Vũ Động Càn Khôn

Lên Đỉnh Núi


trước sau

Uỳnh!

Bùm!

Đá vụn bay vèo vèo, cà người Sa Lực bị khảm sâu vào trong tảng cự thạch.

Khụ!

Hắn hộc ra một ngụm máu, gương mặt hắn lúc này là vẻ không thể tin nổi, cúi nhìn vết thương trước ngực, cơ thể không kìm được mà run lên. Hắn biết rõ mức độ vững chắc của Ma Sa Lân Bì, trước đó ngay Thanh Đằng tấn công toàn lực cũng không thổ công phá, vậy mà Lâm Động thực lực chỉ là Sinh Huyền Cảnh viên mãn lại có thể dễ dàng phá vỡ như vậy!

- Sao có thể?!

Sa Lực lầm bầm, rồi gương mặt hắn trở nên biến dạng.

- Tên phế vật ngươi sao có thể phá vỡ Ma Sa Lân Bì?

Sa Lực ngẩng phắt lên, ánh mắt hung hãn nhìn Lâm Động, quát lớn.

Xoẹt!

Thế nhưng khi hắn vừa dứt lời thì một thân ảnh quỷ mị dã hiện ra trước mặt hắn, lôi quang lấp lánh, một đạo trượng ảnh đơn theo kình phong ác liệt xuyên qua cổ họng hắn không chút nương tình.

Sát ý trong luồng kinh phong đó khiến trán Sa Lực toát mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới hiểu Lâm Động muốn giết hắn.

- Khốn kiếp!

Sa Lực nghiến răng, vội vàng đan chéo tay trước ngực, nguyên lực trào dâng như hồng thủy.

Binh!

Lôi Đế Quyền Trượng giáng thẳng xuống hai tay cua Sa Lực, trên đỉnh của cây trượng là dạo quang trận lấp lánh, một chùm sáng kỳ dị bắn ra, Ma Sa Lân Bi trên cánh tay Sa Lực tiếp tục tan chảy giống như tuyết gặp lửa vậy.

- Đáng chết!

Sắc mặt Sa Lực kịch biến, hắn chửi một câu, sức mạnh to lớn bỗng chốc như núi lửa bắn ra từ hai cánh tay hắn. Thứ sức mạnh ấy đánh bay cả tảng cự thạch phía sau hắn, còn bản thân hắn cũng bị đánh bay hàng trăm trượng.

Nhưng khi Sa Lực chưa kịp dừng lại hoàn toàn thì Lâm Động đã xuất hiện phía trước một cách quỷ dị. Lôi Đế Quyền Trượng biến thành vô vàn trượng ảnh ập tới Sa Lục như vũ bão.

Bốp bốp bốp!

Những âm thanh chói tai tựa tiếng pháo nổ vang khắp không trung. Từng đạo trượng ảnh mạnh mẽ đem theo sức mạnh đáng sợ phát nồ trên người Sa Lực. Hắn lúc này cũng nhanh chóng rơi thẳng từ trên trời xuống.

Thanh Đằng nhìn Sa Lực không có chút phản kháng nào trước đòn công kích đầy bạo lực của Lâm Động, nhất thời sững sờ há hốc mồm. Chỉ hắn vừa rồi đã giao đấu với Sa Lực mới biết được bản lĩnh khủng khiếp của Sa Lực, nhưng giờ bộ dạng hắn ta lại thảm hại đến mức này...

Trên đỉnh núi lúc này cũng liên tục có cường giả bay tới, nhưng khi vừa trèo lên thì thấy Sa Lực rơi xuống vì đòn công kích của Lâm Động, nhất thời cơ mặt cũng có giật.

- Cút đi cho ta!

Ánh mắt Lâm Động tựa lưỡi dao sắc lẹm, tay siết chặt Lôi Đế Quyền Trượng rồi giáng thẳng xuống vai Sa Lực người bê bét máu.

Rắc! l

Tiếng xương gãy vang lên, Sa Lực lại hộc máu tươi, ánh mắt đầy kinh hãi tuyệt vọngnhìn thần ảnh đang cầm Lôi Đế Quyền Trượng từng bước tiến lại với sát khí nồng đậm. Hắn vội vàng ép hai tay lại bóp nát linh ấn.

Không gian quanh Sa Lực bắt đầu biến dạng, không gian tựa cái mồm nuốt gọn Sa Lực vào trong.

- Lâm Động, ta sẽ không tha cho ngươi!

Khi Sa Lực biến mất, một tiếng gào thét vọng ra từ nơi hắn biến mất, vang vọng khắp đỉnh nói.

Đó là tiếng kêu phẫn nộ nhưng không khó để nhận ra sự kinh hoàng trong đó. Công thế vừa rồi của Lâm Động khiến vị cường giả từ Huyết Ma Sa tộc này có ám ảnh không nhẹ.

Lâm Động nhìn Sa Lực biến mất, khóe miệng khẽ nhếch lên, tay cầm Lôi Đế Quyền Trượng cũng thả lòng. Ma Sa Lân Bì của Sa Lực quả nhiên có điểm độc đáo. Sự phòng ngự đó có lẽ chỉ cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành mới công phá dược. Nếu không phải nhờ Càn Khôn cổ Trận có phân giải lực thì Lâm Động rất khó kích bại hắn.

Trên đỉnh núi lúc này ngoài Thanh Đằng thì đã có thơn một số người đến, nhưng họ nhìn thấy Lâm Động trên không trung là không ai dám dộng thủ nữa.

Lâm Động cúi nhìn những người trên đỉnh núi, tay giơ Lôi Đế Quyền Trượng, cười nói:

- Còn muốn đánh không?

Mọi người nhìn nhau rồi cùng lắc đầu. Đùa chắc, hắn xông thẳng đến đây như Sát Thần vậy, giờ còn ai dám động thủ với hắn chứ?

- Ngươi thắng rồi, phong ấn của đỉnh núi này là của ngươi.

Thanh Đằng cũng cười khổ, thở dài. Đến lúc này hắn không thể không thừa nhận Lâm Động quả thực có tư cách vượt qua hắn.

- Đã nhường rồi.

Lâm Động cười, cũng không khách khí
gì, nhìn lên đỉnh núi. ở đó là một đạo quang ấn dang xoay chuyển, chỉ cần lấy dược nó là có tư cách tranh đoạt Lôi Đình Tổ Phù

Ạ.

roi...

Lâm Động bay lên xuyên qua tầng mây mù lên đỉnh núi rồi tóm lấy phong ấn. Phong ấn vừa vào tay thì Lâm Động cảm nhận được tầng mây càng thâm mù mịt, một luồng sáng phát ra dưới chân.

Lâm Động ngẩng lên, hắn lúc này đã đến nơi cao nhất của không gian, nhìn qua dám mây mù vẫn thấy được cả khu rừng núi rậm rạp.

Cột sáng từ lòng bàn tay Lâm Động bắn thẳng lên trời, rồi trùm quanh người hắn, rất thu hút sự chú ý.

Lâm Động nhìn quang trụ quanh người mình, rồi nhìn về phía xa, trong đám mây mù là còn có chính đinh núi khác nữa.

Vút!

Nhưng rồi ngay sau đó, từng cột sáng khác cũng bắn thẳng lên trời, rồi mây tan đi, trong những cột sáng ấy là nhũng thân ảnh với khí tức mạnh mẽ.

Lâm Động nheo mắt nhìn, nắm đấm siết chặt lại.

Tầm nhìn ngày một rõ hơn, rồi hai thân ảnh nổi bật đã xuất hiện trước mắt Lâm Động.

Một kẻ mặc hắc V, trên gương mặt là nụ cười khiến người khác không rét mà run...Đó là Hỏa Thần...

Trên đỉnh núi bên trái Hỏa Thần là một hắc bào nhân tựa người trên vách đá, một làn J gió nhẹ thôi qua hất tấm mạng của cái mũ rộng vành, để lộ ra một gương mặt quy dịbăng bó toàn bộ.

- Vô Diện Nhân...Từ Tu...

Lâm Động nhìn hai kẻ này, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh. Quả nhiên chúng dã xuất hiện ở đây một cách thuận lợi...

- Hai bọn chúng cũng xuất hiện rồi...

Lâm Động hít sâu một hơi, rồi hai thân ảnh quen thuộc cũng dần hiện ra, một thân ảnh với mái tóc đỏ rực, một thân ảnh mặc lam bào, là Đường Tâm Liên và Châu Trạch.

Bốn đỉnh núi khác cũng có cột sáng bắn lên, một người trong đó cũng khá quen mặt, chính là đệ ngũ Tân Tú Bảng, Đằng Khuê. Hắn có thực lực không tồi, giành được phong ấn cũng không có gì bất ngờ. Còn về ba người còn lại khá lạ, khí tức vô cùng cường hãn, hiển nhiên là những cường giả mới xuất hiện trong Tranh Bá Chiến.

Đường Tâm Liên và Châu Trạch cũng quét mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn Lâm Động một cái, cuối cùng dừng lại trên người Hỏa Thần và Từ Tu.

Họ đều biết hai tên ấy mới là đối thủ đáng gớm nhất Tân Tú Bảng lần này.

- Còn một đỉnh núi nữa...

Lâm Động bỗng nhìn về ngọn núi cuối cùng. Ở đó cũng có ánh sáng bắn lên, một thân ảnh nhỏ nhắn hiện ra.

Rầm!

Sinh Tử Quan Cái trong tay dập mạnh xuống đỉnh núi, gương mặt tinh tế nhìn Lâm Động cười tươi rói.

Y phục của Mộ Linh San lúc này có hơi rách, hiển nhiên đã phải trải qua một trận khổ chiến. Nhưng Lâm Động bất ngờ vì khí tức của Mộ Linh San cường hãn hơn trước rất nhiều.

Cô bé này đột phá Tử Huyền Cảnh rồi!

- Đúng là bất ngờ!

Lâm Động khẽ cười, lúc này mới không lo lắng nữa, xem ra Mộ Linh San căn bân không cần hắn lo lắng.

- Tiếp theo mới là trò chơi chính.

Lâm Động nhìn về hai hắc ảnh phía xa, sầu trong ánh mắt chầm chậm ngưng tụ hình một con lôi long cuộn tròn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện