Vũ Động Càn Khôn

Không Gian Chủ


trước sau

Mảnh vụn băng bắn xuống như mưa, đằng sau sự hoa lệ đó ẩn chứa thứ sức mạnh đáng sợ khiến người ta run rẩy.

Có ai ngờ được công thể được liên thủ từ ba người bọn Thất Vương Điện lại dễ dàng bị phá như thế.

- Đó chính là sức mạnh của Băng Chủ sao?

Lâm Động nhìn cảnh đó không kìm được nắm chặt tay lại. Thứ sức mạnh ấy đúng là không gì có thể sánh được, chẳng trách mà nàng là người chỉ đứng sau Phù Tổ.

Phụt!

Bọn Thất Vương Điện cũng sững sờ, rồi không kìm được phụt máu, thân thể run rẩy, ma khí xung quanh giảm mạnh, hiển nhiên là bị trọng thương.

Ứng Hoan Hoan mặt không chút cảm xúc nhìn ba người Thất Vương Điện, thân hình khẽ động và xuất hiện phía trước chúng một cách quỷ dị. Hàn khí kinh người lại trào dâng trong lòng bàn tay.

Bọn Thất Vương Điện thấy Ứng Hoan Hoan không hề cho chúng cơ hội lấy hơi, sắc mặt kịch biến, cả ba cùng tách nhau ra mà rút lui!

Phụt!

Hàn khí ngưng tụ trong mắt Ứng Hoan Hoan, tay nàng nắm lại, một cây băng thương hiện ra, thân hình nàng khẽ động, phân làm ba thân ảnh đuổi theo ba người bọn Thất Vương Điện. Băng thương xuyên thủng không gian nhằm thẳng bọn chúng mà lao tới.

Uỳnh!

Ánh mắt bọn Thất Vương Điện kịch biến, gầm lên một tiếng, ma khí cuộn trào biến thành tấm lá chắn ma khí chặn lại công thế của Ứng Hoan Hoan.

Thế nhưng hàn khí càng đậm đặc hơn trong mắt Ứng Hoan Hoan, băng thương không chút do dự đâm tới, đâm thẳng vào trong ma khí.

Rắc!

Ma khí đặc quánh gần như ngay tức khắc hoá đá, băng thương thế như chẻ trẻ xuyên qua, cuối cùng đâm thẳng lên người bọn Thất Vương Điện.

Phụt!

Bọn Thất Vương Điện bắn ra sau, máu tươi bắn ra điên cuồng, khàn khí trên người lan toả kết thành lớp băng xung quanh chúng.

Phù.

Lâm Động nhìn ba người bọn Thất Vương Điện chỉ trong nháy mắt đã bị kích bại, khẽ thở ra một hơi. Sức mạnh này thật khủng bố, Ứng Hoan Hoan hiện giờ chưa thức tỉnh hoàn toàn nhưng thực lực đã hơn cả cường giả vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp, thật không biết khi nàng thức tỉnh hoàn toàn thì sức mạnh sẽ đạt đến mức khủng bố thế nào.

Ba người Thất Vương Điện trên lại bị buộc tụ lại với nhau, ma khí không ngừng trào dâng chống lại sự xâm thực của hàn khí. Chúng hiểu rằng, nếu thân thể chúng hoá thành băng thì Ứng Hoan Hoan chỉ cần một ngón tay cũng khiến chúng tan thành tro bụi. Năm đó những cường giả dị ma mạnh hơn chúng cũng đã chết như thế dưới ngón tay trắng trẻo kia.

Ba người bọn chúng nhìn Ứng Hoan Hoan, ánh mắt đều hiện lên sự sợ hãi.

Trong đôi mắt lam lạnh của Ứng Hoan Hoan vẫn không có chút cảm xúc nào, nàng lúc này giống hết như tảng băng thật sự, mọi cảm xúcd đều đông cứng lại dưới lớp băng.

- Các ngươi…đáng chết!

Nàng nhìn bọn Thất Vương Điện lẩm nhẩm, rồi thân hình xuất hiện phía trên chúng, một đạo phù văn cổ xưa hiện ra trong tay rồi biến thành chùm hàn khí bắn thẳng về phía chúng!

Chùm sáng xuyên qua không gian, dường như ngay cả không gian cũng bị thứ hàn khí đó làm cho đông cứng, bọn Thất Vương Điện kinh hãi cảm nhận được không gian quanh mình đã đông cứng, thân thể không động đậy nổi, chỉ biết giương mắt nhìn chùm hàn khí mang theo sức mạnh huỷ diệt bắn tới.

Có điều, khi hàn khí chùm xuống, không gian quanh chúng đột nhiên biến dạng, một hắc ảnh hiện ra.

- Ha ha, Băng Chủ với thân phận của ngươi sao lại ức hiếp tiểu bối như vậy?

Hắc ảnh kia vừa xuất hiện đã cười khẽ, nhưng trong tiếng cười ấy mang sự ngưng trọng và e dè khó che giấu. Hắn đưa tay ra, trong bàn tay là một con mắt tà ác quỷ dị.

Con mắt ấy mở ra, một chùm hắc quang đặc quánh bắn về phía chùm hàn khí.

Hai chùm sáng đều mang tính huỷ diệt đâm vào nhau, gợn sóng đáng sợ lan toả đánh tan từng tầng mây trên trời.

Bầu trời chấn động, thân thể Ứng Hoan Hoan hơi run lên, thối lui mất vài bước, nầng nhìn hắc ảnh ấy:

- Tam Vương Điện? Cuối cùng cũng chịu hiện thân sao?

Chỉ thấy phía trước Thất Vương Điện là một nam tử áo đen đang cười. Bàn tay hắn lúc này cũng có một lớp băng mỏng phong bế con mắt trong bàn tay hắn lại.

- Tam Vương Điện?

Sắc mặt Lâm Động hơi thay đổi, rồi tới phía sau Ứng Hoan Hoan, hắn cảm nhận được một thứ nguy hiểm từ Tam Vương Điện.

Rõ ràng thực lực của hắn ta có thể sánh ngang với cường giả vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp.

Hắn ta dù ở thời Viễn Cổ cũng có chiến lực đứng hàng đầu trong dị ma, không ngờ lần này hắn cũng xuất hiện.

Tam Vương Điện nhìn Lâm Động rồi cười, cánh tay rung lên, lớp băng mỏng bị đánh tan, hắn hơi ngẩng lên. Lúc này Lâm Động mới nhìn thấy bên má phải hắn có vết sẹo rất đáng sợ kéo
dài từ miệng đến phía sau tai, nhìn giống như bị kẻ nào đó dứt đầu ra vậy.

- Có ngươi ở đây ta vốn dĩ không muốn lộ diện, dù sao thì vết sẹo này cũng khiến ta hơi sợ.

Tam Vương Điện cười, tay hắn lướt qua vết thương trên mặt, nụ cười lại thêm ôn hoà.

Ứng Hoan Hoan nhìn hắn, hàn khí ngưng tụ trong bàn tay:

- Lần này biến người thành tảng băng là được.

- Ha ha.

Tam Vương Điện khẽ cười:

- Ngươi bây giờ e là chưa làm được.

- Ngươi cứ thử xem.

Hàn khí khủng bố từ trong cơ thể Ứng Hoan Hoan cuộn trào, không gian xung quanh cũng phát ra tiếng răng rắc.

Tam Vương Điện nhìn Ứng Hoan Hoan cười:

- Ha ha, ta thật sự rất muốn giết ngươi, năm đó bị ngươi hành hạ thê thảm như vậy thật khiến ta mất mặt trước Hoàng…

Dứt lời, gương mặt ôn hoà của Tam Vương Điện trở nên méo mó, ánh mắt đầy sự oán độc.

- Hôm nay ta sẽ giết ngươi!

Tam Vương Điện bước chân ra, ma khí xung thiên bao trùm cả trời đất, thậm chí cả mặt trời cũng bị ma khí che khuất.

Khí thế khiến cả đất trời rung chuyển.

Lâm Động thấy thế, ánh mắt thay đổi, lôi cung lại ngưng tụ, một bàn tay thì nắm lấy tay Ứng Hoan Hoan.

Ứng Hoan Hoan bỗng cứng người rồi dần thả lỏng, nhìn sang cười với Lâm Động.

- Hắn không ra tay được đâu.

Lâm Động nghe thế khựng người không hiểu.

- Sẽ có người chặn hắn lại.

Ứng Hoan Hoan mỉm cười, rồi nhìn về một hướng nào đó:

- Huynh vẫn thích trốn vậy sao?

- Ha ha, tiểu sư muội cảm tri thật nhạy bén.

Nàng vừa dứt lời thì không gian dần ở đó dần biến dạng, một tiếng cười khẽ vang lên, một thân ảnh mặc ngân bào bước ra.

Người đó có mái tóc bạc buông xoã, thân hình khá gầy guộc, nhưng kỳ dị là hai mắt hắn, lấp lánh ánh bạc, phát ra thứ nàng lượng cực kỳ thần bí.

Lâm Động nhìn thấy thế, ánh mắt đầy kinh ngạc, vì đó chínhlà người thần bí mà hắn gặp trong thiên động của Thiên Yêu Điêu tộc.

Đây cũng là một trong Bát Chủ Viễn Cổ sao?

- Vị đây là Lâm Động đúng không?

Nam tử ấy mỉm cười nhìn Lâm Động, rồi liếc xuống bàn tay đang nắm lấy tay Ứng Hoan Hoan, khoé miệng nhướn lên:

- Quả nhiên là vậy.

- Ngài chính là Không Gian Tổ Phù?

Khi nam tử ấy xuất hiện Lâm Động đã cảm nhận được Không Gian Tổ Phù khẽ chấn động.

Nam tử ấy gật đầu:

- Xin lỗi, lúc trước bị ma ngục dùng thủ đoạn giữ chân một thời gian. Nhưng tiểu sư muội, ta không làm biếng đâu, muội thấy không, vừa thoát là ta đến ngay, tốc độ ít ra cũng nhanh hơn Lôi Chủ đúng không?

Ứng Hoan Hoan nhìn hắn lạnh nhạt, Không Gian Tổ Phù lắc đầu bất lực:

- Sao vẫn như thế…

Nói rồi hắn quay lại nhìn Tam Vương Điện:

- Ồ, người quen kia. Mấy năm nay ngươi vẫn khoẻ chứ, năm đó ngươi bị tiểu sư muội xé tan nhỉ? Ủa, lành rồi à?

Lâm Động có chút ngạc nhiên, sao cảm giác Không Gian Tổ Phù nói nhiều thế, khí độ lúc xuất hiện dường như bị phá hỏng cả.

Tam Vương Điện chau mày nhìn Không Gian Tổ Phù, trong lòng thầm thở dài, hắn ta nhanh thật.

- Xem ra hôm nay không giết được ả rồi.

Tam Vương Điện vươn vai, khoé miệng nhếch lên:

- Có điều, mục đích của chúng ta cũng đã đạt được rồi.

Ứng Hoan Hoan và Không Gian Tổ Phù nghe thế ánh mắt đều ngưng đọng.

Cũng đúng lúc đó Lâm Động giật mình, vội quang lại nhìn về phía hải vực phía xa, ở đó hắn cảm nhận được một luồng ma khí cuồng bạo đang xuất hiện.

Ứng Hoan Hoan thở ra một hơi, ánh mắt hoàn toàn lạnh băng.

- Đại Thiên Tà Ma Vương…thoát rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện