Vũ Động Càn Khôn

Trận Cuối Cùng


trước sau

Thân thể Đằng Sơn bị khảm hẳn xuống mặt đất, xung quanh là những khe nứt sâu mở rộng về phía xa. Cả không gian lúc này rơi vào trạng thái sững sờ, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó.

Đằng Sơn thua rồi sao?

Mọi người nhìn nhau, đều nhận ra trong mắt đối phương sự kinh hãi không thể che giấu. Nào ai có ngờ, Đằng Sơn trong tay có Huyền Vũ Trụ nổi danh về phòng ngự lại bị Tiểu Viêm đánh tan chính diện như vậy?

Việc này đến siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng không thể cơ mà?

- Viêm Soái lợi hại thật!

Sự tĩnh lặng kéo dài một lúc lâu, cuối cùng cũng có người sực tỉnh, không kìm được cảm than. Dựa vào thực lực Tử Huyền Cảnh viên mãn, đánh bay một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh. Tin này mà truyền đi có lẽ sẽ khiến danh tiếng của Tiểu Viêm trở nên vang dội.

- Thắng rồi sao?

Ba người bọn Thiên Long Yêu Soái cùng sững sờ, sắc mặt cùng trở nên cổ quái. Họ không thể ngờ, trong năm người, người giành thắng lợi đầu tiên không phải ba siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh bọn họ mà lại là Tiểu Viêm mới chỉ là Tử Huyền Cảnh viên mãn.

Tuy mức độ ngang ngược của thực lực Tiểu Viêm không hề thua kém họ nhưng muốn kích bại Đằng Sơn vẫn là rất khó. Nhưng không ngờ, tầng phòng ngự mạnh nhất của Đằng Sơn lại bị Tiểu Viêm phá vỡ nhanh như vậy.

- Viên ngọc màu đen đó rốt cuộc là thứ gì?

Ba người Thiên Long Yêu Soái nhìn nhau, thứ hắc quang toả ra từ viên ngọc lúc nãy mang trong mình sức mạnh ăn mòn đáng sợ. Nó giống như một thứ hắc ám có thể ăn mòn mọi ánh sáng.

Lâm Động cười cười, cũng không giải thích gì nhiều. Còn viên ngọc đen kia đương nhiên là Hắc Ám Chấn Ma Châu mà hắn có được từ Hắc Ám Chủ. Sau khi giải quyết xong ma hải, Lâm Động vẫn còn hai viên. Vừa rồi đưa cho Tiểu Viêm một viên mới giành được thắng lợi này.

- Thắng được trận này, bây giờ chúng ta hai thua, một hoà, một thắng. Tính ra vẫn thua chúng một trận.

Thiên Long Yêu Soái nhìn Lâm Động, rồi liếc nhìn kẻ mạnh nhất bên Mang Sơn, cười khổ, hạ giọng nói:

- Lâm Động huynh, chúng ta thắng được Mang Sơn trận này đã là oai phong rồi. Hôm nay dù có thua thì kẻ khác cũng không nói được gì.

Dù gì thế lực Mang Sơn cũng rất lớn còn Tứ Tượng Cung chỉ là một liên minh mới hình thành. Trận chiến này vốn dĩ đã là không công bằng, nhưng Tứ Tượng Cung vẫn thắng được một trận. Điều này đã đủ để chứng minh thực lực của họ, có lẽ người ngoài cũng không thể nói này nọ.

Hai người Kim Viên gật đầu, còn một trận cuối cùng nữa, trận này thì họ đã thua đến chín phần. Dù Lâm Động có bất ngờ cầm hoà được thì Tứ Tượng Cung vẫn thua.

- Không phải vẫn chưa kết thúc sao, hà tất phải nhận thua?

Lâm Động cười, ngừng một chút, khoé miệng nhếch lên, nói:

- Nếu trận cuối ta thắng thì Thiên Lôi Đài coi là hoà đúng không?

Hắn vừa dứt lời thì cảm thấy bên cạnh đột nhiên lặng như tờ. Ngoảnh lại thì thấy ba ngươi Thiên Long Yêu Soái đang sững sờ nhìn mình. Một lúc sau họ mới tỉnh lại, cười gượng:

- Lâm Động huynh, Huyền Vương La Thông là kẻ mạnh nhất trong Ngũ Vương Mang Sơn. Hơn nữa hắn là Cửu Phụng tộc, chiến lực vì thế mà rất lớn, muốn thắng hắn không phải dễ đâu.

Lâm Động nghe và cũng hiểu, xem ra mấy người đó không kỳ vọng gì nhiều vào việc chiến thắng. Dù gì thì cái tên Huyền Vương La Thông không phải nhỏ, hơn nữa, Lâm Động cũng không thể không thừa nhận, tuy hiện tại thực lực của hắn đã là Tử Huyền Cảnh đại thành đỉnh phong, nhưng khoảng cách với La Thông vẫn còn quá lớn.

Khoảng cách đó không phải dễ dàng lấp đầy.

- Ha ha, đương nhiên nếu Lâm Động huynh thắng được La Thông thì Thiên Lôi Đài sẽ kết thúc với cục diện hoà. Đến lúc đó Mang Sơn chỉ có thể rút lui, Tứ Tượng Cung chúng ta coi như giải trừ được nguy cơ.

Thiên Long Yêu Soái cười.

- Đương nhiên, Lâm Động huynh cũng phải cẩn thận, nếu thật sự không được thì nhận thua là xong. Thua Mang Sơn chúng ta cũng không mất mặt.

- Ta sẽ cố hết sức.

Lâm Động khẽ gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn thân ảnh đứng ở vị trí hàng đầu của Mang Sơn, hai bàn tay chầm chậm siết lại. Khó khăn lắm hắn mới thúc đẩy được sự hình thành của Tứ Tượng Cung, nếu lần này bị đả kích như vậy thì có lẽ mọi nỗ lực của hắn sẽ đổ hết xuống sông xuống bể. Đương nhiên hắn không hề muốn nhìn thấy điều đó.

- Đại ca.

Trong bao ánh mắt chú ý, Tiểu Viêm bay trở về. Gương mặt vẫn đầy vết máu của hắn hiện vẻ phấn chấn, trận này hắn ra trận coi như đã làm mất được chút thể diện của Mang Sơn.

- Làm tốt lắm.

Lâm Động cười, biểu hiện vừa rồi của Tiểu Viêm quả thật không thể chê trách được gì.

- Đại ca, trận tới phải dựa vào huynh rồi.

Tiểu Viêm cười, khác với bọn Thiên Long Yêu Soái, hắn hoàn toàn tin tưởng vào Lâm Động. Dù Huyền Vương La Thông là lợi hại nhất Mang Sơn, nhưng hắn dường như không hề cho rằng Lâm Động với thực lực chỉ là Tử Huyền Cảnh đại thành đỉnh phong sẽ thua.

Mấy người Thiên Long Yêu Soái ở bên cạnh nghe vậy thì chỉ có thể thầm cười khổ, hẳn là họ không hiểu nổi Tiểu Viêm lấy đâu ra lòng tin đó.

Lâm Động cũng không nói
gì, vỗ vỗ cánh tay Tiểu Điêu rồi bước lên sàn đấu, hướng đôi mắt đen sâu thẳm về phía Mang Sơn.

Trên bình nguyên, những tiếng xôn xao ồn ào vì thất bại của Đằng Sơn dần lắng xuống, mọi ánh mắt đổ dồn về phía thân ảnh gầy gò kia với ý tứ khó hiểu. Sau cú lội ngược dòng của Tiểu Viêm, có lẽ lúc này không còn ai dám coi thường Lôi Uyên Sơn nữa. Hơn nữa, là người đứng ngoài, đương nhiên họ vui vẻ chứng kiến sự kịch tính trên Thiên Lôi Đài. Họ rất muốn biết, đối diện với sự đàn áp của Mang Sơn, Tứ Tượng Cung mới hình thành sẽ quật khởi hay chỉ là ngôi sao chổi loé lên rồi vụt tắt?

- Không ngờ Tứ Tượng Cung lại có bản lĩnh như vậy.

Đằng Phong cho người dìu Đằng Sơn về, nhìn dáng vẻ thảm hại của Đằng Sơn, vẻ mặt hắn tối sầm lại. Vốn dĩ chỉ cần thắng trận này nữa là trấn áp được Tứ Tượng Cung, nhưng kết quả lại nằm ngoài sự dự liệu của tất cả mọi người.

- Viên ngọc đen ban nãy hắn ném ra rất kỳ quái.

Đằng Sơn nghiến răng, phòng ngự của hắn lợi hại nhất trong bốn người, nhưng lại bị hắc quang phá vỡ dễ dàng.

- Ngươi đã thua, đừng có tìm cớ biện minh.

La Thông vẻ mặt lạnh lùng, bước ra:

- Có điều cũng không sao, hãy để ta dập tắt chút hy vọng le lói đó của chúng! Ta rất thích khiến kẻ khác phải tuyệt vọng!

Bốn người bọn Đằng Phong gật đầu, ánh mắt tối tăm nhìn Lâm Động, cười khảy:

- Hắn xui xẻo rồi.

Chúng biết rằn, tuy La Thông nhìn có vẻ hoà nhã, nhưng thủ đoạn thì hiểm ác nhất. Xe, ra Lâm Động không có cơ hội rút lui mà toàn thây rồi.

Ánh mắt của mọi người cùng dừng lại trên người La Thông. Hắn ngẩng lên, lạnh lùng nhìn Lâm Động, thân hình hơi động khẽ, khi xuất hiện lại thì đã ở trên sàn đấu.

Lâm Động nhìn La Thông, thân thể hơi căng thẳng, hắn có thể cảm nhận được mùi vị của sự nguy hiểm từ La Thông.

- Từ xưa tới nay, khi giao đấu ta chưa từng nương tình, nhưng trước mỗi lần ta đều cho đối thủ một cơ hội. Hoặc là chủ động nhận thua, hoặc là…

Lâm Động dừng lại nhìn Lâm Động, khoé miệng nhếch lên lạnh băng.

- Chết!

Sau khi chữ cuối cùng thốt ra, tất cả đều cảm nhận được luồng sát khí khinh người lan toả từ người La Thông.

- Ngươi có thể nói cho ta biết, sự lựa chọn của ngươi là gì không?

La Thông thè cái lưỡi đỏ lòm của mình liếm môi, ánh mắt nhìn Lâm Động như mèo vờn chuột.

Lâm Động cũng nhìn hắn, rồi nụ cười nở trên gương mặt trẻ tuổi:

- Ngươi nói nhiều lời thừa thãi thật.

Phì!

Những người đang chờ Lâm Động trả lời không kìm được phì cười. Đến lúc này mà hắn vẫn có thể chọc tức La Thông, thật không biết sống chết, nhưng cũng rất thú vị!

- Tiểu tử miệng lưỡi sắc bén lắm.

Bốn người Đằng Phong mí mắt không kìm được giật giật. Tên tiểu tử này đúng là muốn chết rồi.

Vẻ mặt Lâm Động vẫn bình tĩnh, dường như không bị lời nói của Lâm Động chọc giận. Hắn chỉ khẽ gật đầu, rồi bàn tay chậm rãi thò ra khỏi ống tay áo. Giữa mười đầu ngón tay của hắn có vô số tia sáng bao quanh.

- Ngươi sẽ phải hối hận.

Uỳnh!

Gần như ngay lập tức, ánh sáng hoa lệ bùng nổ ra từ cơ thể La Thông, một luồng nguyên lực dồi dào cũng lan toả khắp không gian.

Cả không gian đã trở nên rực rỡ chói loà.

Chỉ là, trong sự rực rỡ đó lại ẩn chứa một sự chết choc.

Rõ ràng, La Thông, kẻ lợi hại nhất Mang Sơn đã động sát tâm rồi.

Phù!

Lâm Động nhìn trận thế kinh người đó, hít sau một hơi, sắc mặt có phần ngưng trọng. Rồi bề mặt da hắn dần trở nên óng ánh.

Grào!

Tiếng long ngâm tựa như vọng về từ thời Viễn Cổ vang lên. Xương cốt trong người Lâm Động dường như nhu động, cơ thể hắn bùng nổ một luồng năng lượng kinh người.

Bùm!

Hai tay siết chặt, đôi mắt đen của Lâm Động trở nên sắc lạnh dị thường, sức mạnh của long cốt Hồng Hoang đã bắt đầu lộ diện!

- Muốn diệt ta, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện