Hai cây thạch trụ chói loà xuất hiện trong tay hai người bọn Đằng Phong. Một cây khắc hoa văn hình Thanh Long, một cây hình Bạch Hổ, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng long ngâm, hổ gầm vang ra.
- Tứ Tượng Trấn Tiên Trụ!
Ánh mắt Lâm Động ngưng trọng nhìn hai cây thạch trụ trong tay bọn Đằng Phong. Hắn vừa nhìn là nhận ra ngay đó chính là Tứ Tượng Trấn Tiên Trụ xếp thứ mười bảy trong bảng Viễn Cổ Thần Vật. Không ngờ món thần vật này lại nằm trong tay Ngũ Vương Mang Sơn.
Tiểu Viêm và Thiên Long Yêu Soái ở bên cạnh sắc mặt cũng hơi thay đổi. Họ có thể cảm nhận được uy năng kinh người toả ra từ thạch trụ. Nằm trong tay những kẻ có thực lực như bọn Đằng Phong thì uy lực thi triển chắc chắn sẽ kinh thiên động địa. Phần chiến đấu lực tăng lên đó đủ để phá vỡ thế giằng co này.
- Tứ Tượng Trấn Tiên Trụ có tất cả bốn cây, hai cây trong tay bọn Đằng Phong kia có lẽ chính là Thanh Long và Bạch Hổ Trụ. Xem chừng chúng đã tách bốn cây trụ ra, mỗi người giữ một cây. Nhưng dù thế, một cây trụ cũng đã vô cùng lợi hại rồi. Có lẽ bọn Kim Viên sẽ thua mất.
Lâm Động trầm giọng nói.
- Đáng chết!
Thiên Long Yêu Soái nghiến răng, hắn không ngờ Mang Sơn lại có món thần vật lợi hại như vậy. Thế này thì sự cân bằng đã bị phá vỡ rồi.
Cả không gian lập tức vang lên những tiếng kêu kinh ngạc khi hai cây thạch trụ xuất hiện. Một số người thầm cảm thán, thật không hổ là Mang Sơn, vốn liếng này đúng là hơn ba vị Yêu Soái quá nhiều.
- Ha ha, kết thúc đi!
Đằng Phong thấy vẻ mặt khó coi của hai người bọn Kim Viên thì cười lớn, rồi lập tức phẩy tay. Thanh Long và Bạch Hổ trụ biến thành hai đạo hồng quang hàng nghìn trượng, lao vút đi với thanh thế không thể ngăn cản, xé tan hư không, oanh kích vế phía hai người Kim Viên Yêu Soái.
Grào!
Kim Viên Yêu Soái gầm lên giận dữ, kim giáp mặc trên người loé ánh kim chói loà. Trong ánh kim quang, những đường hoa văn kỳ dị chuyển động. Rõ ràng kim giáp của hắn cũng là một món thần vật, nhưng chỉ là loại phổ thông, căn bản không được ghi tên trên bảng Viễn Cổ Thần Vật.
Quỷ Điêu cũng cảm nhận được nguy hiểm, thét lên một tiếng rồi thân thể nhanh chóng phình to. Bề mặt da điên cuồng mọc ra những chiếc long vũ màu đen. Chớp mắt hắn đã biến thành một con quỷ điêu to hàng nghìn trượng. Tầng phòng ngự quanh người được khai khởi ở mức tối đa.
Uỳnh uỳnh!
Khi sự phòng ngự của hai kẻ đó được khai khởi thì hai đạo hồng quang đã lao vút tới, oanh kích mạnh mẽ lên chúng trước vô số ánh mắt chăm chú theo dõi.
Âm thanh trầm đục vang lên như tiếng sấm rền, năng lượng cuồng bạo bùng nổ tựa bão tố.
Lần đọ sức này không hề có sự giằng co, kim quang và hắc hắc quang quanh người Quỷ Điêu gần như bị hồng quang dị thường phá vỡ ngay lập tức. Âm thanh trầm đục vang lên, lập tức có hai thân ảnh bắn ra sau, rơi xuống tạo nên trên mặt đất một khe sâu hàng trăm mét.
- Ha ha, chỉ chút bản lĩnh đó mà muốn đối đầu với Mang Sơn? Không biết tự lượng sức!
Hai người bọn Đằng Phong đứng trên không cười lớn, tay vẫy một cái, thạch trụ quay trở lại tay. Trận chiến lúc này đã kết thúc.
Vô số ánh mắt tiếc nuối nhìn về hai người bọn Kim Viên lúc này đang rất thảm hại. Bộ kim giáp trên người Kim Viên vỡ tan, rõ ràng họ không phải đối thủ của hai người bọn Đằng Phong có trong tay Tứ Tượng Trấn Tiên Trụ.
Lâm Động thấy vậy, môi hơi mím lại, rồi vẫy tay, có người nhanh chóng bay ra dìu hai người kia về.
- Bọn ta thua rồi…
Sắc mặt Kim Viên Yêu Soái có phần tái nhợt, khoé miệng có vết máu, ánh mắt nhìn Lâm Động có phần áy náy xấu hổ. Vốn dĩ họ giành quyền ra tay trước là muốn cục diện khả quan hơn một chút, nhưng nào có ngờ lại thất bại liền hai trận.
- Không sao.
Lâm Động cười, gương mặt vẫn có thể coi là bình tĩnh. Sự trấn tĩnh đó cũng khiến hai người Kim Viên thoải mái hơn.
- Bọn khốn kiếp.
Thiên Long Yêu Soái nghiến răng, hai người bọn Đằng Phong vốn có ưu thế là người Huyết Thứu tộc, giờ lại còn tế ra Viễn Cổ thần vật lợi hại như vậy, đúng là ức hiếp người quá đáng.
- Trên lôi đài chỉ cần thắng thua, không cần biết thủ đoạn, chúng làm vậy, ta cũng không thể nói được gì.
Lâm Động lắc đầu, rồi khẽ nói:
- Chúng ta đã thua hai trận, nếu thua thêm một trận nữa thì không còn cơ hội nữa.
- Trận này để ta đi?
Thiên Long Yêu Soái do dự hỏi, nhưng hắn lúc này không có nhiều tự tin. Thực lực của hắn tương đương hai người Kim Viên. Nếu đối thủ vẫn còn Tứ Tượng Trấn Tiên Trụ thì e là hắn khó tránh kết cục thất bại.
- Nếu ta vẫn còn Cửu Thiên Trùng Phong thì có lẽ sẽ không thua.
Thiên Long Yêu Soái
nói, rồi dường như ý thức được điều gì, bối rối cười. Cửu Thiên Trùng Phong của hắn đã bị Tiểu Điêu cướp đi rồi.
Lâm Động cười, trầm ngâm một chút rồi quay sang nắm lấy bàn tay Thiên Long Yêu Soái, sau đó lại nhanh chóng rút về trong sự kinh ngạc của mọi người.
- Cái này?
Thiên Long Yêu Soái nắm tay lại, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.
- Cho ngươi mượn.
Lâm Động cười.
- Được!
Thiên Long Yêu Soái vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, rồi gật đầu thật mạnh, bay lên sàn đấu, nhìn thẳng về phía Mang Sơn, quát:
- Tiếp tục!
- Ha ha, còn chưa đủ mất mặt sao?
Đằng Hoả cười chế giễu, rồi cũng bay lên đài. Hắn hơi nghiêng đầu, vẻ mặt thích thú, rồi nắm tay lại. Một cây thạch trụ màu đỏ rực hiện ra, trên đó là hình hoa văn Chu Tước.
Quả nhiên Chu Tước Trụ trong Tứ Tượng Trấn Tiên Trụ nằm trong tay hắn.
Đằng Hoả cầm trong tay Chu Tước Trụ, nhìn Thiên Long Yêu Soái cười:
- Nhìn thấy thứ này rồi còn không cút xuống?
Thiên Long Yêu Soái cười khảy, hai tay siết chặt, nguyên lực hùng hồn dâng trào, sinh tử khí giao hoà một cách hoàn mỹ.
- Vẫn còn muốn ngoan cố sao? Thôi được rồi, giải quyết cho xong vậy…
Đằng Hoả cười nhạt, cũng không có ý định khởi động, vung tay một cái, Chu Tước Trụ bay vút lên trời, ngọn lửa nóng bỏng rực cháy, nhiệt độ trời đất tăng lên đáng kể.
Rõ ràng hắn quyết định dùng thủ đoạn mạnh nhất một đòn kích bại sĩ khí của Tứ Tượng Cung.
Uỳnh!
Ngọn lửa đỏ rực xuất hiện phía trên Thiên Long Yêu Soái, nhìn cảnh đó không ít người thầm cảm thán, hôm nay đúng là Tứ Tượng Cung đã mất mặt triệt để rồi. Thất bại cả ba trận, căn bản không gây được chút trở ngại nào cho Mang Sơn.
Sàn đấu xuất hiện vết nứt, Thiên Long Yêu Soái ngẩng lê nhìn công thế mãnh liệt đó, nghiến răng, vung tay lên. Đột nhiên một chùm sáng màu lam bắn ra, phình to biến thành một cái chuông khổng lồ, trên đó phát ra thứ âm thanh vô cùng mạnh mẽ.
Keng!
Ngọn lửa hung hăng oanh kích lên cái chuông khổng lồ, nhưng không có cảnh tượng nổ tung như mọi người vẫn nghĩ. Cái chuông vẫn hiên ngang đứng đó, tiếng chuông ngâm không ngừng vang lên chống lại sự xung kích của Chu Tước Trụ.
- Cái gì?
Bọn Đằng Lâm ở bên ngoài thấy thế mặt đều biến sắc.
- Đó là Định Hải Chung?
La Thông nheo mắt nhìn cái chuông khổng lồ màu lam, giọng nói có phần ngạc nhiên.
- Định Hải Chung xếp thứ hai mươi sáu trong bảng Viễn Cổ Thần Vật?
Bọn Đằng Lâm khựng người, lông mày nhíu lại, không ngờ Tứ Tượng Cung cũng có chuẩn bị. Tuy Định Hải Chung xếp hạng kém Tứ Tượng Trấn Tiên Trụ, nhưng dù sao thì Đằng Hoả cũng chỉ có một cây Chu Tước Trụ, uy lực không thể phát huy toàn bộ, đương nhiên khó lòng phá vỡ sự phòng ngự của Định Hải Chung.
- Xem ra trận này Đằng Hoả không thể thắng được rồi. Nhưng hắn cũng không thua được.
La Thông bình thản nói.
- Không sao, Thiên Long Yêu Soái đã ra tay, còn lại chỉ còn hai tên kia. Chúng đều chưa đạt tới Chuyển Luân Cảnh, không đáng nhắc đến.
Đằng Lâm cười khảy.
Đằng Sơn ở bên cạnh nhếch mép cười, ánh mắt đầy sát khí:
- Yên tâm, ta sẽ khiến chúng hoàn toàn tuyệt vọng.
Trên đài, Đằng Hoả thấy công thế bị ngăn cản thì giật mình, rồi giận dữ, Chu Tước Trụ đột nhiên bùng phát ánh lửa, tấn công Thiên Long Yêu Soái với tư thái mãnh liệt. Nhưng nhờ có Định Hải Chung mà Thiên Long Yêu Soái cũng chặn được hết công thế, không hề bị yếu thế.
Có điều, tuy chặn được công kích nhưng sự phản kích của hắn lại không thể đánh tan Chu Tước Trụ của Đằng Hoả, ai cũng nhận ra hai bên khó phân thắng bại.
Trận này không ai giành phần thắng được. Hai bên giằng co thêm một lúc rồi cũng bất lực rút lui.
Trận này đã hoà.