Uỳnh!
Trong sơn trại um tùm một màu xanh, thỉnh thoảng lại điểm xuyết một vài màu tím đỏ, cộng thêm những tiếng nói ồn ào của những cô thiếu nữ khiến sơn trại có cảm giác như biến thành thế ngoại đào viên.
Lâm Động dược ba người Tâm Thanh dẫn vào trong trại, xung quanh thỉnh thoảng lại xuất hiện những thân ảnh yêu kiều, rồi rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lâm Động, che miệng cười khẽ.
Bị nhiều người vây lại nhìn như vậy Lâm Động không kìm được lắc đầu bất lực, chỉ ba người Tâm Thanh là cười thầm, sau đó hai thiếu nữ kia tách ra đuổi những người kia đi.
- Lâm Động đại nhân đừng giận, Cửu Vĩ tộc bọn ta binh thường khép kín, rất ít khi có người tộc khác đến, đặc biệt là con người...
Tâm Thanh nói.
Lâm Động xua tay ra y hắn không bận tâm, bị nhìn như vậy cũng là chuyện binh thường với hắn.
- Phía trước chính là chủ trại rối. Các trường bối trong tộc đều dang đợi đại nhân. Tâm Thanh cười, trước khi vào trong trại họ đã thông báo vồ thân phận của Lâm Động.
- ừm.
Lâm Động gật đầu, rồi bước nhanh hơn. Một lát sau trước mắt hắn xuất hiện một khu trại rộng rãi, phía trước có không ít thân ảnh đang đứng. ở vị trí đầu tiên là một mỹ phụ, khi nhìn thấy Tâm Thanh là lập tức trở nên xúc động.
- Mầu thân!
Tâm Thanh nhìn thấy mỹ phụ đó mắt lập tức đỏ hoe rồi lao tới. Chắc hẳn tiểu cô nương này một mình ở ngoài cũng rất nhớ nhà.
Mỹ phụ vội vàng tiến lại, âu yếm ôm lấy Tâm Thanh hỏi hắn mãi. Những nữ tử ở xung quanh cũng quầy lại, mặt đầy vẻ mừng rỡ.
Lâm Động dừng bên cạnh nhìn cảnh tượng đó, môi mím lại, trong lòng lại nhớ đến người nhà. Từ khi ròi khỏi vương triều Đại Viêm đã nhiều năm rồi chưa về, không biết họ thế nào rồi.
- Hà hà, thế nào? Lần này Tâm Thanh về còn đem theo một tiểu nam nhân à?
Đột nhiên có một giọng nữ tử trêu đùa, hắn khựng người, ngẩng lên thì thấy một nữ tử vô cùng xinh đẹp đang nhìn hắn cười thích thú.
Tâm Thanh nghe vậy thì đỏ mặt, vội nói:
- Các tỷ đừng nói linh tinh, đây là Lâm Động đại nhân, huynh ấy đến Yêu Vực có việc cần làm, điện chủ giao cho muội dẫn đường.
- Bọn muội trên dường đi gặp Liễu tỷ bọn họ bị Huyết Mãng Thành bắt. Là Lâm Động đại nhân ra tay giúp.
- Các ngươi đừng nói linh tinh nữa đi, người ta là quy khách, không được thất lễ.
Vị mỹ phụ kia trừng mắt nhìn mấy nữ tử kia, rồi nhìn Lâm Động, dịu dàng nói:
- Lâm Động tiểu ca, chuyện của Tiểu Liễu, ta thay mặt Cửu Vĩ tộc cảm tạ ngươi.
Lâm Động xua tay:
- Trại chủ khách khí rồi, Tâm Thanh dẫn đường cho ta, ta giúp muội ấy cũng là việc nên làm mà.
- Gọi trại chủ thì xa lạ quá. Nếu Lâm Động tiểu ca không chê Cửu Vĩ tộc ta thì gọi ta Tâm Di được rồi
Mỹ phụ cười hiền, tuy tuổi không còn trẻ nhưng dung nhan vẫn rất xinh đẹp, gương mặt không hề có dấu vết của thòi gian.
- Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh.
Lâm Động cười, gọi vị mỹ phụ trước mắt đây là trại chủ đúng là có phần giết phong cảnh.
- Ta đã biết lý do Lâm Động tiểu ca đến Yêu Vực. Chúng ta vào trong nói chuyện kỹ hơn đi.
Tâm Di cười, thấy Lâm Động gật đầu thì quay người đi trước dẫn đường.
Trong đại sảnh, Tâm Di nhìn Tâm Thanh sau khi đật chén trà xuống chỗ Lâm Động rồi lui ra, sau đó mới khẽ nói:
- Lâm Động tiểu ca có thể nói một vài thông tin về người cần tìm không?
- Hắn tên là Lâm Viêm, là huynh đệ cua ta, nhưng ta không biết ở dây hắn có dùng tên đó không.
- Hắn thuộc Hổ tộc... có lẽ là Thiên Ma Hồ tộc.
- Lâm Viêm...
Tâm Di nhíu mày suy nghĩ, rồi lắc đầu:
- Theo ta dược biết thì trong một năm trở lại dây, Thú Chiến Vực không có người nào tên nhu vậy.
- Hổ tộc là một đại tộc trong vêu giới, còn Thiên Ma Hổ tộc không chỉ là một trong ba chủng tộc mạnh nhất Hổ tộc mà còn là một trong Bát Vương tộc của giới yêu thú. Trong Thú Chiến Vực, cường giả Hổ tộc có không ít, thậm chí cường giả Thiên Ma Hổ tộc cũng có. Nhưng đều là những cường giả đã thành danh... Dường như không phù hợp với thông tin của Lâm Động tiểu ca...
Lâm Động thở dài thất vọng, xem ra muốn tìm được Tiểu Viêm không phải chuyện
dễ.
- Có điều Lâm Động tiểu ca dừng lo lắng, ta sẽ cho người thu thập tin tức về những cường giả mới nổi danh trong Thú Chiến Vực một năm nay. Với bản lĩnh của Lâm Động tiểu ca, chắc hẳn huynh đệ cũng không phải hạng thường. Nếu đến Thú Chiến Vực chắc sẽ có dược thành tựu.
Tâm Di nói.
Lâm Động gật đầu, rồi nói:
- Vậy thì làm phiền Tâm Di rồi.
- Lâm Động tiểu ca mấy ngày này hãy ở lại Cửu Vĩ Trại đi. Khi nào có tin tức ta sẽ thông báo.
Tâm Di cười nói, thấy Lâm Động gật đầu thì vẫy tay gọi một thiếu nữ ra dẫn Lâm Động đi nghỉ ngơi.
Khi Lâm Động rời đi, Tâm Thanh quỳ bên cạnh Tâm Di, nói:
- Mầu thân, người cũng không có tin tức về người mà Lâm Động đại ca tìm sao?
- Thú Chiến Vực rộng lớn như vậy, Cửu Vĩ tộc ta lại nhỏ bé, chỉ có thể tự bảo vệ mình, thông tin đương nhiên không được nhanh nhạy, nhưng con yên tâm, ta sẽ cho người toàn lực tìm kiếm.
Tâm Di cười, tay vuốt nhẹ gương mặt Tâm Thanh, âu yếm nói:
- Tiểu nha đầu ở bên ngoài chịu không ít khổ đúng không?
- Không ạ, ở Viêm Thần Điện mọi người đều chăm sóc con rất tốt.
Tâm Thanh lắc đầu, cười.
- Lâm Động tiểu ca cũng là người của Viêm Thần Điện sao?
Tâm Di nhìn về hướng Lâm
Động rời đi, nói.
- Không phải, nhưng Lâm Động đại nhân lợi hại lắm, ngay điện chủ cũng coi trọng. Hơn nữa còn có vị tiền bối Thanh Trĩ cũng rất yêu quý huynh ấy. Con nghe Tâm Liên tỷ tỷ nói, Thanh Trĩ tiền bối có thực lực Luân Hồi Cảnh cơ.
Ánh mắt Tâm Thanh đầy về sùng bái.
- Luân Hồi Cảnh...
Nghe thấy ba chữ đó, không chỉ Tâm Di hơi run lên mà những nữ tử bên cạnh cũng kêu lên kinh ngạc. Cường giả ở tầng thứ đó ngay Cửu Vĩ tộc ở thời kỳ đỉnh cao cũng không dám coi thường.
- Viêm Thần Điện bị tấn công nghe nói là do một cường giả Luân Hồi Cảnh và ba Chuyển Luân Cảnh...
Tâm Thanh có phần phấn khích kể, hoàn toàn không để ý mọi người xung quanh đang sững sờ. Trận dung đó có thể hủy diệt bất cứ thế lực nào ở Thú Chiến Vực.
- Lúc đó Lâm Động đại nhân liên hợp với Tâm Liên tỷ tỷ và những lực lượng chiến dấu khác của Viêm Thần Điện, cùng đánh bại một cường giả Chuyển Luân Cảnh, còn phong ấn được hắn nữa...
Tầm Di trước đó cũng nhận ra thục lực của Tử Huyền Cảnh tiểu thành, kém bà không nhiều. Bà cũng khá bất ngờ vì Lâm Động dựa vào thực lực đó mà đánh bại dược Tào Doanh của Huyết Mãng Thành. Nhưng so với việc Tâm Thanh vừa kể thì chẳng đáng nhắc đến.
- Xem ra Lâm Động tiểu ca không hề đơn giản.
Tâm Di nói, lần này bà không hề hoài nghi việc Lâm Động được Ma La và Thanh Trĩ coi trọng.
- ừm ừm.
Tâm Thanh gật đầu liên hồi, gương mặt đỏ ửng rất đáng yêu.
- Tâm Thanh, không phải muội thích Lâm Động tiểu ca rồi chứ? Ta thấy hắn cũng không tồi.
Một nữ tử bên cạnh thấy vậy lên tiếng trêu.
- Hồng Di nói gì vậy, muội chỉ là tiểu nha đầu, đâu xứng với Lâm Động đại nhân. Ngay Tâm Liên tỷ tỷ cũng có thiện cảm với huynh ấy.
Tâm Thanh mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói.
- Thôi đừng trêu nó nữa... Được rồi, Tâm Thanh, con cũng đi nghỉ đi. Ngoài ra, đã về rồi thì hạn chế ra ngoài, vạn nhất dể Tần Cương của Bách Thú Lĩnh biết dược thì phiền phức.
Tâm Di mỉm cười, rồi nói.
Cái tên đó vừa lọt vào tai thì màu đỏ trên gương mặt tan đi nhiều, Tâm Thanh khẽ cắn môi gật dầu.
Tâm Di thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.
Mấy ngày tiếp theo Lâm Động ở trong Cửu Vĩ Trại. Tuy đang ở trong Thú Chiến Vực hỗn loạn, nhưng nơi này lại vô cùng bình yên, không khí này hoàn toàn khác biệt với sự rối loạn, tranh chấp bên ngoài.
Trong thời gian này, tuy ngày nào cũng có tin tức truyền về nhưng đáng tiếc đều không phải cái Lâm Động cần. Xem ra đúng là Cửu Vĩ tộc còn hạn chế về phương diện tình báo. Nhưng Lâm Động cũng không than phiền gì, dặc biệt là khi thấy Tâm Thanh lần nào thấy hắn lắc đầu đều bối rối nhìn rất đáng thương, hắn lại không thể giận được, ngược lại còn cười an ủi, như vậy mới khiến nét mặt cô bé đỡ hơn một chút.
Dù sao cũng mới đến Thú Chiến Vực, cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp.
Ba ngày trôi qua với tâm trạng thoải mái.
Trên một ngọn cây lớn Lâm Động ngồi dựa vào thân cây to lớn, hai mắt hơi nheo lại để mặc cho ánh nắng len qua kẽ lá chiếu lên người hắn.
-Hử?
Lâm Động đang thư giản thoải mái thì đột nhiên mở mắt, có chút nghi hoặc nhìn về phía Cửu Vĩ tộc đột nhiên có náo động. Hắn thấy một số thiếu nữa đều đang tụ lại về chỗ hắn.
- Lâm Động đại nhân, cho bọn ta đợi ở đây một lát được không? Nhất định sẽ không làm phiền huynh đâu.
Tâm Thanh đáp xuống cành cây bên cạnh, nói.
- ừm, nhất định sẽ không làm phiền đâu. Nếu đại nhân không vui thì bảo Tâm Thanh sưởi ấm chăn cho ngài.
Mấy nữu tử bên cạnh cũng cười tủm tỉm.
- Sao vậy?
Lâm Động cười với họ. Trong mất ngày qua Lâm Động cũng coi như quen biết với một số thiếu nữ Cửu Vĩ tộc.
Tâm Thanh nghe vậy khẽ thở dài, rồi cười khổ:
- Bách Thú Lĩnh đến thu cống nạp rồi...