Vũ Điệu Của Trung Tá

“Rời đi? Chẳng nhẽ anh muốn dẫn tôi bỏ trốn?”


trước sau

Khi Giang Triết đến thăm Sơ Vũ, cô đang cuộn mình, hai tay ôm chặt hai chân, gió nhẹ thoang thoảng thổi vào. Một mình lặng lẽ ngồi đó, ánh đèn ấm áp bao phủ cả người cô, trông thật hiu quạnh .

Giang Triết đi đến trước mặt cô, nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng không hề che giấu. Sơ Vũ giật mình ,dường như nhận ra điều gì ấy.

Giang Triết cố gắng thản nhiên, giọng khàn khàn: “Tôi có đem đến cho cô một quyển sách, khi nào buồn chán có thể đọc. Có lẽ cô sẽ có một sự lựa chọn mới.” Giang Triết sâu sắc nói.

Sơ Vũ nhận lấy, tay nhẹ nhàng giở trang bìa “Trên đám mây anh yêu em”. Cô hơi ngẩn ra, là cô yêu Tịch Hạo Trạch nhưng lại không thể nắm giữ được.

“Giang Triết, anh cùng tôi ra ngoài đi dạo đi, cả ngày ngây ngốc trong này buồn quá .”

Giang Triết gật đầu, chu đáo lấy theo một chiếc áo len cho cô.

Cơn mưa hôm qua đã làm vơi đi cái nóng nực của mùa hè, thời tiết thật mát mẻ. Hai người lẳng lặng đi dọc theo hàng cây thủy sam cao chót vót, ánh mặt trời xuyên qua những tán lá chiếu xuống lấp lánh.

“Sơ Vũ, cô còn muốn tiếp tục múa nữa không?” Giang Triết suy nghĩ hồi lâu mới hỏi.

Sơ Vũ hơi dừng lại, lắc đầu: “Không, tôi quá mệt mỏi rồi .”

Hai người tiếp tục đi đến bên cạnh một cái hồ, hoa sen trong hồ đua nhau khoe hương sắc nổi trôi trên mặt nước.

Cô nghịch ngợm ném một viên đá vào trong hồ “Tỏm”, mặt hồ gợn sóng.

“Trước kia mẹ tôi cũng làm việc trong đoàn nghệ thuật quân đội.”

Giang Triết ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu lại.

Sơ Vũ hờ hững cười: “Không phải là người mẹ đó.” Giọng nói cô dần dần nhỏ lại: “Là mẹ ruột của tôi.” Cô hít một hơi: “Lúc tôi năm tuổi bà ấy đã bỏ đi, cho đến năm ngoái tôi mới gặp lại bà, anh nói xem có phải vừa đúng lúc không.”

“Giang Triết, đêm qua tôi lại mơ thấy đứa bé, nó cứ mãi gọi “Mẹ” “Mẹ” … rồi òa khóc.”

“Sơ Vũ…”

“Hai ngày trước, tôi vừa mới mua cho nó hai bộ quần áo rất đáng yêu.” Sơ Vũ nhìn lên bầu trời xanh biếc rồi đột nhiên bật cười: “Tôi còn nghĩ những gì mẹ không thể cho tôi , tôi sẽ bù đắp lại cho con mình.”

Cô nhìn sang Giang Triết, ánh mắt đã ửng đỏ, cố nén những giọt nước mắt rưng rưng. Giang Triết nắm chặt tay, đây có còn là cô gái uyển chuyển nhảy múa trên sân khấu mà năm đó anh gặp nữa không?

“Chúng ta cùng đi… hãy rời xa nơi này.”

“Rời đi? Chẳng nhẽ anh muốn dẫn tôi bỏ trốn?” Cô cười khanh khách, cười đến mức khóe mắt chảy xuống những hàng nước lấp lánh lúc nào cũng không hay.

Anh bình tĩnh đứng đó, cố nén xúc động muốn ôm cô, gượng cười nói: “Cô còn biết nói đùa với tôi, có nghĩa là vẫn còn có cơ hội.”

Sơ Vũ nâng tay lau đi khóe mắt ẩm ướt, nghiêm túc nói: “Giang Triết, lần này thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh…có lẽ…”

Giang Triết nắm chặt tay cô, khẳng định nói: “Nếu cô muốn cảm ơn tôi thì hãy cùng tôi rời xa nơi này đi.”

Sơ Vũ sửng sốt, sít sao hít một hơi, từ từ rút tay ra: “Trái tim của tôi rất nhỏ, không thể chứa đựng thêm ai nữa rồi. Giang Triết, anh không biết đâu, thật ra từ nhỏ tôi đã quen anh ấy, ông nội của tôi từng là cấp dưới của ông nội anh ấy.”

Tay Giang Triết vô lực buông xuống , từ ngạc nhiên cho đến sững sờ, thì ra tình cảm của cô dành cho anh ta đã sớm ăn sâu vào trái tim . Sắc mặt anh hơi thay đổi.

Nếu chúng ta đã không duyên thì hà cớ gì còn gặp nhau.

“Tôi sẽ đi, nhưng không phải là đi cùng anh.” Cô chỉ mong muốn có một cuộc sống đơn giản, không còn mong đợi gì về cái thứ tình yêu ảo tưởng xa xôi kia nữa . Cô quay người, ngẩng đầu lên, bỗng dưng giật mình.

Giang Triết nhìn theo ánh mắt cô, anh thở dài một hơi. Tô Y đang đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi. Nhìn thấy cảnh tượng kia, cô choáng váng, hai chân mềm nhũn ra.

Tô Y cúi người, dịu dàng nói gì đó với cậu bé, cậu bé liền chạy đi.

“Sức khỏe cô thế nào rồi ?” Tô Y đi đến, hờ hững nhìn sang Giang Triết, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất.

Ánh mắt Sơ Vũ vẫn dõi theo đứa bé, cậu bé kia… cô vẫn nhớ rõ đêm ấy Tô Y có nhắc đến đứa bé.

“Giang Triết, anh về trước đi.” Cô xoay người nói.

Giang Triết nhíu mày, nhìn qua Tô Y, người phụ nữ này không có việc gì ngoài phá hoại tình yêu của người khác ư. Nhưng dù sao cũng là chiến trường của phụ nữ, anh không thể tham dự nên đành gật đầu.

Anh tin rằng Sơ Vũ sẽ vượt qua được. Trong cuộc sống luôn có bao điều khó khăn trở ngại chờ đợi ta ở phía trước, nếu đủ nghị lực vượt qua nó, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.

Tô Y thản nhiên nói: “Tôi xin lỗi chuyện đêm ấy.”

Sơ Vũ cảm thấy vừa bực mình vừa nực cười: “Cô đã tốn bao nhiêu tâm tư chuẩn bị kĩ càng không phải cũng chỉ vì ngày hôm đó thôi sao. Cô cố ý cho tôi nhìn thấy tất cả, để tôi chấp nhận sự thật tôi chỉ là kẻ thế thân của cô.”

Tô Y nâng tay vén sợi tóc đang bay.

“Từ lúc cô nhặt được ví tiền của tôi, cô đã bắt đầu.” Đôi mắt Sơ Vũ hơi dao động, cô gằn từng chữ nói.

Tô Y ngạc nhiên, rồi liền cười.

“Cô đã nhìn thấy tấm ảnh trong ví tiền của tôi rồi từng bước từng bước tiếp cận tôi. Đầu tiên cô vào đoàn cũng chỉ là muốn tôi sinh nghi ngờ, sau đó lại lợi dụng tình cũ của cô với Tịch Hạo Trạch. Cô biết Tịch Hạo Trạch sẽ không để ý đến cô cho nên cô mới giả bệnh để tìm anh ấy. Lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi giày kia cô đã nhận ra đó là đôi giày anh ấy tặng cho cô nên cô mới vạch trần, cố ý nói cho tôi thời gian đôi giày sản xuất. Nếu tôi đoán không sai thì đêm
đó cô luôn để ý đến nhất cử nhất động của tôi, sắp xếp để tôi “trùng hợp” nhìn thấy tình cảm của cô và Tịch Hạo Trạch sâu đậm cỡ nào.”

Những áp lực dồn nén lâu nay cuối cùng cũng được trút ra, cô buồn bã cười.

“Cô đoán không sai.” Tô Y thẳng thắn thừa nhận, dừng vài giây: “Chỉ là tôi không ngờ rằng cô lại bị sẩy thai.”

“Vậy quá vừa lòng cô rồi.”

“Cô nghĩ xem vì sao cô có thể kết hôn với anh ấy? Hàn Sơ Vũ, cô chẳng qua cũng chỉ là may mắn xuất hiện đúng lúc mà thôi.”

Sơ Vũ nở nụ cười, tuy trong lòng cô đau nhói, nhưng vẫn cố gắng không để mình yếu đuối: “Nhưng tôi và anh ấy là vợ chồng hợp pháp, tên của tôi và anh ấy sẽ mãi được khắc cùng nhau.”

Ánh mắt Tô Y ảm đạm lại nhưng rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh: “Sơ Vũ, tôi biết cô sẽ không tiếp tục cuộc hôn nhân này.” Cô bước đến ghé sát bên tai Sơ Vũ: “Còn nữa, cô cũng đã tự đưa mình vào ngõ cụt . Ví dụ như chuyện của Thư Nam, cô cho rằng mẹ chồng cô vẫn còn có thể đối xử tốt với cô như trước đây sao, một người là con gái của kẻ thù hại chết em gái bà ta?”

Sơ Vũ nheo mắt lại, chợt nở nụ cười. Làm tổn thương người khác thì bản thân mình cũng sẽ chẳng đạt được gì tốt đẹp. Cô đâu chỉ tự làm tổn thương chính mình? Trần Lộ Hà rất tốt với cô, cả đời này cô cũng không thể báo đáp, nhưng vừa quay đầu cô đã làm cho bà ấy bị đả kích nặng nề, lòng cô nghẹn ngào chua xót.

“Mẹ, mẹ, con muốn đi tiểu.” đứa bé hớt hả chạy đến kéo tay Tô Y.

Sơ Vũ nhìn đứa bé, chậm rãi xoay người.

Đứa bé.

Tô Y, cô có tiếp tục diễn thì cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu? Cô nhếch môi.

***

Sơ Vũ ở bệnh viện hơn mười ngày, sáng sớm hôm đó đã bắt đầu thu dọn để xuất viện.

Tịch Hạo Trạch đi làm thủ tục xuất viện, cô giúp việc trong nhà cũng đến để giúp thu xếp mọi thứ. Tiểu Mai bình thường cứ líu rít không ngừng nhưng hôm nay lại im lặng khác thường.

“Chị Tiểu Vũ, không còn chỗ đặt cái hộp này rồi .”

Sơ Vũ nhìn qua, cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra.

“Ôi, quả cầu thủy tinh này thật đẹp.” Tiểu Mai không kìm được thích thú nói.

Sơ Vũ mỉm cười, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, cô nhanh chóng đặt lại vào hộp: “Cái này để chị tự giữ.”

Tịch Hạo Trạch đi đến bên cạnh cô: “Đi thôi.”

Không nói gì, Sơ Vũ chỉ cúi đầu lướt qua bên người Tịch Hạo Trạch.

Tiểu Mai le lưỡi với Tịch Hạo Trạch: “Anh hai chúng ta đi đâu?”

“Tiểu Mai, mấy ngày nay em cứ đến chỗ anh ở, tháng sau anh phải đi tập huấn rồi, anh lo lắng cô ấy ở nhà một mình. Chuyện mẹ anh…” Tịch Hạo Trạch nhìn theo bóng lưng Sơ Vũ mày nhíu lại, sự bình tĩnh nhiều ngày nay của Sơ Vũ làm cho anh nơm nớp lo sợ, anh có một dự cảm không lành.

“Anh hai, em biết rồi. Bác chỉ đang giận mà thôi, hơn nữa vì chuyện đứa bé nên trong lòng bác đang rất không thoải mái, em nhìn ra được thật ra bác rất thích chị Tiểu Vũ . Anh yên tâm đi.”

Tịch Hạo Trạch gật đầu.

Sơ Vũ đã đi lên trước một đoạn. Mấy hôm nay chuyện tình của cô và Tịch Hạo Trạch ngày càng rơi vào bế tắc, làm cô thở không nổi. Cô ngẩng đầu lên vừa hay gặp phải người phụ nữ hôm đó đi cùng Từ Dịch Phong, trong lòng cô bế đứa nhỏ, là con gái của Từ Dịch Phong, Nhạc Nhạc.

Hai người đối diện nhau, Sơ Vũ mỉm cười chào: ”Xin chào.”

“Chào.” Mạnh Hạ gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Lần trước chúng ta đã gặp nhau , tôi là Hàn Sơ Vũ.”

“Mạnh Hạ.”

Đây là dãy phòng bệnh cao cấp, yên tĩnh hợp lòng người, trên hành lang lúc này chỉ có ba người họ.

“Nhạc Nhạc, bị ốm hả?” Sơ Vũ thấy trên trán Nhạc Nhạc dán một băng gạc dày, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hai mắt ngấn nước.

“Chị, Nhạc Nhạc đau lắm.” Nói xong cô bé nũng nhịu nâng tay lên trán chỉ.

“Chúng tôi đi trên đường, tôi không để ý con bé, đã để người bán hàng không cẩn thận đụng trúng trán nó.” Lời nói thản nhiên nhưng trong ánh mắt kia lại lộ ra sự tự trách dằn vặt.

Sơ Vũ trìu mến vuốt đầu Nhạc Nhạc, rồi cô đột nhiên hỏi: “Cô một mình nuôi dưỡng Nhạc Nhạc có vất vả lắm không.” Nói xong cô mới ý thức được là mình lỡ lời: ”Xin lỗi, tôi đường đột quá .”

Mạnh Hạ mỉm cười: “ Thật sự không hề vất vả gì cả. Nếu không có con bé tôi cũng không biết bây giờ mình phải sống như thế nào nữa.” Cô dịu dàng nhìn xuống con mình: “Con bé là nơi gửi gắm hy vọng duy nhất trong cuộc sống vô vị của tôi.”

Nếu không có con bé chắc Mạnh Hạ đã chết từ lâu, may mà đứa bé đã giúp cô có thể tiếp tục sống được đến ngày hôm nay.

Gửi gắm.

Sơ Vũ ngẩn ra, nheo mắt lại trầm tư .

Mạnh Hạ ngước mắt nhìn ra đằng xa: “Anh ấy đang đợi cô kìa.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện