Hàn Sơ Vũ đứng dưới ánh đèn đường mờ, chiếc bóng phản xuống kéo thật dài. Nhìn đồng hồ, đã trễ như vậy không biết Tôn Hiểu Nhiên thế nào rồi. Gọi một cuộc điện thoại, hồi lâu sau mới có người nhận.
“Sơ Vũ?” giọng người đàn ông trầm ấm truyền đến.
Hàn Sơ Vũ hơi do dự, cô gục đầu xuống, đá viên gạch nhỏ dưới chân, nhẹ giọng hỏi: “Phi Nhiên, Hiểu Nhiên thế nào rồi ?”
Tôn Phi Nhiên bất đắc dĩ cười: “Viêm dạ dày cấp tính, còn đang truyền nước, bác sĩ nói không có gì đáng lo.”
Có lẽ là hồi trưa sau khi ăn xong nồi lẩu lại ăn thêm một ly kem, đang là mùa đông vừa ăn lạnh vừa ăn nóng chịu thế nào được.
Hàn Sơ Vũ nghe được bên kia Tôn Hiểu Nhiên đang rên rỉ “i i a a” , con bé yếu ớt này, cô thở dài, có anh trai cô ấy bên cạnh cô cũng yên tâm: ”Vậy , mai em qua đó thăm cô ấy.”
“Sơ Vũ ” Tôn Phỉ Nhiên gọi lại.
“Vâng ạ?”
“Đi đường cẩn thận.”
Cô lúng ta lúng túng ậm ừ.
Tắt điện thoại, Hàn Sơ Vũ xoa xoa bàn tay. Thành phố N vào mùa đông vừa lạnh vừa ẩm, cô mặc áo khoác quá gối, nhiệt độ bây giờ là dưới 0 độ, cô cảm thấy hơi lạnh đang len lỏi vào trong, cả người cô run lên. Thở một hơi, làn khói trắng bay lập lờ trong không khí.
May mắn, xe buýt cuối cùng cũng đã đến.
Ngày nghỉ tết tây, hơn nửa số sinh viên của ký túc đã về quê. Trở về ký túc xá, toàn một màu tối đen. Các bạn trong ký túc đã lên kế hoạch đi đến Ô Trấn đón cái tết tây cuối cùng của đời sinh viên. Nhưng sau lại cũng không biết mọi người đã đi đâu? Hàn Sơ Vũ không đi cùng vì tuần trước đã hứa với Tôn Hiểu Nhiên sẽ đến xem hội diễn văn nghệ quân khu cùng cô ấy.
Lúc Tôn Hiểu Nhiên đến trường học tìm thì cô đang ở thư viện ôn tập thi nghiên cứu sinh. Tôn Hiểu Nhiên nhất mực muốn ai đó đi cùng. Cô nói có rất nhiều nhân vật lớn trong quân đội, còn có đoàn nghệ thuật quân đội nổi tiếng thành phố N. Sơ Vũ không chút để ý tiếp tục lật trang sách, ánh mặt trời xuyên qua tấm gương chiếu vào phòng học, cô lơ đãng nghe, tùy ý nguệch ngoạc viết xuống, âm thanh sàn sạt giống như xuyên qua lòng cô, cuối cùng cô cũng gật đầu đáp ứng .
Sơ Vũ là sinh viên khoa múa, năm nay nghiên cứu sinh cô lại báo học sư phạm. Rất nhiều người nghe được tin này kinh ngạc, trợn to hai mắt không thể tin nổi. Ngay cả chủ nhiệm của lớp các cô cũng đến khuyên bảo, nhưng nói đến thế nào cũng không thể làm thay đổi quyết định của cô. Cô chủ nhiệm chỉ còn cách thở dài. Đây là sinh viên cô hài lòng nhất, lúc năm nhất cô đã đạt được giải quán quân cuộc thi múa toàn quốc, có thể đoán được trong tương lai không xa, cô sẽ trở thành một diễn viên múa nổi tiếng.
Rửa mặt, chải đầu qua loa xong, Sơ Vũ trèo lên giường, rõ ràng cơ thể mệt nhũn ra nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo. Căn phòng yên tĩnh, tiếng đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc. Đã không còn những lời thì thầm rụt rè ngày xưa nữa. Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cô lại mơ thấy giấc mơ kia.
Trong mơ, ánh sáng trắng mãnh liệt, người phụ nữ xinh đẹp kia nắm lấy tay cô, hai người cùng hoà vào điệu múa. Vừa thật lại vừa lờ mờ.
****
Đêm yên tĩnh, trời lạnh nên ít người ra đường, giao thông cũng được thông thuận hơn. Xe việt dã chạy như bay trên đường quốc lộ , cửa kính xe hạ xuống, gió lạnh vù vù tạt vào thân thể cường tráng của anh, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng, trên mặt không có biểu hiện gì, chỉ là cố gắng chịu đựng cơn gió lạnh.
Một đường phóng như bay về đại viện, lính gác mặc một chiếc áo khoác dày nghiêm chỉnh đứng đó, từ xa đã chào anh theo quân lễ rồi rất nhanh liền cho đi.
Về nhà, mẹ của anh Trần Lộ Hà đang ngồi trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng: “Hạo Trạch đã về rồi ư.”
“Mẹ.” Anh thản nhiên gọi.
“Ba không về cùng con ư?” Trần Lộ Hà ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng hiểu được, hai người này tuyệt đối không về cùng nhau, bà dịu dàng nói: “Ba con buổi sáng còn nói hôm nay con sẽ về.”
Tịch Hạo Trạch dựa vào ghế sô pha, tay day day thái dương, nghĩ lại mình đi đến thành phố C tham gia diễn tập đã hơn ba tháng rồi chưa về nhà.
Trần Lộ Hà nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của con mình, trong lòng đau nhói, đứng dậy: “Thím Trương đang ninh canh, mẹ đi múc cho con một bát.”
Tịch Hạo Trạch khoát tay: “Mẹ, không cần. Con lên lầu nghỉ ngơi trước .”
Trần Lộ Hà sững sờ đứng một chỗ, thở một hơi dài. Đây là canh vì nó mà hầm .
Tịch Hạo Trạch đẩy cửa phòng ngủ ra , “tách” đèn bật lên. Anh nhìn quanh căn phòng gọn gàng, tuy được sưởi ấm bằng ánh đèn pha lê vàng dịu, nhưng một chút sức sống cũng không có.
Cởi trang phục ra, đặt gọn sang một bên.
Anh ngã lưng xuống chiếc giường mềm mại, giường ngủ của quân nhân đều cứng như tấm phản, bây giờ thay đổi có chút khó chịu. Anh gập hai tay sau đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Nhớ lại hình ảnh tựa như dòng nước nhẹ nhàng chảy xuôi. Chuyện ngày trước vẫn như vừa mới đây, sáu năm, thoáng một cái chớp mắt đã trôi qua nhanh như vậy, không nghĩ rằng đêm nay đột nhiên sống dậy. Khóe miệng anh nhếch lên một tia mỉa mai.
Hơi nghiêng đầu,đưa tay mở tủ đầu giường lấy ra một khung hình. Nhìn trong chốc lát, đôi mắt dài nhỏ hơi nhíu lại lóe lên một tia dịu dàng, lát sau lại bỏ vào ngăn kéo đóng lại.
Lại nằm xuống, tay phải đặt trên ngực cảm nhận nhịp đập con tim.
Một đêm hỗn loạn.
Tịch Chính Hồng về đến nhà lúc hơn mười giờ, cởi mũ, Trần Lộ Hà đón lấy.
Ông vừa cởi cúc áo, vừa hỏi: “Về rồi hả?”
Trần Lộ Hà trừng mắt liếc ông, ngước đầu lên phía trên lầu: “Ở trong phòng.”
Cả nhà Tịch gia ba thế hệ đều theo quân đội, Tịch lão gia đã tham gia trường chinh, chiến tranh giải phóng, sau lại tham gia kháng chiến Triều Tiên, Tịch lão gia dũng cảm từng bước ra chiến trường, là người kế nhiệm viện tư lệnh quân dã chiến. Khí khái Tịch lão gia sắt thép, cả đời đều dũng cảm bảo vệ tổ quốc, con cái của ông đều là quân nhân, hoặc là làm chức vị quan trọng trong chính phủ. Tịch Chính Hồng là đứa con thứ hai trong nhà, xuất
thân là quân dã chiến, tham mưu trưởng quân khu N, quân hàm trung tướng.
Ông có hai người con trai và một con gái, con trai cả Tịch Hạo Dương là một nhà ngoại giao, con thứ hai Tịch Hạo Trạch phó đoàn trưởng, quân hàm trung tá, cô con gái út đang công tác tại đoàn nghệ thuật tiền tuyến.
Sáng sơm tinh mơ hôm sau Tịch Chính Hồng đã dậy, ở trong quân đội vài chục năm đã thành thói quen , không thể thay đổi, mỗi ngày đều đúng giờ là rời giường. Lát nữa ông còn phải đi ra ngoài, hôm nay phải xuống quân khu phía dưới động viên quân nhân.
Tịch Hạo Trạch cũng tỉnh dậy từ sớm, xuống lầu thì đã nhìn thấy Tịch Chính Hồng ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn đọc báo.
“Ba.”
Tịch Chính Hồng quay lại, đặt tờ báo xuống ngẩng đầu nhìn con, giọng nói trần ngập tác phong: “Nghe Diệp tham mưu trưởng của các anh nói, lần này ở Bình Sơn diễn tập dã ngoại không tệ.”
Tịch Hạo Trạch ngồi xuống, trả lời: “Địa hình Bình Sơn rất phù hợp quân diễn ,phạm vi công kích đều nằm trong tính toán, lần này kiểm nghiệm tính diễn tập cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.”
Tịch Chính Hồng gật đầu, đứng lên, chỉnh lại quân trang rồi nhàn nhạt nói: “Việc của quân nhân là phải toàn lực hoàn thành trách nhiệm, nhưng chuyện cá nhân cũng phải nắm chắc. Những người muốn cai trị đất nước, trước hết phải tề gia.” Nói xong, Tịch Chính Hồng bước chân mạnh mẽ đi ra ngoài.
Tịch Hạo Trạch nhíu mày.
Trần Lộ Hà bưng chén cháo trứng gà đến, những lời này của Tịch Chính Hồng xem như nói hộ mong muốn trong lòng bà. Những năm gần đây, con trai hầu như đều ở bên ngoài, bà là mẹ muốn nói nhưng đôi khi cũng thấy khó mở miệng.
Đúng lúc vú nuôi bế Nữu Nữu thả xuống . Nữu Nữu là con gái Tịch Hạo Dương , nhóc con này vẫn ở tại thành phố B với bà ngoại, anh trai và chị dâu Tịch Hạo Trạch bận rộn công việc quanh năm, gần con thì ít mà xa thì nhiều. Lúc này thừa dịp tết tây, bà Tịch nhớ cháu gái nên đón cháu đến đây.
“Nữu Nữu, không nhớ chú ư?”
Đã hơn nửa năm Nữu Nữu không gặp Tịch Hạo Trạch , cô bé trừng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm anh, có chút xa lạ.
“Nữu Nữu, đến đây, chú ôm nào.”
Nữu Nữu bước từng bước nhỏ đến bên người Tịch Hạo Trạch , anh giang hai tay ôm lấy bé, lấy một thìa nhỏ, cẩn thận đút cho bé. Bà Tịch đứng ở một bên nhìn, sắc mặt hơi thay đổi, dường như có chút suy tư.
Buổi sáng anh chơi cùng Nữu Nữu. Cô bé ngồi trên thảm dày trên sàn nhà, đang thay áo quần cho búp bê, anh ngồi một bên đọc sách.
“Chú, chú thấy búp bê của cháu múa có đẹp không?”
Anh quay đầu lại, nhìn búp bê trong tay Nữu Nữu kinh ngạc thất thần, dường như nhớ lại kỷ niệm trước kia.
Tịch Hạo Trạch lấy lại tinh thần, ánh mắt dịu dàng nhìn qua, nâng tay vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: “Rất đẹp.”
“Búp bê này múa ba lê. Đây là quần áo của nó, còn có đôi giày nhỏ xinh đẹp.” Nữu Nữu nói xong cười hì hì, tự tưởng tượng, vui đùa vui vẻ. Lát sau đột nhiên im lặng, bĩu môi: “Nhưng mà bà nội không cho cháu đi học múa ba lê.”
Động tác trên tay Tịch Hạo Trạch dừng lại, Nữu Nữu nhìn thấy sắc mặt chú u ám lại càng cảm thấy hụt hẫng: “Chú, Nữu Nữu muốn đi học múa.” cô bé khẽ nói, vẻ mặt tràn ngập chờ đợi.
Tịch Hạo Trạch hoàn hồn, gấp sách lại, ôm lấy bé: “Nữu Nữu, vì sao muốn học múa thế?”
“Có thể mặc váy xinh đẹp, giống như thiên nga trắng.”
Tịch Hạo Trạch mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đấy: “Nhưng múa rất vất vả, chân của cháu sẽ đau lắm .”
“Chú” Nữu Nữu mở to đôi mắt trong sáng nhìn anh: “Ông nội đã dạy Nữu Nữu phải cố gắng chịu được khổ cực thì mới hơn người được.”
Tịch Hạo Trạch bật cười, đúng lúc bà Tịch đi vào. Nữu Nữu nhảy xuống dưới, nhanh như chớp chạy tới ôm chân bà: “Bà nội, cháu muốn học múa .”
Bà Tịch nhất thời bối rối, mày hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn qua con trai, giống như bị mắc nghẹn trong cổ họng, khóe miệng hơi run run nhưng rất nhanh lại tươi cười nói: “Nữu Nữu, bà nội cho cháu đi học vẽ nhé.”
“Không, không Nữu Nữu chỉ muốn học múa.” Nhóc con một bên vừa lắc mông, vừa nói, đôi mắt tròn vo đã ngấn nước.
“Nghe lời, lát nữa bà nội sẽ làm bánh mận cho cháu ăn .”
“Bà nội, cháu không ăn bánh, cháu muốn học múa ba lê cơ. Lớp của cháu rất nhiều bạn biết múa ba lê nhưng Nữu Nữu thì không.”
Sắc mặt Trần Lộ Hà tối sầm lại, bầu không khí chìm hẳn xuống.
“Mẹ, để Nữu Nữu đi học đi, như thế cũng tốt cho sức khỏe con bé.” Ánh mắt Tịch Hạo Trạch bình tĩnh, anh thản nhiên bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài cửa. Bà Tịch nhìn bóng lưng thẳng tắp của con trai, sắc mặt trở nên khó coi.
Nữu Nữu vừa nghe chú cho phép đi học múa , mong đợi kéo cánh tay Trần Lộ Hà. Lòng Trần Lộ Hà hơi trầm xuống, nhưng vẫn trìu mến nhìn cháu gái: “Được, Nữu Nữu muốn học thì đi học. Đến lúc đó nếu ngại mệt, khóc nhè, bà nội cũng không cho phép.” Bà gượng nở nụ cười, yêu chiều vuốt nhẹ mũi cháu, chọc Nữu Nữu cười khanh khách không ngừng.