả lời câu hỏi của mọi người, chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Chỉ mấy giây sau, đoàn hào quang lóe sáng như mặt trăng nhỏ trên bầu trời kia liền dần dần thu liễm, dung hợp thành một thanh bảo kiếm hàn quang dày đặc, rơi thẳng xuống.

Coong...!!!

Bảo kiếm rơi vào trong tay Quân Nguyệt Như, phát ra một tiếng ngân dài.

Quân Nguyệt Như lấy bảo thành công!

- Chúc mừng sư tỷ, chúc mừng sư tỷ.

Mấy tên đệ tử trong lòng mừng rỡ, cao hứng đồng thời cũng có hâm mộ. Đây là Thánh khí trung phẩm đó, ngay cả đệ tử của Phượng Hoàng Điện, từ những nhân vật hạng nhất kia, còn lại cũng chỉ là dùng Thánh khí trung phẩm mà thôi.

Mà Quân Nguyệt Như hiện tại mới ở Kim Ô Điện, mắt thấy sắp thăng vào Chu Tước Điện, liền kiếm được Thánh khí trung phẩm. Ngày sau tiến vào Phượng Hoàng Điện, kiếm được một kiện Thánh khí thượng phẩm cũng có khả năng lớn.

- Sư tỷ lợi hại, không ngờ chiếm được bảo kiếm Thánh khí trung phẩm. Ngày sau thực lực của sư tỷ lại tăng một khoảng lớn!

- Đúng vậy. Ha ha, ngày sau có sư tỷ chống lưng, chúng ta cũng đủ tự tin.

Mấy tên đệ tử cao hứng phấn chấn nói, vui sướng trên mặt Quân Nguyệt Như cũng không che giấu được:

- Được rồi được rồi, vuốt mông ngựa ít thôi. Các ngươi nếu biểu hiện ra đủ thiên phú, có thể làm sư tôn Phượng tiên tử coi trọng, không thiếu ban thưởng cho các ngươi. Đến lúc đó, một kiện Thánh khí trung phẩm tính cái gì?

Quân Nguyệt Như nguýt những người này một cái. Đúng lúc này, vầng mặt trời rực lửa nơi Quán Nhật Kiếm trên không kia cũng chấn động mạnh.

Mọi người trong lòng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ nghe một tiếng “Ầm” vang, vầng mặt trời rực kia trong nháy mắt phát ra ánh sáng lấp lánh hơn trước đó gấp chục lần, một bóng người từ trong vầng mặt trời rực lửa bị quẳng ra. Chính là Hoàng Nhạc Hồng.

Mà sau khi quẳng Hoàng Nhạc Hồng ra, hào quang của vầng mặt trời rực đó liền dần dần yếu đi, mấy giây sau liền khôi phục bình thường.

- Hoàng sư huynh!

- Hoàng sư huynh không sao chứ!

Mấy tên đệ tử mắt thấy Hoàng Nhạc Hồng bị văng ra, ngã mạnh trên mặt đất, vội vàng bu lại. Nhất là Tống Bách Phong ân cần nhất, hận không thể tiến lên làm hô hấp nhân tạo.

- Thiếu gia! Thiếu gia!

Hai tên tùy tùng của Hoàng Nhạc Hồng với tốc độ như chớp lóe đi tới bên cạnh Hoàng Nhạc Hồng. Vừa bay vừa từ trong Tu Di Giới lấy ra các loại đan dược, chuẩn bị nhét vào trong miệng Hoàng Nhạc Hồng.

- Kêu gì mà kêu, bản thiếu gia còn chưa chết đây!

Hoàng Nhạc Hồng thẹn quá thành giận, thoắt cái đẩy ra hai tên tùy tùng đưa đan dược tới, sắc mặt âm trầm nhìn Quán Nhật Kiếm trên bầu trời. Nó lại vẫn như thường treo trên không trung, tiếp tục lấp lánh thần quang như mặt trời, dường như thần linh nhìn xuống thế gian, cũng dường như đang cười nhạo phàm nhân không biết lượng sức.

- Thanh kiếm chết tiệt này.

Hoàng Nhạc Hồng phẫn hận lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một luồng hung quang. Hôm nay tới lấy bảo, hắn cũng ôm hy vọng thật lớn. Nhưng hiện tại kiếm không vào tay, còn mất hết mặt mũi, hơn nữa còn là ở trước mặt Quân Nguyệt Như. Hắn vốn định chinh phục nữ nhân Quân Nguyệt Như này, kết quả mất mặt lớn như vậy.

Nhìn thoáng qua Quân Nguyệt Như, lại thấy kiếm của Quân Nguyệt Như đã tới tay, điều này làm cho Hoàng Nhạc Hồng càng thêm mặt mũi không ánh sáng. Hôm nay ba người lấy bảo, chỉ mình hắn thất bại.

Vẫn là Tống Bách Phong tâm tư linh hoạt, nhìn ra quẫn cảnh của Hoàng Nhạc Hồng, vội vàng nói:

- Hoang thiếu đã rất lợi hại rồi. Đối mặt với Quán Nhật Kiếm kiên trì thời gian chừng 30’. Ta trấn thủ Thánh Khí Các 30 năm, người có thể kiên trì 30’ trong vầng sáng Quán Nhật Kiếm không quá một bàn tay!

Tống Bách Phong nói xem như vãn hồi vài phần mặt mũi của Hoàng Nhạc Hồng. Tuy rằng Hoàng Nhạc Hồng biết rõ Tống Bách Phong đang ba hoa, nhưng là vẫn ngầm thừa nhận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện