Lâm Động nhìn nữ tử tươi cười trước mặt, rồi liếc nhìn những người xung quanh, không kìm được thấy buồn cười, rồi gật đầu:
- Tiểu Viêm ở đây cần giúp đỡ nhiều.
- Tiểu Viêm?
Hoắc Diểu khựng người, rồi nhìn Tiểu Viêm với chút ý cười, không ngờ một kẻ hung hãn khiến người khác phải sợ hãi lại có cách gọi đáng yêu vậy.
- Đại ca.
Tiểu Viêm bất lực nói.
Lâm Động cười:
- Giờ đã biết giữ thể diện rồi đấy…Thôi được rồi, đây là huynh đệ của ta, Lâm Viêm.
Hoắc Diểu gật đầu, nhìn Tiểu Viêm, nói:
- Nhưng hắn không cần ta giúp đỡ, ta cũng không có gan…
Từ ngữ khí của cô nương này, Lâm Động nghe ra được chút ai oán, hắn cười, xem ra cô nương hơi thích Tiểu Viêm rồi.
- Ngươi nói linh tinh gì trước mặt đại ca ta vậy?
Tiểu Viêm chau mày.
Hoắc Diểu mím môi giận dữ vì thái độ của Tiểu Viêm, nhưng chỉ nghiến răng rồi quay người đi. Chỉ là khi đó một tiếng nói nhỏ nhẹ truyền tới tai hai người Lâm Động.
- Hôm nay các ngươi cẩn thận đấy.
Bàn tay cầm chén rượu của Lâm Động hơi khựng lại, hắn nheo mắt, dường như Hoắc Sa biết được điều gì đó. Lẽ nào Từ Chung định ra tay với Tiểu Viêm?
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Tiểu Viêm cũng hiện lên sát ý, nhưng rồi nhanh chóng bị kìm nén lại.
- Cô nương này không tồi.
Lâm Động đặt ly rượu xuống, nhìn Tiểu Viêm cười.
- Đại ca nói linh tinh gì đấy.
Tiểu Viêm bị câu nói của Lâm Động làm cho luống cuống, rồi cười khổ:
- Đệ chẳng có ý gì với cô ta cả…Hơn nữa chúng ta đại thù còn chưa báo, tâm trạng đâu nói những điều đó?
- Thù là thù, tuy nhất định phải báo, nhưng cũng nên hưởng thụ những thứ nên hưởng.
Lâm Động mỉm cười, ánh mắt hắn nhìn Tiểu Viêm có chút cảm thán, con hổ ngốc đến linh trí cũng chưa mở bên cạnh hắn năm nào cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
- Đợi mọi việc xong xuôi rồi nói.
Tiểu Viêm cười:
- Xem ra hôm nay nhất định Lôi Uyên Sơn sẽ không yên tĩnh rồi.
Lâm Động khẽ gật đầu, quả nhiên Từ Chung cũng đang không nhẫn nhịn được nữa rồi.
Thời gian trôi đi, trong đại điện rộng lớn, không khí càng ngày càng náo nhiệt. Những người vào được đây đều là thủ lĩnh của thế lực khá có tiếng ở các phương. Trong đó không thiếu những kẻ thuộc tầng thứ như thành chủ Huyết Mãng Thành. Có điều hôm nay họ đều chỉ là góp vui mà thôi.
Keng!
Trong không khí đó, bỗng nhiên có tiếng chuông ngâm, cả đại điện trở nên yên ắng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía vương tọa nơi cuối điện.
- Ha ha, Từ Chung ta xin cảm tạ chư vị đã đến tham dự cuộc sơn tụ Lôi Uyên Sơn hôm nay!
Một tiếng cười tựa tiếng sấm rền vang vọng khắp đại điện. Bên ngoài bỗng có hắc trụ bắn thẳng lên vương tọa. Hắc quang ngưng tụ, một thân ảnh cao lớn với chiếc áo choàng đen xuất hiện trên vương tọa, ánh mắt sắc lẹm nhìn quanh khiến người ta kinh hồn lạc phách.
- Hoan nghênh Yêu Soái!
Sau khi nam tử mặc hắc bào xuất hiện, cả đại điện vang lên tiếng chào đón.
- Đó chính là kẻ thống trị Lôi Uyên Sơn, một trong Bát đại Yêu Soái của Thú Chiến Vực, Từ Chung sao?
Lâm Động nhìn lên vương tọa, nam tử đó có thể hình không thua kém gì Tiểu Viêm, thân mặc hắc bào, gương mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt có sự sắc bén và uy nghiêm của kẻ luôn ngồi trên vị trí cao. Chỉ là sâu trong mắt hắn vẫn nhận ra được sự tà ác, nhưng khí thế đó không hề làm giảm đi danh tiếng Yêu Soái.
Khi Từ Chung xuất hiện, Lâm Động có thể cảm thấy Tiểu Viêm hơi nghiêng người về phía trước như hổ sắp vồ mồi vậy.
Lâm Động khẽ vỗ lên Tiểu Viêm, mỉm cười để cơ thể Tiểu Viêm thả lỏng hơn một chút.
- Ha ha, hôm nay Lôi Uyên Sơn có sự kiện lớn, chư vị không say không về!
Từ Chung thấy khung cảnh các thế lực đến triều bái, ánh mắt hiện vẻ hưởng thụ, rồi cười lớn.
- Yêu Soái thánh minh!
Phía dưới cũng vang lên tiếng phụ họa, những ánh mắt kia nhìn Từ Chung đều có chút sợ hãi, chắc hẳn cái danh một trong Bát đại Yêu Soái cũng có tính uy hiếp lớn.
Từ Chung cười lớn, vung ta một cái là có người bưng rượu ra, không khí cả đại điện trở nên vô cùng náo nhiệt.
- Giang sơn Lôi Uyên Sơn của bản vương không thể không kể đến công của chín vị tướng thủ hạ của ta. Bữa tiệc chúc mừng mỗi năm một lần này cũng không thể thiếu họ. Nào, ban rượu!
Từ Chung bỗng nhìn về chín đại tướng, khi ánh mắt lướt qua Tiểu Viêm và Lâm Động, hắn dừng một chút rồi rời đi.
- Bản vương kính các ngươi một ly. Một năm chinh chiến, các ngươi vất vả rồi!
Từ Chung nâng hũ rượu lên, cười nói.
Chín người kia cũng nâng chén uống cạn.
Lâm Động bình tĩnh quan sát cảnh đó, Từ Chung có thể trở thành Yêu Soái một phương, hiển nhiên là phải có một số thủ đoạn. Nếu không biết hắn khống chế mấy người Tiểu Viêm bẳng Ám Uyên Quỷ Phù thì khí độ lúc này cũng đủ khiến người khác khuất phục. Nhưng đáng tiếc…
- Hà hà, vị đây chắc là Lâm Động đã đánh thắng Tào Doanh, thành chủ của Huyết Mãng Thành? Quả nhiên là nhân tài, chẳng trách mà đến Viêm Tướng cũng gọi một tiếng đại ca.
Từ Chung đặt hũ rượu xuống, đột nhiên nhìn Lâm Động, cười nói.
Lúc này một số người nhìn sang, khi nghe thấy cái tên Lâm Động, lập tức có tiếng xì xào bàn tán.
- Yêu Soái đại nhân quá khen rồi, thắng Tào Doanh chỉ là may mắn thôi.
Lâm Động mỉm cười.
Từ Chung cười, ánh mắt liếc qua chỗ Lâm Động rồi chuyển sang Tiểu Viêm. Tuy hắn biế tính cách Tiểu Viêm rất ngông cuồng, chắc hẳn
Lâm Động không phải người đơn giản, nhưng hắn vẫn chú trọng Tiểu Viêm hơn. Với thực lực của mình, hắn không cho rằng một con ngươi Tử Huyền Cảnh tiểu thành sẽ uy hiếp được gì cho hắn. Cho dù Lâm Động không đơn giản…nhưng lẽ nào Từ Chung hắn lại đơn giản?
Hắn nhìn Tiểu Viêm, sâu trong ánh mắt hiện lên sự tham lam. Dường như Tiểu Viêm nhận ra điều gì, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Từ Chung không hề né tránh.
Hai ánh mắt chạm nhau, không khí xung quanh gần như đặc quanh, một thứ sát ý ngầm cùng lóe qua ở cả hai đôi mắt.
Tiếng ồn ào bất giác cũng giảm hẳn.
Mấy người Trần Thông cũng buông chén rượu trên tay xuống, cơ thể căng cứng, mồ hôi túa ra sau lưng.
Hoắc Diểu thấyc vậy ánh mắt có phần lo lắng, không ngờ nhắc nhở vậy mà không có tác dụng gì, con hổ ngốc đó vẫn dám đối đầu với Từ Chung…
Cô ta nhìn Lâm Động, lúc này dường như chỉ có hắn mới ngăn được Tiểu Viêm. Nhưng điều khiến cô bất lực đó là Lâm Động dường như chẳng nhận ra không khí khác lạ, chỉ cúi đầu nhìn chén rượu trong tay.
- Hà hà, Viêm Tương vẫn có phách lực như vậy, thật không hổ là đệ nhất hãn tướng của bản vương.
Cuối cùng Từ Chung cười, nói.
Tiểu Viêm nhếch môi:
- Yêu Soái đã cho rằng công lao của bọn ta lớn như vậy, không biết có thể đáp ứng cho ta một yêu cầu không?
Từ Chung nheo mắt, cười nhạt:
- Viêm Tướng có yêu cầu gì cứ nêu ra.
- Giải trừ Ám Uyên Quỷ Phù trên người cho bọn ta.
Tiểu Viêm nói.
Nụ cười của Từ Chung thu lại, thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, hai tay đặt lên đầu gối, tạo ra một thứ áp lực kinh người.:
- Viêm Tướng, ngươi đang thách thức tính nhẫn nãi của bản tướng sao? Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ nhẫn nhịn mãi?
Cuối cùng đôi mắt đỏ quạch của Tiểu Viêm không che giấu được sát ý:
- Từ Chung, chúng ta đều biết ý nghĩ của nhả rồi, việc gì phải giả dối như vậy? Ngươi dùng Ám Uyên Quỷ Phù giữ ta lại Lôi Uyên Sơn, không phải vì một nửa số tinh huyết truyền thừa trong người ta sao?
Cả đại điện đột nhiên tĩnh lặng như tờ, thủ lĩnh khác thế lực thấy không khí thay đổi, ánh mắt đều có phần chấn động, cảnh tưởng trước mặt có phải nội bộ Lôi Uyên Sơn lục đục không?
Cuộc sơn tụ hôm nay không hề đơn giản rồi…
Có điều, việc Viêm Tướng dám khiêu chiến Từ Chung như vậy cũng khiến họ thấy bất ngờ. Dù sao, bất luận Viêm Tướng có hung hãn thế nào thì so với Yêu Soái như Từ Chung cũng còn cách quá xa.
Sắc mặt Từ Chung tối lại nhìn Tiểu Viêm chăm chăm, tay dần siết lại, lạnh lùng nói:
- Bản vương rất tò mò…trước đây đối diện với bản vương ngươi chỉ biết tránh né, tại sao hôm nay lại dám làm vậy? Lẽ nào ngươi đã tìm được chỗ dữa?
Dứt lời, Từ Chung chuyển ảnh mắt sang Lâm Động từ nãy vẫn chưa nói lời nào.
Trong đại điện, vô số ánh mắt bắt đầu chuyển sang Lâm Động. Vì có hắn mà Tiểu Viêm mới dám khiêu chiến Từ Chung như vậy sao?
Có điều, một con người Tử Huyền Cảnh tiểu thành lại cho Tiểu Viêm được khí phách như vậy sao?
Cạch!
Trước rất nhiều ánh mắt chú ý vào mình, Lâm Động đột nhiên khẽ đặt chén rượu xuống, ngẩng lên nhìn Từ Chung trên vương tọa, khẽ nói:
- Từ Chung Yêu Soái, Tiểu Viêm ở lại Lôi Uyên Sơn liều mạng cho ngài, ta không có bất cứ ý kiến gì, thậm chí ngài cướp đi một nửa số tinh huyết truyền thừa ta cũng chấp nhận được…
Nói đến đây Lâm Động ngừng lại một chút, trong đôi mắt đen tuyền dường như ngập tràn sát ý.
- Có điều, ngài không nên, vô cùng không nên dùng Ám Uyên Quỷ Phù để khống chế, uy hiếp hắn.
Lâm Động nhìn Từ Chung cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
- Huynh đệ của Lâm Động ta không đến lượt loại người như ngươi khống chế. Vì thế…hôm nay lão tử sẽ đòi lại khoản nợ đó!
Cả không gian đều tĩnh lặng, tất cả mọi người đều há hốc miệng sững sờ.