Vũ Động Càn Khôn

Hy Vọng


trước sau

Vòng xoáy đen treo lơ lửng trên không trung, ở trung tâm vòng xoáy, vô vàn tia hắc quang không ngừng xuyên qua một thân ảnh.

Trong quá trình phục hồi đó, năng lượng mạnh mẽ cũng dần dần lan tỏa ra xung quanh.

Lâm Động yên tĩnh ngồi cách đó không xa, mắt hơi cụp xuống, thình thoảng lại nhìn lên với ánh mắt nóng ruột, Thôn Phệ Thiên Thi đã ở đó tám ngày rồi.

Trong tám ngày này, Cửu Vĩ Linh Hồ mượn sức mạnh của Thôn Phệ Tổ Phù dần giúp Thôn Phệ Thiên Thi thoát khỏi tình trạng tàn tạ trước đó. Tuy không thể hoàn hảo nhưng cũng mạnh hơn trước rất nhiều.

- Tiền bối không sao chứ?

Lâm Động rời mắt khỏi vòng xoáy nhìn quang ảnh phía trước. Thân thể vốn hư ảo của Cửu Vĩ Linh Hồ nay càng thêm mỏng manh.

Cửu Vĩ Linh Hồ chỉ cười, nhìn vòng xoáy nói:

- Ta vốn chỉ là một đạo linh thể, rồi sẽ biến mất thôi. Trước khi đó giúp được ngươi cũng coi như báo đáp ân tình của ngươi với Cửu Vĩ tộc.

Nói đến đây, ánh mắt Cửu Vĩ Linh Hồ bỗng ngưng đọng, khẽ nói:

- Cũng tạm rồi…

Lâm Động cảm nhận được từ trong hắc động bắn ra năng lượng mạnh mẽ, rồi hắc quang xoay chuyển biến thành một đạo phù văn cổ xưa.

Phía dưới phù văn là một thân ảnh đen tuyền với vô số hoa văn cổ xưa. Tuy nhìn nó vẫn khá mỏng manh nhưng Lâm Động có thể cảm ứng được thứ năng lượng kinh người ẩn chứa trong nó.

- Thôn Phệ Thiên Thi lúc này có lẽ sẽ chống lại được cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn. Nhờ đặc tính thôn phệ mà nó có thể đỡ được công kích của cả cường giả Chuyển Luân Cảnh. Đương nhiên muốn dùng nó kích bại cường giả Chuyển Luân Cảnh là rất khó.

Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn Thôn Phệ Thiên Thi dường như chưa hài lòng lắm. Nhưng chẳng còn cách nào khác, nếu là thời kì đỉnh phong thì có lẽ Cửu Vĩ Linh Hồ sẽ phụ hồi chiến lực cho Thôn Phệ Thiên Thi đến mức Chuyển Luân Cảnh, nhưng đáng tiếc lúc này…

- Vậy là đủ rồi…

Lâm Động nói, Thôn Phệ Thiên Thi mạnh ở khả năng phòng ngự, có thứ này hộ thân, hắn sẽ được đảm bảo hơn khi hành tẩu ở Yêu Vực.

Lâm Động đứng dậy, vung tay lên, Thôn Phệ Thiên Thi biến thành một đạo hắc quang chui vào đỉnh đầu hắn. Lâm Động ngẩng lên nhìn cái hồ khổng lồ đầy năng lượng màu đỏ đặc quánh. Từ sau khi Tâm Thanh vào đó hắn đã hoàn toàn mất cảm ứng. Nếu không phải vẫn cảm nhận được trong đó vẫn đang hoài thai cái gì đó thì có lẽ hắn đã sợ nha đầu đó xảy ra chuyện rồi.

- Tiền bối, Tâm Thanh cần bao nhiêu thời gian?

- Một vài năm.

Với con số mơ hồ thế này Lâm Động cũng chỉ biết lắc đầu, xem ra không biết bao giờ mới gặp lại, mà có lẽ đến lúc đó mọi việc đã hoàn toàn khác rồi…

- Tiền bối, mọi việc đã xong, vậy ta cũng không ở lại nữa, khi ra ngoài ta sẽ chuyển lời của người với Cửu Vĩ tộc.

- Vậy ta đa tạ!

Cửu Vĩ Linh Hồ mỉm cười.

Lâm Động cũng cười, lại nhìn lên bầu trời, bao quyền trịnh trọng hành lễ với Cửu Vĩ Linh Hồ rồi quay người bay ra khỏi quảng trường, chui vào vòng xoáy không gian rồi biến mất.

Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn theo thân ảnh Lâm Động, khẽ thở dài rồi lẩm nhẩm:

- Hy vọng ngươi có được truyền thừa của hắn, tuy là chuyện đó không hề đơn giản…



Ở sâu Cửu Vĩ Trại, trong đống đổ nát, tất cả tộc nhân Cửu Vĩ tộc đều đã vây quanh tế đàn. Họ ngồi dưới đất, cả một vùng rộng lớn như vậy nhưng không hề có bất cứ âm thanh hỗn loạn nào. Mọi ánh mắt đều nhìn chăm chăm vào cánh cửa phía trên tế đàn.

Từ sau khi hai người Lâm Động vào trong đó, họ đã tám ngày liên không hề nghỉ ngơi, họ muốn đợi tin tức cuối cùng, tin tức liên quan đén sự tôn vong của Cửu Vĩ tộc họ.

Hiển nhiên, từng ngày qua đi là mỗi chút tuyệt vọng lại thêm lan tỏa. Không ít tộc nhân đã dần mất đi sinh khí trong ánh mắt.

Nơi gần tế đàn nhất Tâm Di đang quỳ ngồi, hai tay khẽ khép lại, ánh mắt có chút mệt mỏi, nhưng không hề có dấu hiệu nghi ngơi.

Tâm Di cũng nhận thấy không khí tuyệt vọng nhưng cũng chẳng thể ngăn cản được, vì nếu Lâm Động và Tâm Thanh không quay lại thì Cửu Vĩ tộc cũng chẳng còn cần thiết phải tồn tại ữa…

Cứ để cho Cửu Vĩ tộc biến mất khỏi trời đất này đi…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tâm Di có phần bi thương. Bỗng nhiên thần sắc khẽ động, ngẩng lên thì thấy cánh cửa đỏ rực im lìm tám ngày nay có năng lượng tỏa ra.

Cả quảng trường xôn xao, tất cả cùng ngẩng lên nhìn cánh cửa đầy căng thẳng. Huyết quang cuộn lên, một thân ảnh chầm chậm bước ra.

- Là Lâm Động đại nhân!

Lâm Động đứng trên tế đàn, nhìn về phía tộc nhân Cửu Vĩ tộc, ánh mắt họ đều mang đầy hy vọng.

- Tâm Di.

Lâm Động nhìn sang mỹ phụ phía trước tế đàn mỉm cười, tiếng nói vang vọng khắp không gian:

- Chúc mừng, Cửu Vĩ tộc
có hy vọng chấn hưng rồi.

Câu nói của Lâm Động tựa chiếc gậy khổng lồ quấy cả mặt biển lớn, phá vỡ không khí đặc quánh, nhưng không hề có tiếng hoan hô nào vang lên. Tộc nhân Cửu Vĩ tộc đều bịt miệng lại, những giọt lệ xúc động lăn dài theo gò mà, từng tiếng nức nở đã kìm nén từ lâu vang lên.

Lâm Động thấy vậy cũng chỉ thở dài, bao nhiêu năm nay chắc Cửu Vĩ tộc đã không dễ dàng gì. Vinh quang trước đây của một chủng tộc cũng trở thành áp lực khiến họ khó thở.

Lâm Động cũng không nói gì nhiều, chỉ ngồi xuống trước tế đàn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Một lúc lâu sau Tâm Di mới đến trước mặt hắn, mắt vẫn đỏ hoe. Hắn cười, rồi kể lại tường tận sự việc trong Tổ Hồn Điện.

- Lâm Động đại nhân là ân nhân của Cửu Vĩ tộc, sau này nếu Cửu Vĩ tộc có thể chấn hưng trở lại, bọn ta sẽ theo đại nhân để báo đáp đại ân!

Khi Lâm Động vừa dứt lời thì Tâm Di đã quỳ xuống, tất cả tộc nhân phía sau cũng quỳ xuống, trong mắt họ đều ngập tràn sự cảm ân.

Họ biết, nếu không nhờ Lâm Động thì cơ hội cuối cùng của Cửu Vĩ tộc đã mất và hoàn toàn rơi xuống đáy yêu thú giới mặc kẻ khác giày xéo.

Lâm Động thấy vậy chỉ có thể cười khổ.

- Tâm Di, mọi người hãy khởi động trận pháp mà tiền bối nói đi. Cửu Vĩ tộc đến lúc phải thay đổi rồi.

Tâm Di dứng dậy, quệt đi nước mắt rồi gật đầu.

- Tất cả tộc nhân, từ hôm nay phong bế sơn trại, chuẩn bị trận pháp.

- Rõ!

Tất cả tộc nhân đều phấn khích đáp lời, trong giọng nói đã có chút sinh khí và tự tin.

Lâm Động đứng trên tế đàn nhìn mọi người bận rộn, cũng mỉm cười. Có lẽ lần sau gặp mặt Cửu Vĩ Linh Hồ sẽ lấy lại được không ít vinh quang như thời Viễn Cổ.

Có lẽ rất khó để nhanh chóng đuổi kịp Tứ Đại Bá Tộc, nhưng họ đã không còn trở ngại nữa, hiển nhiên sẽ có tiềm lực vô tận.



Trận pháp của Cửu Vĩ tộc phải chuẩn bị trong cả một tuần lễ. Trong thời gian này, để đề phòng tình huống bất ngờ, Lâm Động cũng ở trong trại tọa chấn cho họ, nhưng cũng may là không có bất cứ phiền phức nào.

Trận pháp đã chuẩn bị xong.

Trên một ngọn cây to ở giữa trại, Lâm Động đứng chắp tay sau lưng, ngẩng lên nhìn quang trận khổng lồ bao phủ cả ngọn núi.

- Lâm Động đại nhân, trận pháp Cửu Vĩ tộc đã chuẩn bị xong, chỉ cần khởi động là ngọn núi sẽ ẩn mình, người ngoài không vào được, mà bọn ta cũng không ra được.

Phía dưới, Tâm Di vui mừng nhìn mọi thứ, ngẩng lên nói.

Từ sau việc ở Tổ Hồn Điện, Tâm Di cũng bắt đầu gọi Lâm Động như vậy, điều này khiến hắn thấy không quen nhưng cũng chẳng biết làm sao.

Ở xung quanh Tâm Di có không ít thiếu nữ Cửu Vĩ tộc, họ đều đang nhìn Lâm Động với ánh mắt tôn kính. Ngay những tộc nhân ở phía xa đang bận ổn định trận pháp cũng thỉnh thoảng nhìn hắn đầy cảm kích và tôn sùng.

- Nếu vậy…ta nên đi rồi.

Lâm Động cúi xuống cười với mọi người, rồi chỉ về phía đại địa phía xa, ở đó có khói bụi tung mù mịt, một dòng chảy đen đang tràn đến.

Là Hổ Phệ Quân của Tiểu Viêm.

Mấy người Tâm Di nghe thế ánh mắt đều hiện lên sự lưu luyến.

- Chư vị, khi mọi người xuất hiện lại trong trời đất này thì cả Yêu Vực sẽ phải chấn động. Mọi người sẽ không còn nhỏ bé nữa, quang vinh thời Viễn Cổ sẽ lại được mọi người dựng nê. Ta rất mong được gặp lại mọi người.

Lâm Động bao quyền, cười lớn, rồi biến thành quang ảnh bay ra khỏi Cửu Vĩ Trại.

- Cung tống đại nhân!

Ở phía tộc nhân Cửu Vĩ tộc đều cúi người, tiếng nói cung kính vang vọng khắp không gian.

Đến khi sơn trại này tái xuất trên thế gian, có lẽ sẽ đúng như Lâm Động nói, chấn động Yêu Vực.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện