Thế nhưng đừng quên, Vương Nghiễn Phong chỉ có mười lăm tuổi, hắn có thể ở Thất Huyền Vũ Phủ học tập sáu năm, ngày sau tiến vào Thiên chi phủ là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Thậm chí sau năm, sáu năm nữa, hắn ở xếp hạng thạch bài đến mười vị trí đầu cũng không phải không thể nào.
Tuy Hồng Hi đã nói không kém, thế nhưng Vương Nghiễn Phong vẫn là đối với cái thành tích này rất bất mãn, Liễu Minh Tương là một trăm hai mươi lăm tên, chênh lệch này, thật là quá lớn.
Hắn không khỏi nhìn Lâm Minh một chút, phát hiện đối phương thần sắc hờ hững, hiển nhiên vô cùng trấn định.
- Gia hoả này, tuy rằng thực lực mạnh hơn ta, nhưng mà không phải nói mạnh đến mức không còn gì để nói, ta là một trăm sáu mươi tám, hắn nhiều nhất có thể đi vào một trăm năm mươi.
- Nhưng đối thủ của hắn Trương Thương đã sớm đi đến 109, lần này nói không chắc sẽ càng cao hơn, hắn không có một chút lo lắng nào sao?
Lúc này, có vài người bị Vạn Sát Trận bắn ra ngoài, bọn họ xếp hạng đều ở một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi.
Lại một lát sau, lại có mấy người bị bắn ra, Liễu Minh Tương thình lình cũng ở trong đó, thành tích cuối cùng của hắn là một trăm hai mươi hai, không thể đạt đến yêu cầu đi tới năm vị trí.
Liễu Minh Tương ăn vào một viên đan dược, thoáng khôi phục một thoáng, hắn nở nụ cười nhìn về phía Vương Nghiễn Phong, kết quả này, nằm trong ý liệu của hắn.
Sắc mặt Vương Nghiễn Phong có chút khó coi, hắn cuối cùng đã rõ ràng, tân sinh cùng cựu sinh chênh lệch với nhau!
Thất Huyền Vũ Phủ là địa phương thiên tài tụ tập, những đệ tử Địa chi phủ này, bản thân là thiên tài trong thiên tài, hơn nữa tài nguyên của Thất Huyền Vũ Phủ ủng hộ và danh sư giáo dục, làm sao có khả năng không tiến bộ thần tốc?
Liễu Minh Tương so với hắn sớm nhập học hai năm, chênh lệch này cũng không phải một chút!
Vương Nghiễn Phong dùng sức nắm chặt nắm đấm, tuy biết rõ lần này luận võ cùng Liễu Minh Tương, hắn phải thua không thể nghi ngờ, thế nhưng hắn như trước muốn chiến một trận, lần này mất đi, ngày khác sẽ đòi lại!
- Một trăm sáu mươi tám sao? Khà khà, đến cùng là kém một chút.
Vương Mãng biết được điểm của Vương Nghiễn Phong, cười nói.
- Thứ tự này, cũng quá rác rưởi đi, giết bốn kẻ địch Luyện thể tầng ba đỉnh cao là đủ, lão tử từng ở biên cảnh giết sáu võ giả cùng giai, lần này tuyệt đối tiến vào vị trí một trăm năm mươi!
Lý Thiết dùng ngón tay cái chà xát chóp mũi, chiến ý mười phần, bản thân hắn là Luyện thể tầng ba đỉnh cao, bởi vì làm lính đánh thuê, nhiều năm sinh tử chém giết, sức chiến đấu hơn xa võ giả đồng cấp.
- Lần này huynh đệ chúng ta cần đến vị trí 150, cố gắng lộ mặt một chút, vượt qua Lâm Minh và Vương Nghiễn Phong kia, bằng không bọn hắn thật sự coi chúng ta là đất nặn.
- Vòng thứ hai bắt đầu, chúng ta lên!
Trận pháp lần thứ hai vận chuyển, Vương Mãng và Lý Thiết chiếm một vị trí, sau khi đứng vững, Vương Mãng nói:
- Hắc, quán quân, ngươi không ra đây sao?
Quán quân này tự nhiên là gọi Lâm Minh.
- Các ngươi đi trước đi.
Lâm Minh nhìn Lý Thiết và Vương Mãng một chút, hai người này sát khí rất nặng, hiển nhiên giết qua không ít người, loại người này, bình thường sẽ không yếu.
Hào quang chớp động, Vương Mãng cùng Lý Thiết tiến vào Vạn Sát Trận.
Vũ khí của hai người toàn bộ là đại đao, ở trong đám người giết địch đại khai đại hợp, vô cùng uy mãnh.
Tuy rằng như vậy, thế nhưng hai người rất nhanh liền phát hiện, Vạn Sát Trận so với bọn hắn nghĩ còn khó hơn nhiều.
Tuy Lý Thiết ở biên cảnh đã từng giết qua sáu Luyện thể tầng ba đỉnh cao, thế nhưng đó là giết từng cái từng cái.
Mà bây giờ là đồng thời đối mặt hơn mười địch nhân công kích, đừng
nói chém giết Luyện Tạng đỉnh cao, dù là chém giết mới vào Luyện Tạng kỳ cũng không dễ dàng.
Còn Luyện thể tầng hai, ngược lại là một đao giết một cái, thế nhưng giết chết một cái, ngay lập tức sẽ nhảy ra một Luyện Tạng kỳ, thậm chí Luyện thể tầng bốn Dịch Cân kỳ thay thế, càng giết càng nguy hiểm!
Sức chiến đấu của hai người miễn miễn cưỡng cưỡng có thể so với võ giả mới vào Dịch Cân kỳ, hiện tại lại phải đối mặt những địch nhân khác vây công, kết quả chống đỡ được một nén nhang liền bị bắn ra.
Thành tích cuối cùng, Vương Mãng một trăm năm mươi sáu, Lý Thiết một trăm năm mươi tám.
Không thể tiến vào vị trí 150!
Lúc hai người bị Vạn Sát Trận bắn ra, nhìn thành tích trên xếp hạng thạch, bọn họ không khỏi lòng sinh một cảm giác bị thất bại, lấy thực lực bọn hắn, dĩ nhiên không thể giết vào 150 tên!
Hơn nữa bọn họ đã mười tám tuổi, không gian tiến bộ sau này không lớn, sợ là mãi đến khi tốt nghiệp Thất Huyền Vũ Phủ, cũng chưa chắc có thể giết vào một trăm vị trí đầu.
Lâm Minh nhìn hai người ủ rũ rời đi, trong lòng cũng có so sánh, lần kiểm tra thứ nhất tiến vào 150 tên, được gọi là tuyệt đỉnh thiên tài.
Tuyệt đỉnh thiên tài này không phải dễ lấy như vậy, Vương Nghiễn Phong vốn được cho là tuyệt đỉnh thiên tài, nhưng đáng tiếc tuổi quá nhỏ.
Hắn nhìn thoáng qua Trương Thương, lúc này trên mặt Trương Thương cũng mang theo nụ cười nhìn sang.
- Trương Thương này một chân bước vào Dịch Cân kỳ, cho dù là võ giả Dịch Cân kỳ bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn, tuy Hỗn Độn chân nguyên quyết của ta đại thành, thế nhưng muốn thắng hắn chỉ sợ cũng không có khả năng.
- Lương Thiết Sơn kia lên đài, hắn là vị trí thứ ba của tân sinh lần này.
Trong đám người có người nhận ra Lương Thiết Sơn, thân thể gia hoả này lưng hùm vai gấu, thật sự là tiêu chí hay nhất.
- Lương Thiết Sơn và Lâm Minh đều là trời sinh thần lực, lần khảo hạch này, vị trí thứ ba lại chiếm được một viên Kim Xà Xích Đảm Hoàn, xem Lương Thiết Sơn này biểu hiện, tiếp tục tiến lên hai mươi, ba mươi tên, đại khái liền có thể đoán ra biểu hiện của Lâm Minh.
Lương Thiết Sơn thường thường bị đem ra so sánh cùng Lâm Minh, bởi vì tuổi tác hai người xấp xỉ, cũng đều bị cho rằng là trời sinh thần lực.
Lương Thiết Sơn lên đài, nở nụ cười cộc lốc, sau đó bước dài tiến vào bên trong Vạn Sát Trận.
Trước đó Kim Xà Xích Đảm Hoàn đã bị hắn ăn vào, hiện tại hắn một chân bước vào Luyện Tạng kỳ, đột phá là chuyện sớm muộn.
Tu vi của hắn cách Vương Nghiễn Phong cũng xê xích không nhiều, hơn nữa hắn trời sinh thần lực, điểm chênh lệch ấy hoàn toàn có thể bù đắp trở về.
Nhưng mà, tuy nói tu vi của Lương Thiết Sơn và Vương Nghiễn Phong tám lạng nửa cân.