Vũ Động Càn Khôn

Hỗn Độn Tiễn


trước sau

Một đạo hỗn độn quang bay qua bầu trời, tia sáng lúc này giống như khi thế giới vừa được sinh ra, mang vẻ thần bí đến cực điểm.

Khi mũi trường tiễn được hỗn độn quang bọc quanh lao vút ra, đồng tử Thất Vương Điện co nhỏ lại, ngay sau đó ánh mắt cũng tràn lên sự dữ dằn.

- Ngươi đi chêt đi!

Chỉ thấy hắn chắp hai tay lại vẽ ra vô số đạo ấn pháp quỷ dị, quát lên:

- Diệt thế chi thủ!

Trong đôi mắt mơ hồ của ma ảnh, hồng quang dần ngưng tụ, ma thủ của Ma Hoàng dường như trở nên thực chất hơn. Trong bàn tay trào dâng ma khí tà ác đến cực điểm, thứ ma khí đó dù là cường giả Luân Hồi Cảnh chạm phải cũng sẽ mất mạng.

Xoẹt!

Ma Hoàng đưa tay ra, trước vô số ánh mắt căng thẳng đến nín thở, đánh mạnh lên mũi trường tiễn không hề có gì nổi bật kia.

Một âm thanh u u quỷ dị vang lên, gợn sóng nangw lượng không ngừng lan toả, cuối cùng bao phủ cả bầu trời trong phạm vi hàng vạn trượng.

Ở trung tâm, ma thủ và trường tiễn vẫn ở thế giằng co, có điều, mũi trường tiền không hề lay động, thậm chí thân tiễn cũng không hề rung động chút nào.

Grào!

Thất Vương Điện thấy thế, ánh mắt càng thêm hung hăng, gầm lên một tiếng, hung quang loé lên, một cánh tay đột nhiên xuất hiện có vô số đường vân hiện ra, máu tươi đen ngòm không ngừng thấm ra từ đó rồi nhanh chóng lan ra cả cánh tay.

- Khặc khặc, chơi với bản điện không sợ chơi đến chết sao?

Mặt Thất Vương Điện biến dạng, hắn cười nham hiểm, cánh tay đầy đường vân kia đột nhiên nổ tung, máu đen cùng với một số viên kết tinh bay ra cuối cùng chui vào ma thủ.

Sau khi máu tươi chui vào, ma thủ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thậm chí trên bàn tay cũng xuất hiện phù văn quỷ dị.

Vô số cường giả dưới đảo nhìn thấy thế sắc mặt đều tái trắng, Thất Vương Điện vì muốn giết Lâm Động mà tự bảo cả một cánh tay…

Lần này, mũi trường tiễn ngưng tụ năng lượng mạnh nhất của Lâm Động lẽ nào lại sẽ bị phá tan?

Mấy người Cổ Mộng Kỳ siết chặt tay, ánh mắt đầy căng thẳng và lo lắng. Nếu Lâm Động thất bại thì sĩ khí sẽ giảm thảm hại.

- Lâm Động, cố lên….

Cố Yên nắm chặt tay, lẩm nhẩm.

Đứng trước ma thủ của Ma Hoàng, Trường tiễn khẽ rung lên.

Thế nhưng sắc mặt của Lâm Động lại dần trở nên bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi, khẽ nói:

- Thái thượng, phá ma!

Uỳnh!

Lúc này hỗn độn trường tiễn rung mạnh, hỗn độn quang bùng phát, trước thứ ánh sáng đó, ma thủ đã bị chặn đứng.

Ma thủ bị chặn lại, sắc mặt Thất Vương Điện cũng thay đổi, nhìn mũi hỗn độn tiễn vững như núi, sự bất an bỗng trào dâng.

Mũi trường tiễn này dường như không giống trước.

Trong lúc ấy, mũi trường tiễn đột nhiên phát ra âm thanh trong trẻo rồi hỗn độn quang thu hết về trong mũi tên.

Ầm ầm!

Lúc này mũi tên trở nên lóng lánh, toả ra một thứ nnăg lượng thần bí mà cổ xưa, trái ngược hẳn với năng lượng tà ác của ma thủ.

Đuôi mũi tên không ngừng rung lên, rồi đầu mũi tên dường như hiện lên một tia dị quang rồi bắn đi!

Phập!

Ánh sáng cuộn trào, ma thủ đột nhiên bùng phát ma khí định chặn trường tiễn lại. Nhưng trường tiễn lúc này như được thần linh trợ giúp, hỗn độn quang xé tan ma khí đặc quánh gần như thực chất, trước bao ánh mắt chấn kinh, xuyên qua ma thủ của Ma Hoàng rồi thuận theo cánh tay của hắn, thế như chẻ tre bay vút đi, xuyên tiếp qua trán hắn.

Vút!

Trường tiễn xuyên qua trán Ma Hoàng, cuối cùng bắn lên chín tầng mây, ánh sáng giống như con cự long toả ra thứ ngạo ý không gì sánh được.

Bùm bùm bùm!

Từ bên trong hư ảnh Ma Hoàng vọng ra những tiếng nổ trầm thập, rồi thân thể khổng lồ củ hắn nổ tung trước bao ánh mắt kinh hãi của dị ma.

Thất Vương Điện sững sờ nhìn hư ảnh Ma Hoàng nổ tung, phù ấn đầu lâu trong tay cũng vỡ tan biến thành cát bụi.

Phụt!

Thất Vương Điện phụt máu, hắn không thể tin nổi, hư ảnh Ma Hoàng đã bị Lâm Động phá huỷ sao?

- Sao có thể như vậy?

Thân thể hắn run lên, ánh mắt có chút kinh hãi nhìn Lâm Động với cây lôi cung trong tay, sắc mặt có phần tái nhợt. Cảnh tượng này rõ ràng đã vượt khỏi dự liệu của hắn.

Vô số cường giả trên đảo thấy vậy đầu tiên sững người rồi hoan hô vang trời. Sau khi hư ảnh Ma Hoàng bị phá huỷ, thứ áp lực đáng sợ cũng biến mất, sĩ khí của mọi người lập tức tăng vọt.

Cổ Mộng Kỳ và Cổ Yên nhìn nhau, đều nhận ra sự vui mừng trong mắt đôi phương.

Lâm Động nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người, lôi cung dần tan đi. Cũng may giờ hắn đã là Luân Hồi Cảnh, nếu không sự tiêu hao quá lớn như vậy, dù có Thôn Phệ Tổ Phù cũng khó lòng giúp hắn gắng gượng nổi.

- Giờ ngươi còn thủ đoạn nào không?

Lâm Động nhìn về phía Thất Vương Điện, sắc mặt hắn ta lúc này trắng bệch, ma khí hỗn laonj, rõ ràng đã bị trọng thương, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để đánh chó rơi vào đường cùng.

Thất Vương Điện thấy ánh mắt của Lâm Động, đồng tử co lại, nghiến răng. Tên tiểu tử này mỗi lần gặp là lại thêm phần khó đối phó, vừa rồi nếu không phải có hư ảnh Ma Hoàng thì có lẽ hắn đã nguy hiểm rồi.

Uỳnh!

Lúc ấy, quanh người Lâm Động lại hiện ra hàng vạn con tử kim long, tiếng long ngâm vang trời, thân hình hắn khẽ động, không gian biến dạng, rồi hắn xuất hiện ngay phía trước Thất Vương Điện, không
hề nương tình, quyền ảnh tung ra tới tấp, vô số đạo long quyền mang sức mạnh kinh người đánh lên Thất Vương Điện.

Binh binh binh!

Thất Vương Điện đã bị trọng thương, khí tức bất ổn, phòng ngự tạo ra từ ma khí bị công thế ngang ngược của Lâm Động đánh tan, cuối cùng nắm đấm mạnh mẽ của Lâm Động oanh kích lên người hắn.

Sức mạnh đáng sợ bùng nổ, Thất Vương Điện bị đánh bay ra sau, máu tươi trên cánh tay không ngừng tuôn trào, Ma Hoàng Giáp trên người tối đen không còn ánh sáng nữa, quyền ấn hiện chi chít trên người.

Thất Vương Điện lúc này gần như hoàn toàn không còn khả năng đánh trả.

Thất Vương Điện hộc máu, mặt méo mó nhìn Lâm Động, ánh mắt oán độc như muốn thiêu cháy Lâm Động.

- Đi gặp Cửu Vương Điện đi!

Lâm Động cười, lại xuất hiện phía trước Thất Vương Điện, tay nắm lại, vạn con tử kim long ngưng tụ biến thành cây long thương, không chút nương tình nhằm cổ họng Thất Vương Điện đâm tới.

- Thì ra ngươi đã giết Cửu Vương Điện!

Thất Vương Điện nghe thế sắc mặt lập tức biến đổi.

Lúc này long thương đã đến gần, nhưng khi sắp đâm tới thì Lâm Động lại nhận thấy nụ cười quỷ dị của Thất Vương Điện.

- Tiểu tử ngươi…thật khó đối phó. Nhưng giết được ngươi thì cũng coi như miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Thất Vương Điện cười quỷ dị, rồi hắn giơ cánh tay còn lại ra tóm lấy long thương, sức mạnh đáng sợ đó đâu còn sự hư nhược vừa rồi.

Lâm Động thấy thay đổi quỷ dị đó, đồng tử co lại, sự bất an trào dâng, ngân quang hiện lên định rút lui.

- Muốn chạy sao?

Thất Vương Điện cười, thân thể hắn nhu động, rồi hai cánh tay thò ra, chúng kết thành ấn pháp quỷ dị, ma khí đặc quánh đánh lên ngực Lâm Động.

Binh!

Bầu trời như rung chuyển, rồi mọi người kinh hãi nhìn thấy Lâm Động vừa rồi còn chiếm ưu thế giờ hộc máu bay ra sau, ngực lõm xuống, rõ ràng đã bị trọng thương.

Phụt!

Lâm Động hộc máu, hắn vội lấy lại thăng bằng, ánh mắt lạnh băng nhìn Thất Vương Điện, bên trong thân thể hắn ta dường như ẩn tàng thứ gì đó.

- Ha ha, nhục thể cũng mạnh thật. Chịu đòn của ba bọn ta mà vẫn sống được?

Từ trong cơ thể Thất Vương Điện đột nhiên có tiếng cười, ma khí tràn ra biến thành hai ma ảnh khác đứng bên cạnh.

Một tên thân thể cao lớn, một tên thấp bé hơn, chúng đang cười nhìn Lâm Động đầy sát ý.

- Để ta tự giới thiệu, tại hạ Ma Ngục Bát Vương Điện.

Kẻ cao lớn cười.

- Hình như ta gặp tiểu tử ngươi rồi. Ngươi chính là tên đã có truyền thừa của Thôn Phệ Chủ đúng không?

Ma ảnh kia quét mắt nhìn Lâm Động cười, dáng vẻ hắn rất quen, thi ra là Thập Vương Điện.

Trong cơ thể Thất Vương Điện lại chứa hai Vương Điện khác!

Rõ ràng đây là chiêu dùng để đối phó với Hồng Hoang Chủ nhưng đã bị Lâm Động buộc phải ra mặt.

Tiếng hoan hô lập tức ngừng lại, không ít người thân thể run lên, chỉ một Thất Vương Điện đã khó đối phó như vậy, giờ lại xuất hiện thêm hai tên nữa không hề thua kém hắn sao?

Thế này thì đánh thế nào được?

Lâm Động quệt máu khoé miệng, ánh mắt tối lại, đám dị ma thật giảo hoạt, lần này phiền phức thật rồi.

Với thực lực Lâm Động hiện nay, đối phó với một Thất Vương Điện đã là cực hạn, thêm hai tên nữa thì…

- Nhưng dù thế nào, muốn đến Hồng Hoang Tháp thì phải bước qua xác tiểu gia ta đã.

Lâm Động cười, cục diện bây giờ chỉ còn cách liều chết mà thôi.

- Ha ha.

Ba kẻ kia cười, cũng không nói gì, định cùng ra tay trừ bỏ hiểm hoạ là Lâm Động.

Thế nhưng đúng lúc đó không gian đột nhiên lạnh băng, hàn khí lan toả khiến ma khí cũng dần đông cứng.

Lâm Động cũng cảm nhận được luồng hàn khí ấy, sắc mặt biến đổi, vội nhìn xuống. Chỉ thấy lớp băng đột nhiên vỡ tan, một thân ảnh màu lam dần bước ra, phía sau là ba bức tượng băng lấp lánh ánh hàng quang.

Nàng đứng trên luồng hàn khí, ánh mắt lạnh băng không chút cảm xúc nhìn ba tên Vương Điện, giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Muốn giết huynh ấy? Ta không đồng ý!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện