Cửa sổ mở toang, gió đêm từ ngoài lùa vào. Ngọn đèn vàng đầu giường ấm áp hiu hắt cả phòng. Sau khi tắm xong Sơ Vũ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế dài, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng lay động theo gió.
Cô nhắm mắt, mày hơi nhíu lại, bao trùm lên người là một nổi đau thương. Ông trời đang trêu đùa với cô ư, Tịch gia và mẹ cô còn có một mối hận khó giải. Lúc này đây cô cảm thấy hạnh phúc của mình dường như đang lơ lửng khó giữ.
Mẹ chồng yêu thương cô như con ruột, bây giờ cô có một cảm giác bức rứt. Cô co lại thân mình, trời nóng vậy mà sao cô lại cảm thấy cả người rét run.
“Tạch” một tiếng cả phòng sáng trưng, nhất thời chưa thích ứng cô lấy tay che, mắt nheo lại: “Anh đã về đấy à.” Cô lên tiếng cố gắng che giấu giọng nói nghẹn ngào.
“Uhm. Họp từ chiều đến giờ nên không kịp về ăn tối.” Anh đi đến bên cạnh cô, thấy khuôn mặt cô có chút mỏi mệt: “Ngày đầu tiên đi làm em cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt ạ .”
Tịch Hạo Trạch nắm lấy tay cô, bỗng dưng cau mày lại: “Tay em sao lạnh thế này?” Nói xong lại sờ lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.
Sơ Vũ cầm lấy tay anh, tay anh hơi thô ráp, lòng bàn tay dày có nhiều nốt chai nhưng rất ấm áp. Sơ Vũ đứng lên, cười nói: “Em không sao. Mẹ nấu canh bảo em đem về, để em đi hâm nóng cho anh .”
Tịch Hạo Trạch giữ chặt tay cô: “Được rồi, em ngủ trước đi, để anh đi lấy thuốc cho em.” Anh đặt Sơ Vũ nằm xuống rồi đi vào thư phòng lấy thuốc. Anh quay lại ngồi một bên giường,đưa thuốc và nước cho cô, Sơ Vũ rũ mắt nhìn thấy viên thuốc có hơi giật mình, lắc đầu nói: “Em ngủ một giấc là không sao rồi.”
Tối nay lúc cô đến đại viện, bà Trần kéo riêng cô đến thư phòng hỏi hai người có dùng biện pháp tránh thai không. Trong tức thời Sơ Vũ sửng sốt.
Bà Trần hiểu ra, mắt nhìn xuống bụng cô nở một nụ cười tươi. Vài năm nay,bà Trần luôn thúc giục con mình cưới vợ,bà rất để tâm vào chuyện này, cuối cùng cũng đã kết hôn dĩ nhiên bây giờ bà đang mong đợi được bế cháu . Sơ Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
“Em sợ đắng ư?” Tịch Hạo Trạch mỉm cười.
Cô nhận lấy cốc nước uống hơn nửa rồi đặt xuống nhìn anh: “Không phải. Em chỉ đề phòng thôi.” Nói xong cô nằm xuống nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên.
Tịch Hạo Trạch cũng không nghĩ sâu xa gì, chỉ tưởng là cô lo uống thuốc nhiều cũng không tốt.
Anh tắm rửa lên giường rồi tắt đèn. Anh nhắm mắt suy tư một lúc, ban đêm yên tĩnh làm cho suy nghĩ của anh càng thêm rõ ràng.
Sơ Vũ không kìm được lòng cả người vùi vào lòng anh, tóc dài lượn lờ trong cổ anh, tựa như con kiến bò qua. Cô rất thích ôm anh như thế, làm cho cô có một cảm giác an toàn.
“Sao em vẫn chưa ngủ?”
Tay Sơ Vũ đặt trên ngực anh, cảm nhận được nhịp đập của anh. Cô cắn môi do dự muốn nói cho anh chuyện về Nam Thư Mân. Anh là chồng của cô, là người sẽ cùng cô sống cả đời, chuyện Nam Thư Mân anh chắc hẳn cũng nên biết.
Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve lên khắp khuôn mặt anh, tất cả đều in sâu vào trong trí nhớ cô.
“Em mà còn động đậy thì đêm nay khỏi ngủ đấy.” Hơi thở anh có chút dồn dập.
Sơ Vũ ngẩn ra rút tay lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, cười hi hi, ánh mắt lóe lên nhìn chằm vào anh, có chút đắc ý: “Thì ra em cũng có chút ảnh hưởng với anh ư .”
Ánh mắt Tịch Hạo Trạch lại càng thâm trầm hơn, khóe miệng cong lên “Nếu em đã nói như vậy, vậy anh cũng phải tự mình chứng minh sự ảnh hưởng của em thôi.” Ba chữ sau đã bị anh nuốt vào âu yếm khẽ nói.
Bầu không khí ái muội bao trùm cả căn phòng, anh nằm trên người cô, cả người quỳ giữa đôi chân thon dài. Sơ Vũ lắc lư theo động tác tiến lùi của anh. Thân hình cong lên duyên dáng, mồ hôi chảy dọc theo má. Anh nhịn không nổi, tựa như rơi vào trong lốc xoáy sâu.
Một đêm tình nồng.
Lúc tỉnh dậy, ngoại trừ cả người Sơ Vũ đau nhức thì cũng đã đỡ mệt hơn. Có lẽ đã toát ra hết mồ hôi nên nhiệt độ cơ thể cũng đã hạ.
Lúc đang đứng trong phòng về sinh rửa mặt, nhìn thấy vết đỏ trên cổ, mặt cô đỏ lựng cả lên. Cô nhanh chóng rửa mặt qua loa, chạy đùng đùng về phòng lục lọi áo quần. Thời tiết nóng như vậy nhưng cô phải mặc một chiếc áo sơ mi tay dài kín cổ, thế mà vẫn không thể che hết chỗ đỏ kia.
Lấy túi xách đi ra, Tịch Hạo Trạch đang đứng bên tủ giày đợi cô.
Sơ Vũ đi qua, lúc xoay người mang giày vào Tịch Hạo Trạch nhìn qua cũng thấy dấu vết mập mờ, hơi ngây người.
“Đi thôi.” Sơ Vũ đứng lên .
Ngồi trên xe cô không ngại ngùng người bên cạnh còn cầm gương nhìn lui nhìn tới trên cổ.
Tịch Hạo Trạch cúi đầu ho “Khụ”: “Sơ Vũ à.”
Sơ Vũ “Dạ” một tiếng.
Tịch Hạo Trạch nhìn qua một cái rồi thản nhiên nói: “Lúc đến đơn vị đừng nhìn như vậy nhé.”
Sơ Vũ khựng lại, khẽ cắn môi: “Nếu người khác hỏi em sẽ nói là bị chó cắn .”
Tịch Hạo Trạch mỉm cười yêu chiều nhìn cô. Nếu khắc ấy anh nhìn vào gương có thể thấy được khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của mình.
Xe dừng lại trước cổng đơn vị, Sơ Vũ nhẹ giọng nói: “Em vào đây.”
“Uhm.” Anh gật đầu nhàn nhã nói.
Sơ Vũ bĩu môi, người đàn ông này chẳng khác nào là khúc gỗ cả à. Hai người là vợ chồng mới cưới mà một chút ngọt ngào dịu dàng cũng chẳng có. Lông mày cô hơi cau lại nhưng liền giãn ra, cô cúi xuống, đột nhiên hôn xuống bên má anh. Nụ hộn nhẹ nhàng lướt qua khiến tim anh dao động. Bởi vì yêu nên cô dần dần bỏ xuống sự dè dặt trong lòng mình, chỉ vì anh là người ấy trong lòng cô.
Hôn xong cô lền cầm túi xuống xe chạy thẳng vào đơn vị.
Tịch Hạo Trạch cảm thấy hai má vẫn còn phản phất hương thơm nhè nhẹ của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn theo bóng dáng kia.
Buổi sáng luyện tập, tất cả đều phải mặc áo mỏng váy ngắn, dấu vết trên cổ của Sơ Vũ cũng không thể nào che giấu hơn được nữa. Trong lòng mọi người đều hiểu chỉ là không nói ra, nhưng khi cô cùng mọi người nói chuyện cũng đã bị trêu chọc một hồi.
Lúc ăn cơm trưa, Tịch Hạo Nguyệt đến tìm, cười cười nhìn chằm vào cô. Sơ Vũ bị cô ta nhìn như thế xấu hổ nói: “Hạo nguyệt, em có chuyện gì thì nói đi, em cứ nhìn chị như vậy, người chị run cả lên đây nè .”
“Sơ Vũ, em cũng phục chị luôn rồi đấy .”
“Có chuyện gì vậy?”
Tịch Hạo Nguyệt hít một hơi, nín cười, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc thoa ngoài da: “Này, của chị nè, anh hai em cứ bắt em đi mua cho bằng được .”
Mặt Sơ Vũ đỏ ửng lên.
Tịch Hạo Nguyệt bôi thuốc lên cổ cho Sơ Vũ, phản phất hương thơm dìu dịu của thuốc.
“Trên người chị có còn không? Để em giúp chị luôn .” Người nào đó nhướng mày nói, vẻ mặt đùa giỡn.
“Không cần đâu, không cần đâu.”
“Đây cũng chỉ là mệnh lệnh của anh em, em cũng chả làm được gì.”
Bị Hạo Nguyệt trêu chọc, mặt cô đỏ ửng lên: “Chị đi luyện tập đây, không lảm nhảm cùng em nữa .”
Tịch Hạo Nguyệt nhìn bóng lưng Sơ Vũ, cô mỉm cười. Xem ra Sơ Vũ rất yêu anh hai, từ lúc anh hai xuất hiện trong mắt Sơ Vũ chỉ có mình anh ấy. Cô biết, anh hai
cũng đang cố gắng bù đắp cho Sơ Vũ. Ngửi thấy mùi thuốc thơm ngát trên tay, cô thầm nghĩ, trước đây anh ấy làm gì để ý đến những việc nhỏ nhoi này?
****
Buổi chiều sau khi luyện tập xong, đồng nghiệp của cô cũng đã về, Sơ Vũ vừa thu dọn xong ra cửa thì nhìn thấy Nam Thư Mân đi đến, Cô không lên tiếng bình tĩnh đi lướt qua. Cả hai người đều không muốn để người khác nhìn thấy.
Nam Thư Mân đưa cô đến một quán cà phê gần đấy. Trong quán âm nhạc nhẹ nhàng du dương thoang thoảng bên tai. Hai người ngồi đối diện nhau, một bầu không khí ấm áp, nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.
Người phục vụ bưng một chén cà phê và một ly nước chanh lên.
Hai người vẫn lặng im , Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Nam Thư Mân lẳng lặng nhìn cô. Sơ Vũ cũng biết bà đang nhìn cô, bàn tay dưới bàn nắm chặt lại, đau đớn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Một lúc lâu sau đó, Sơ Vũ mới mở miệng nói: “Đồ đâu.”
Nam Thư Mân nhẹ nhàng quấy cà phê: “Tịch gia vẫn chưa biết ta là mẹ con đúng không?”
Sơ Vũ hít thở khó khăn, ánh mắt tối sầm: “Mẹ ruột tôi là Nam Thư Mân, mẹ kế tôi là Lý Tú Vân. Không biết từ khi nào tôi lại có thêm một người mẹ nữa vậy.”
Nam Thư Mân đặt thìa xuống : “Con có biết ?
“Tôi không biết, cũng không muốn biết.” Sơ Vũ kích động cao giọng nói, đột nhiên cô đứng dậy, ánh mắt không hề che giấu nỗi tức giận. Lòng cô nghẹn ngào, những oán hận trước kia của cô giờ đã dần phôi phai, nhưng một lần nữa bà ta lại sắp sửa phá hoại đi hạnh phúc của cô.
Mắt cô đỏ ong, không chút sức lực ngồi dụi xuống ghế, vô hồn nhìn ra ngoài. Phía ngoài tấp nập người qua lại, có hai mẹ con hấp dẫn của ánh mắt cô.
Cô bé bị ngã, cong môi khóc òa lên, mắt nhìn qua phía mẹ. Người mẹ đã nhìn thấy nhưng không đến đỡ cô bé dậy, quay người sang giả bộ không thấy. Cô bé nghĩ mẹ không thấy, ngừng khóc tự mình đứng lên, chạy đến cọ cọ vào người mẹ. Lúc này người mẹ mới ngồi xuống cẩn thận xem xét con mình.
Sơ Vũ từ từ nhắm hai mắt lại giấu đi niềm chua xót. Trước đây cô cũng đã từng trải qua giây phút này. Khi đó, cô cũng có một gia đình hạnh phúc, một người mẹ yêu thương cô.
Dù có hận, có tủi hờn bao nhiêu, chuyện này cũng không thể che đậy được sự thật Nam Thư Mân đã từng thương yêu cô. Cô hít sâu, mở mắt ra nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện.
Nam Thư Mân cũng nhìn thấy được cảnh kia, ngày bé lúc Sơ Vũ vừa học múa bà cũng nhẫn tâm mặc bé tự đứng dậy. Tim bà như bị gì đấy gõ vào, đau âm ỉ.
Bà lấy trong túi ra một cái hộp đưa đến trước mặt Sơ Vũ
Sơ Vũ nhìn kỹ chiếc hộp, chữ viết trên hộp đã bị phai mờ, để lại một ít nét bút nhỏ. Cô lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, một khẩu súng rơi vào mắt cô.
“Năm đó trên chiến trường nội của con đã cứu Tịch lão gia một mạng , đây là cây súng Tịch lão gia đã tặng cho nội con . Nội con để lại cho ba con…” Bà dừng lại một lát: “Ba con đã giao lại cho mẹ.”
Sơ Vũ nhẹ nhàng sờ lên, lạnh như tâm tình của cô vậy, khóe mắt cô đã dần thấm ướt.
“Hiện tại Tịch gia vẫn chưa biết nội con là cấp dưới cũ của Tịch lão gia, con hãy đưa khẩu súng này cho Tịch lão gia. Ông ấy sẽ nhận ra, cho dù sau này…” Ánh mắt bà xa xăm nhìn Sơ Vũ, mang theo lo lắng: “Được Tịch lão gia bảo vệ, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng có thể yên ổn sống ở đấy.”
Sơ Vũ hít sâu một hồi, tay cuộn chặt thành nắm đấm, cười nhạo nói: “Nội là nội, tôi là tôi. Nói ra chỉ càng để ông nội biết mẹ cháu dâu mình là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Sau này tôi cũng không có mặt mũi mà viếng mộ nội.” Lời nói của cô, nụ cười lạnh lùng của cô làm Nam Thư Mân vô cùng xấu hổ.
Đang căng thẳng, đúng lúc điện thoại cô vang lên, là của Tịch Hạo Trạch, cô hít mũi: “A lô”
“Sao em vẫn chưa ra?” Tịch Hạo Trạch đứng trước cổng đơn vị đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Sơ Vũ đi ra.
Sơ Vũ lập tức đứng dậy: “Em cùng đồng nghiệp ra ngoài mua vài thứ. Anh đang ở đâu vậy?”
“Em bây giờ đang ở đâu, anh đến đón em.”
Sơ Vũ nói địa chỉ, nhanh chóng đặt chiếc hộp vào trong túi, không hề luyến tiếc rời khỏi.
Nam Thư Mân nghe tiếng trong điện thoại, biết là của Tịch Hạo Trạch. Bà thở dài một hơi: “Tiểu Vũ, hãy nghe ta nói mấy câu nữa.”
Sơ Vũ dừng bước.
“Mẹ… đã sống hơn nửa đời người đến bây giờ cũng đã chứng kiến rất nhiều sự việc. Tình yêu là một điều rất xa xỉ, cuộc sống mới là thật sự. Con còn nhỏ, cưới vào một gia đình như cậu ta, tất cả mọi việc đều phải cẩn thận. Cậu ta lớn hơn con những chín tuổi, tất nhiên sẽ trải đời hơn con nhiều.” Nam Thư Mân cũng chỉ có thể khuyên mấy lời, bà đã mang thai Sơ Vũ chín tháng, tính tình của con mình sao bà có thể không hiểu.
Nếu có thể bà sẽ khuyên ngăn cô kết hôn với cậu ta .
Sắc mặt Sơ Vũ thay đổi, cô khẽ cắn môi, sau lại lạnh lùng nói: “Không phải tất cả đều giống bà .”
Thời tiết bên ngoài nóng nực. Cô lấy túi đi ra cửa đã nhìn thấy xe của Tịch Hạo Trạch.
“Ơ, sao hôm nay em lại đến đây ?” Cô thắt dây an toàn, yếu ớt cười nhìn anh, nhớ đến lời của bà Trần từng nói với cô: “Bí mật quốc gia, em sẽ không nói .”
Tịch Hạo Trạch chỉnh sủa lại mái tóc cô, nhìn thấy bên người cô trống trơn, lạ hỏi: “Sao lại không mua gì cả? Không phải lần trước anh đã đưa cho em một chiếc thẻ sao?”
Sơ Vũ hơi hoảng hốt: “Em chẳng cần gì cả, hôm trước mẹ vừa mới mua cho em rất nhiều rồi.” Cô nghiêng mặt nhìn lên trước phát hiện hộp thủy tinh ở trên xe đã không còn .”Ơ, sao hộp thủy tinh lúc trước đâu rồi?”
Tịch Hạo Trạch khởi động xe, hơi sững lại: “Anh không cẩn thận làm rơi vỡ rồi.” Ngập ngừng một chút: ” Lần sau em hãy mua cho anh một hộp mới đi.”
Sơ Vũ gật đầu: “Cái cũ không đi cái mới sẽ không tới.”