Nam tử tốc đỏ đứng trước mặt Ứng Hoan Hoan, bào phục kim sắc tỏa ra nét cao quý, chỉ có điều, gơng mặt anh tuấn kia vô cùng hiền hòa, ánh mắt nhìn Ứng Hoan Hoan đầy dịu dàng.
Ứng Hoan Hoan bị ánh mắt đó khiến cho thiếu tự nhiên, lùi hai bước, nhướn mày hỏi:
- Ngươi là ai?
Nam tử tóc đỏ khựng người, rồi lập tức hiểu ra, cười nói:
- Thì ra tiểu sư muội vẫn chưa hồi phục.
Hắn ngừng một chút rồi nói:
- Ta là Viêm Chủ.
Vừa dứt lời, trừ Lâm Động ra, tất cả mọi người mặt đều biến sắc, ánh mắt nhìn nam tử tóc đỏ kia đầy chấn kinh và kinh hãi.
Viêm Chủ? Một trong Bát Chủ Viễn Cổ trong truyền thuyết?
Đối với phần lớn mọi người ở đây, Viêm Chủ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, họ chỉ biết vị cường giả đỉnh cao trong trời đất này từ những ghi chép cổ. Trong trận đại chiến năm xưa, vị Viêm Chủ này đã từng khiến vô số dị ma nghe tên mà sợ thất hồn bạt vía. Vậy mà giờ vị cường giả trong truyền thuyết ấy đang xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, sao có thể khiến họ bình tĩnh được chứ?
- Viêm Chủ?
Ứng Hoan Hoan nghe cái tên ấy cũng khựng người, nhìn hắn rồi lùi hai bước, lắc đầu nói:
- Ta là Ứng Hoan Hoan, không phải Băng Chủ.
- Sớm muộn gì cũng thành Băng Chủ thôi.
Viêm Chủ không bận tâm, cười.
Gương mặt Ứng Hoan Hoan tỏa hàn khí, nhưng không đợi nàng nói thì một thân ảnh đã bước ra chắn phía trước.
- Thì ra là Viêm Chủ đại nhân giá đáo, lâu rồi không gặp.
Lâm Động nhìn nhân ảnh khá quen thuộc đó, gương mặt nở nụ cười. Hắn không xa lạ gì vị Viêm Chủ này, năm đó khi hắn mới vào Loạn Ma Hải thì đã xông vào không gian dung nham thần bí và gặp Viêm Chủ ở đó. Hơn nữa hắn còn thuận tiện lấy một đạo Viêm Thần Bài từ người Viêm Chủ.
- Là ngươi?
Viêm Chủ nhìn Lâm Động thì thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Tuy hồi đó hắn chìm trong giấc ngủ nhưng vẫn cảm nhận được những việc Lâm Động làm trong không gian đó. Nhưng hồi đó Lâm Động trong mắt hắn chẳng khác gì một con kiến tầm thường. Chỉ là không ngờ mấy năm không gặp mà Lâm Động đã mạnh đến mức độ này.
Viêm Chủ mắt lộ thần quang quét quanh người Lâm Động rồi càng thêm ngạc nhiên, cảm thán:
- Ngươi có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ?
Lâm Động gật đầu, với thực lực của Viêm Chủ, nhìn ra điều đó không khó.
Viêm Chủ trầm mặc, ánh mắt có phần phức tạp. Năm đó Thôn Phệ Chủ thiêu đốt Luân Hồi bảo vệ mấy người bọn họ nhưng bản thân thì mất mạng. Nay truyền thừa giao cho Lâm Động, hẳn là đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, điều này khiến Viêm Chủ không khỏi thấy ảm đạm.
Khi hai người nói chuyện, Ứng Hoan Hoan hơi sững người nhìn thân ảnh đứng phía trước, hàn khí trên gương mặt nhạt dần, khóe miệng nhướn lên. Huynh ấy ghen sao? Thật hiếm có nha.
Trong lòng thầm thấy vui mừng, bàn tay lành lạnh của Ứng Hoan Hoan đưa ra khẽ nắm lấy tay Lâm Động.
Cảm giác mát lạnh truyền tới khiến Lâm Động khựng người, rồi hắn cười, lật tay nắm lấy bàn tay ấy.
Đương nhiên hành động đó không thoát được khỏi mắt Viêm Chủ, hắn chau mày, lưỡng lự một chút rồi nói:
- Tiểu sư muội.
- Ngươi gọi ta Ứng Hoan Hoan đi. Ta thích tên này hơn.
Ứng Hoan Hoan khẽ lắc đầu.
Lâm Động nghe thế trong lòng thấy dễ chịu, cô bé này cuối cùng cũng hiểu lòng người rồi. Hắn nhìn vẻ mặt của Viêm Chủ, không kìm được thầm hỏi trong đầu:
- Nham, Viêm Chủ này sao vậy? Đừng nói với ta là hắn và Băng Chủ là tình lữ nhé!
- Khụ...
Nham ho khan, nói:
- Băng Chủ trước nay đều một mình, lấy đâu ra tình nhân. Nhưng người như Băng Chủ mị lực không nhỏ. Viêm Chủ vẫn luôn thích Băng Chủ, chỉ có điều hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình thôi.
- Thì ra là đơn phương à.
Lâm Động bừng tỉnh, không ngờ đại nhân vật từ thời Viễn Cổ lại cũng có lúc tình trường thất ý, xem ra Băng Chủ đúng là người tâm cao khí ngạo.
Viêm Chủ nghe Ứng Hoan Hoan nói thế cũng không bận lòng, chỉ nhìn Lâm Động:
- Nếu muội đã nói vậy thì ta cũng không miễn cưỡng. Đợi khi muội trở về là Băng Chủ, ta sẽ gọi muội như vậy.
Lâm Động chau mày, ánh mắt Viêm Chủ nhìn hắn có phần cổ quái, dường như có chút thương hại, điều này khiến hắn cảm thấy hơi bực. Hắn ta nhận định chắc chắn Ứng Hoan Hoan sẽ trở thành Băng Chủ quỷ quái mà hắn biết sao?
Nhưng dù bực thì Lâm Động vẫn không biết tại sao tâm trạng có phần trầm lắng, trong lòng bỗng có cảm giác bức bối kỳ lạ, không kìm được siết chăt tay Ứng Hoan Hoan hơn. Nàng dường như nhận ra điều đó, hơi cụp mắt, tay cũng siết lấy tay Lâm Động.
- Ha ha, thật không ngờ, đến Viêm Chủ cũng lộ diện rồi. Ta thấy ngươi như vậy dường như cũng không phải chân thân hỉ
Cách đó không xa một tiếng cười lạnh nhạt vang lên, chỉ thấy Tứ Vương Điện đang cười nhìn Viêm Chủ.
Nghe thế Lâm Động cũng nhìn lại vd, lúc này mới phát hiện thân thể Viêm Chủ tỏa ra thứ ánh sáng nhạt, đúng là không phải chân thân. Xem ra Viêm Chủ cũng nhưu Tứ Vương Điện, dùng năng lực ngưng tụ thành phân thân
- Nếu là chân thân thì không
phải ngươi đã tháo chạy từ lâu rồi sao?
Viêm Chủ nhìn Tứ Vương Điện rồi phẩy phẩy tay:
- Cút đi!
Vừa rồi trước mặt Ứng Hoan Hoan thì vị Viêm Chủ này vô cùng hòa nhã, nhưng lúc này khi đối mặt với Tứ Vương Điện mỗi hành động của đều thể hiện uy nghiêm và bá khí của một trong Bát Chủ Viễn Cổ.
- Hê, cũng là phân thân, ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?
Tứ Vương Điện cười khảy.
Viêm Chủ bình thản nhìn Tứ Vương Điện, ánh sáng đỏ rực lóe qua, cả đất trời đột nhiên nóng rực, mây trên trời cũng chuyển sang màu đỏ rực.
Uỳnh uỳnh!
Trên không trung đột nhiên có âm thanh nổ vang rời, mọi người ngẩng lên thì kinh hãi khi thấy một quả cầu lửa không biết hình thành trên trời từ bao giờ đang nhằm thẳng Tứ Vương Điện mà rơi xuống.
Viêm Chủ vừa ra tay là thể hiện thự lực khủng khiếp, một trong Bát Chủ Viễn Cổ quả nhiên danh bất hư truyền.
Tứ Vương Điện thấy Viêm Chủ ra tay, gương mặt lóe hung quang nhưng trong mắt cũng có phần kiêng dè.
Ma khí đặc quanh điên cuồng bùng nổ từ trong cơ thể Tứ Vương Điện, hắn nắm tay lại, ma khí biến thành ma vùng ma hải lơ lửng trên không trung.
Uỳnh!
Quả cầu lửa hung hăng lao vào ma hải tạo nên những đợt sóng dữ dội. Ánh đỏ chói lan tỏa, ma hãi không thể hủy diệt được ngọn lửa mà ngược lại bị biển lửa làm cho tan chảy.
Gương mặt Tứ Vương Điện tái đi, thân hình khẽ động, khi xuất hiện lại thì đã ở phía sau Ứng Hoan Hoan. Một quyền mang đầy ma khí không chút lưu tình đánh về phía nàng.
- Hừ!
Lâm Động đã cảnh giác với hắn từ lâu, khi thân hình hắn vừa động thig Lâm Động đã vung tay, Thôn Phệ Thiên Thi cầm trường đao xuất hiện phía sau Ứng Hoan Hoan, chém một đao xuống.
Keng!
Chưởng mang đầy ma khí của Tứ Vương Điện tung ra đánh lên trường đao của Thôn Phệ Thiên Thi. Tia lửa bắn tóe, tuy chiếm được thế thượng phong nhưng dù gì công thế cũng bị chặn lại.
Hỏa diệm đột nhiên trào dâng từ mặt đất biến thanh một đạo hỏa quyền hung hăng oanh kích lên thân thể Tứ Vương Điện khiến hắn bay ngược ra sau vài nghìn trượng.
Tứ Vương Điện sắc mặt có phần tái nhợt cố gắng lấy lại thăng bằng, ánh mắt tối lại nhìn Viêm Chủ và Lâm Động bảo vệ Ứng Hoan Hoan ở sau lưng, cũng thầm hiểu hắn không còn cơ hội đắc thủ nữa.
- Viêm Chủ, các ngươi cũng đừng đắc ý, trận chiến trước vì Phù Tổ thiêu đốt Luân Hồi các ngươi mới may mắn chiến thắng. Nhưng lần này không có Phù Tổ, lẽ nào các ngươi sẽ thắng lần thứ hai sao?
Tứ Vương Điện cười khảy.
- Ta biết các ngươi ẩn tàng nhiều năm như vậy là để mưu đồ điều gì đó. Giờ đúng là ta không thể ra tay, nhưng các ngươi cũng nên cẩn thận, vì...
Viêm Chủ cười nhạt:
- Lôi Chủ đã tỉnh lại và đang tìm các ngươi khắp nơi. Vì thế các ngươi nên trốn cho kỹ, bị tìm thấy thì không dễ thoát thân đâu.
Đồng tử Tứ Vương Điện co lại, cười khảy:
- Lôi Chủ sao? Tỉnh dậy thì sao nào? Chỉ một Chủ thì e là chưa làm gì được bọn ta!
- Vậy sao?
Viêm Chủ hờ hững.
Tứ Vương Điện cười khảu, sự việc đã đến nước này có nói nhiều cũng vô ích, hắn vung tay, thân hinh trở nên hư ảo, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
- Viêm Chủ, các ngươi cứ đợi đấy, trận đại chiến lần này Dị Ma tộc chắc chắn sẽ hủy diệt Vị Diện của các ngươi!
Thân thể Tứ Vương Điện đã biến mất nhưng giọng nói vẫn vang vọng trong không gian.
Sắc mặt Viêm Chủ không hề thay đổi, quay lại nói với Lâm Động, Ứng Hoan Hoan:
- Đi thôi!
- Đi?
Lâm Động khựng người, ánh mắt cổ quái, nói:
- Lẽ nào ngươi muốn đi cùng bọn ta?
Viêm Chủ cười nhạt, nhìn Ứng Hoan Hoan, nói:
- Thân phận của muội ấy đã bại lộ, trước khi muội ấy thức tỉnh hoàn toàn thì ta sẽ ở bên.
Nói rồi hắn liền nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Động sắc mặt đen lại, mẹ kiếp, hắn còn bám theo sao?